- Trang chủ
- Yêu Vì Tính Phúc
- Quyển 4 – Chương 1: Hoàng đế khí phách vs Sát thủ vô tình – Nếu số ngươi đã vô định, vậy thì gọi là Thệ nhi đi
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Nhất Đóa Ngũ Hoa Nhục
Editor: Kua Kua
"Độ hoàn thành của nhiệm vụ thứ ba đạt 100%, đạt được 100 điểm nguyện lực, tổng là 280 điểm. Đang tìm kiếm nhiệm vụ, xin chờ một chút..."
Hệ thống chính là hệ thống, không có một chút cảm xúc gì. Đại khái là nhiệm vụ lần này khi kết thúc cũng khá bình yên ấm áo, Hứa Diệc Hàm cảm thấy tinh thần cũng không quá mỏi mệt nên không có yêu cầu nghỉ ngơi. Tùy rằng bây giờ chấp niệm hoàn thành tâm nguyện đã giảm xuống, nhưng đi qua mấy cái thế giới tiếp theo, cô mơ hồ nhận thấy được tâm tình chính mình đang xảy ra dần dần thay đổi, không muốn nghĩ nhiều nữa, cô quăng vấn đề rắc rối này ra sau đầu, tiếp tục làm nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ đã được lựa chọn, đang tải... Nhiệm vụ: Sát thủ vô tình, chuẩn bị tiến vào..."
"Thân phận: Sát thủ vô tình Hứa Diệc Hàm
Mục tiêu nhiệm vụ: Sống cùng với Hình Quyết mãi mãi
Nhiệm vụ bắt đầu."
Choáng váng qua đi, trong đầu tiếp thu một lượng lớn tin tức, Hứa Diệc Hàm hồi lâu sau cũng chưa hồi phục lại. Chờ cô tiếp nhận hết hết tất cả các tài liệu thì đột nhiên lại có chút nhớ nhung Kiều Tiểu Duy. Đó là cái nhiệm vụ bình thản cỡ nào, còn có Lâm gia làm hậu thuẫn phía sau, chỉ cần bồi dưỡng tình cảm là ok. Nhưng còn lần này...
Nơi này không thuộc về bất cứ cái triều đại nào trong lịch sử, mục tiêu nhiệm vụ chính là Hình Quyết, là đứa con thứ hai của tiên hoàng. Hắn được tiên hoàng sủng ái, được quần thần ủng hộ, được bá tánh kính yêu, vốn là người duy nhất được xem xét cho ngôi vị Thái Tử. Nhưng không biết vì sao, hắn lại lựa chọn ẩn cư nơi núi sâu, sống không màng thế sự.
Hắn cùng nguyên chủ sống nương tựa lẫn nhau. Đáng tiếc vào năm nguyên chủ 15 tuổi thì bị đương kim hoàng đế phái người đến ám sát, hắn vì bảo hộ nàng ấy mà bị trọng thương, không thể cứu chữa rồi chết. Từ đó trở về sau, nguyên chủ đi khắp nơi, lăn lộn trong giang hồ, trở thành một sát thủ máu lạnh, cả đời sống chỉ vì để báo thù cho Hình Quyết, nhưng kết cục cũng lại là bị vạn tiễn xuyên tim mà chết.
Tâm nguyện của nàng ấy, chính là tránh đi tai nạn thảm khốc năm 15 tuổi kia, giữ được mạng sống của Hình Quyết, cả hai chung sống cùng nhau mãi mãi.
Chuyện này nói khó không khó, vì đã được biết trước việc này, trốn cũng tốt, phòng bị cũng tốt, giữ được mạng sống cũng không khó. Nhưng nói dễ, cũng không dễ. Nếu tên hoàng đế kia đã có âm mưu giết chết Hình Quyết, kế này không thành, chắc chắn sẽ có kế khác. Dù cho bọn họ có trốn đến nơi chân trời góc biển, vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của tên hoàng đế tàn ác kia.
Nếu không có mưu lược rõ ràng, Hứa Diệc Hàm sẽ phải sống trong nơm nớp lo sợ ở thế giới này, thời thời khắc khắc đều không thể thả lỏng cảnh giác.
Nhưng, làm thế nào mới tốt?
Tuy rằng trong lòng sầu lo, nhưng bây giờ phải hòa nhập với hoàn cảnh trước, sau đó suy nghĩ sâu hơn.
Lúc này, giờ phút này.
Từng trận tuyết lớn, gió lạnh thổi qua, cuốn lên vô số bông tuyết bay lả tả khắp nơi.
Đường núi sâu kín gập ghềnh, khắp nơi một mảnh trắng xóa, băng sương bao trùm, cực kỳ trơn trượt.
Nam nhân mặc một kiện áo chồn đen bước đi từng bước, dưới chân là một đôi ủng đen có miếng lót mỏng, dẫm lên bề mặt tuyết lạnh lẽo mà đi.
Cơn gió lạnh thấu xương dường như đang né tránh đi khuôn mặt hắn, trừ bỏ tiếng gió rít gào, xung quanh rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến nỗi làm cho người khác phát điên.
Một mảnh trắng xóa, một mảnh lặng yên.
Một người cô độc.
Hắn bước từng bước, không nhanh cũng không chậm. Nếu có người tinh tế quan sát thì sẽ phát hiện mỗi một cái dấu trên chân tuyết của hắn đều có độ lõm xuống như nhau.
Nam nhân một đầu tóc dài đen mượt, không nón không mũ che đậy, bị gió lạnh thổi bay lên. Khuôn mặt sắc bén, đường cong lãnh ngạnh, hai mắt u tối, sâu không thấy đáy, che giấu đi nội tâm bên trong. Chiếc cằm sắc nhọn có chút râu hơi lôi thôi.
Hắn ở trong núi này đã lâu, giờ này đây có lẽ cũng không còn ai khác ở đây.
Nhưng chỉ sau một lát, tiếng nức nở khóc lóc của trẻ con như có như không truyền vào tai hắn.
Một nén nhang trôi qua, hắn cúi đầu, nhìn chăm chút vào thứ tròn tròn nhỏ nhỏ trên nền tuyết.
Đôi mắt của nó mở to, quên mất đi phải khóc thút thít, tò mò mà đánh giá người trước mắt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Hình Quyết quay người bỏ đi.
Đứa bé có chút ngạc nhiên mà nhìn theo bóng dáng hắn.
Nhưng không bao lâu sau, Hình Quyết lại quay trở lại. Hắn cúi người đem nàng ôm vào trong ngực, giống như cùng nàng nói chuyện, lại giống như tự lẩm bẩm một mình: "Giữa nơi núi sâu tuyết lớn thế này, ngươi bị bỏ lại đây, vốn cũng không nên sống; ta vốn không nên quay trở lại, nhưng lại cố tình quay đầu, có thể thấy được trời cao cũng không nhẫn tâm để cho ngươi chết. Nếu số ngươi đã vô định như thế, lại còn là đứa trẻ bị vứt bỏ, vậy thì gọi là Thệ nhi đi."
Thanh âm của nam nhân trầm thấp khàn khàn, theo gió hòa lẫn vào không trung.
Tròng mắt của đứa bé chuyển động nhanh như chớp, mê hoặc mà nhìn hắn