- Trang chủ
- Yêu Vì Tính Phúc
- Quyển 2 – Chương 12: Mối nguy hiểm
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Nhất Đóa Ngũ Hoa Nhục
Bởi vì đột nhiên gặp phải vị khách không mời mà đến, hứng thú của Lâm Thư Ẩn đột nhiên tiêu tán, một bữa cơm chỉ ăn có hai miếng liền mang theo tiểu yêu về nhà, mặt đầy phiền muộn, tâm sự nặng nề.
Tiểu yêu cũng hiểu chuyện mà đi theo hắn, lặng yên mà nhìn hắn, không dám lớn tiếng quấy rầy.
Tên Vương Tử này, trong trí nhớ của tiểu yêu là không tồn tại, đại khái là sau khi trọng sinh đã xảy ra hiệu ứng dây chuyền, cốt truyện bị thay đổi. Tô Như không có xuất hiện, lại nhảy ra một tên Vương Tử, làm cho Hứa Diệc Hàm nàng có chút đau đầu. Cũng may hiện tại nàng và Lâm Thư Ẩn cũng đã tiến triển kha khá, chỉ còn chờ hắn yêu nàng nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
Lấy tính tình đơn thuần của Lâm Thư Ẩn, làm nữ nhân của hắn sẽ không phải chịu ủy khuất. Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Diệc Hàm lại ngọt ngào. Có thể tại nơi đô thị phồn hoa như thế này, tìm được một người một người thấu hiểu tâm tình mình, ngay cả linh hồn phiêu bạt như nàng cũng cảm thấy được an ủi, thậm chí cảm thấy yêu thích loại sinh hoạt đơn giản như thế này.
Nghĩ như vậy, khóe miệng lại bất giác cong lên.
"Tiểu thỏ, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng để cho tên Vương Tử kia tiếp cận ngươi." Lâm Thư ẩn đột nhiên mở miệng, mày rậm nhíu chặt, trong lời nói tràn đầy quan tâm.
"Thư Ẩn ca ca, người kia là ai vậy?"
"Là một bắt yêu sư, nhưng hiện tại ta cũng không xác định... Có lẽ... hắn đã là đuổi ma sư!"
Tiểu yêu chớp chớp mắt, biểu tình mờ mịt: "Đuổi ma sư... Là cái gì?"
Lâm thư Ẩn cười khổ sờ đầu nàng: "Chuyện này, trên yêu quái còn có ma, đuổi ma sư chính là những người chuyên đối phó với chúng. Từ xưa đến nay mà nói, đuổi ma sư so với bắt yêu sư lợi hại hơn rất nhiều, chỉ là người có huyết thống thuần khiết, bắt yêu đạt tới một số lượng nhất định, thông qua khảo hạch của hiệp hội bắt yêu sư mới có thể trở thành đuổi ma sư. Mà thủ đoạn của đuổi ma sư... Đối với yêu quái mà nói, nó rất khủng bố. Giống như ngươi vậy, chỉ là tiểu yêu tu luyện 500 năm... Hắn vẫn có thể dễ dàng đánh cho ngươi hồn phi phách tán."
Tiểu yêu rất ít khi cùng Lâm Thư Ẩn nói về sự tình này, hiện giờ gặp kẻ địch mạnh, không thể qua loa, vội truy hỏi: "Vậy hắn sẽ đến bắt ta sao?"
Lâm Thư Ẩn thở dài: "Nói đến đây cũng không thể trách hắn, gia tộc bọn họ vốn là gia tộc bắt yêu ma thế danh, trăm năm trước lại bị một con tiểu yêu cơ diệt vong toàn tộc, Vương tử là người cuối cùng còn sót lại, nhiều năm hắn phải lưu vong bên ngoài, chịu nhiều đau khổ, đó chính là chờ một ngày rửa hận báo thù. Giới bắt yêu sư nhiều năm qua đối với yêu quái vẫn luôn có ác ý, một bên chia ra muốn mạnh mẽ tiêu diệt hết thảy những yêu ma quỷ quái, một bên trung lập lại muốn đem yêu quái bài trừ ra khỏi thế giới con người, còn lại một bộ phận nhỏ, cho rằng cả hai nên chung sống hòa bình. Con người, có tốt có xấu, chỉ có những người phạm sai lầm là đáng bị phạt, yêu quái cũng như thế. Thế giới này rốt cuộc cũng là của bọn họ, con người không có quyền đem bọn họ đuổi lên trên núi. Vương Tử thuộc phái cường ngạnh, hắn tàn nhẫn độc ác, giảo hoạt âm tà, giết không ít yêu quái, tuy rằng luôn miệng nói chỉ cần ngươi rời đi liền thả cho ngươi một con đường sống, nhưng thật ra..."
Tiểu yêu trầm mặc một lát, đột nhiên trưng ra khuôn mặt tươi cười nhìn hắn: "Thư Ẩn ca ca khẳng định thuộc phái cuối cùng đi, ta biết ngươi là tốt nhất. Có ngươi ở đây, ta không sợ."
Lâm Thư Ẩn nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu mà kiên định: "Ừm, ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ luôn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
"Chúng ta móc ngoéo đi ~~" Tiểu yêu vươn ngón út trắng nõn ra, cười tủm tỉm.
Trong lòng Lâm Thư Ẩn ấm áp, vươn tay móc ngoéo với nàng.
Hai ngón tay chạm vào nhau, vận mệnh lại ràng buộc.
Khi hai người bình tĩnh trở lại, di động Lâm Thư Ẩn đột nhiên kêu lên.