- Trang chủ
- Yêu Hồ Loạn Thế
- Chương 33: Hồi thủ vãng sự
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khát Trí
" Xem đến tận đây, Từ Ngạo Thiên rốt cuộc hiểu được vì sao Phương Tử Vũ luôn luôn một bộ dáng lạnh như băng, trầm lặng ít nói, một bộ dáng u uất sầu não. Rốt cuộc cũng hiểu được đệ đệ thân nhất của nó vì sao luôn khép mình tránh vào một góc, đem tất cả những chuyện không vui đè nén ở trong lòng mà không nói với nó nguyên nhân. Cũng rốt cuộc hiểu được lúc đầu hai người đi ăn xin vì sao Phương Tử Vũ vẫn một mực căm thù đám tu chân giả mặc đạo bào, đeo kiếm, đầu cạo trọc.
Nó thật ngốc, cô đơn lạnh lẽo như vậy, đau khổ như vậy mà chỉ để một mình thừa nhận.
Từ Ngạo Thiên thở dài thườn thượt, hỏi:"Lúc đầu đệ kiên quyết gia nhập Ngọc Hư cung là bởi vì"đạo tâm ma thai" được viết trong"Thiên ma sách"?"
Phương Tử Vũ cười cay đắng, gật đầu nói:"Thật xin lỗi, ca, huynh nhất định là xem thường đệ…."
Từ Ngạo Thiên ôm lấy bả vai Phương Tử Vũ ngắt lời nó nói:"Thằng ngốc, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ, mặc kệ đệ là người hay là yêu, cũng không quản đệ làm ra chuyện gì một người làm huynh như ta sẽ vĩnh viễn ủng hộ đệ." Lại thở dài nói:"Ta đến bây giờ mới biết hóa ra quá khứ của đệ đau khổ đến vậy, kẻ làm ca ca như ta đây đối với đệ thật sự là quan tâm quá ít rồi. Tử Vũ, đáp ứng ta, về sau có chuyện gì cũng phải nói cho ta, không nên chôn chặt trong lòng, trời sụp xuống cũng có ca ca tới giúp đệ chống đỡ."
Phương Tử Vũ cảm động, khẽ nói:"Ca….."
Từ Ngạo Thiên lại dùng sức ôm chặt lấy bả vai Phương Tử Vũ nói:"Ta rốt cuộc đã hiểu vì sao lúc đầu đệ không muốn để cho ta và đệ cùng nhau tu luyện"Thiên ma sách", nguyên lai đệ là muốn tốt cho ta."
"Ca, huynh trách đệ sao?"
Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:"Lúc trước còn không trách đệ, bây giờ tại sao phải trách đệ chứ?" Vuốt vuốt cái mũi cười khổ nói:"Chỉ có điều nói không khó chịu cũng là lừa gạt đệ, dù sao giữa huynh đệ cũng không nên tồn tại bí mật, đệ có việc giấu huynh, trong lòng ta đích xác là không dễ chịu"
Phương Tử Vũ đưa tay ôm ngược lại bả vai Từ Ngạo Thiên nhỏ giọng nói:"Ca, cám ơn huynh."
"Đánh rắm!" Từ Ngạo Thiên cười mắng:"Tiểu tử nhà ngươi thật tục. Chúng ta thế ngoại cao nhân không cần những cái lễ nghi thế tục đó, rất nhiều lời nói mọi người hiểu rõ ở trong lòng là được, không cần phải nói ra."
Phương Tử Vũ mỉm cười nói:"Vẫn cám ơn huynh."
Từ Ngạo Thiên vuốt mũi cười khổ. Tiếp đó dường như nghĩ đến cái gì mở miệng hỏi:"Tử Vũ, đệ ngày đó không để cho lão đầu kiểm tra là bởi vì trong cơ thể của đệ có tu ma công sao?"
Phương Tử Vũ nhẹ nhàng gật đầu hỏi:"Huynh làm sao biết được đệ ở chỗ này?"
Từ Ngạo Thiên cười nói:"Tiểu tử nhà ngươi không tiếp khách cũng không tìm được điểm lý do tốt chút, cũng may Kim nha đầu đó là tiểu cô nương đơn thuần dễ dàng bị ngươi lừa gạt. Ta vừa nghe nói đệ đã tỉnh lại liền chạy đến thăm đệ, không có nghĩ đến Kim nha đầu vẫn một mực canh giữ ở trước cửa phòng của đệ, nàng nói đệ đang bế môn tu luyện, không thể bị quấy nhiễu. Ta nghe xong lập tức biết được đệ nhất định là len lén ra ngoài, có thể làm cho đệ mạo hiểm như vậy cũng chỉ có quyển sách đó mà thôi, ta đoán đệ kiểu gì cũng đến đây tìm sách, cho nên ta chạy đến xem, không có nghĩ đến đệ thật sự ở đây." Nói xong, vẻ mặt xấu xa nhìn Phương Tử Vũ, âm hiểm cười nói:"Không nghĩ tới đóa hoa của Ngọc Hư cung chúng ta lại quan tâm đến đống phân trâu nhà ngươi như vậy."
Phương Tử Vũ ngơ ngác nói:"Đóa hoa nào?" Text được lấy tại Truyện FULL
"Kim nha đầu đẹp không?"
Phương Tử Vũ sửng sốt gật đầu nói:"Cũng được."
"Đánh rắm! Cái gì mà cũng được?! Ngươi đã nhìn thấy ai có khuôn mặt như vậy chưa." Từ Ngạo Thiên hét lớn:"Ta đi khắp đại giang năm bắc còn chưa từng nhìn thấy cô nương nào hấp dẫn hơn so với nàng ta đấy!"
Phương Tử Vũ sắc mặt cổ quái nhìn Từ Ngạo Thiên nói:"Huynh nhìn trúng nàng ta rồi? Vậy nhường cho huynh là được rồi."
Từ Ngạo Thiên liều mạng lắc đầu nói:"Ta mới là không dám đây, ai dám cùng nàng ở một chỗ lập tức sẽ trở thành công địch của cả Ngọc Hư cung chúng ta, ta còn không ngu ngốc đến trình độ đó."
Thấy Phương Tử Vũ vẻ mặt không tin, Từ Ngạo Thiên than thở:"Tên xú tiểu tử nhà ngươi thật là thân ở trong phúc mà không biết hưởng. Kim nha đầu chính là đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều thanh niên tài tuấn trên Ngọc Hư cung chúng ta, Bách Độ sư thúc an bài nàng chiếu cố ngươi không biết là đã"diệt sát đi" bao nhiêu người rồi đây. Người khác coi nàng là khối bảo bối, ngươi lại chỉ coi nàng ta là cỏ rác, thật không biết cái đầu của ngươi được làm từ cái gì nữa, không hiểu phong tình là gì."
Phương Tử Vũ từ sau khi tỉnh lại vấn đề được quan tâm nhất đó là công lực, sau nữa lại lo lắng chuyện về"Thiên ma sách", cho nên một mực vẫn không chú ý đến Kim Mê trước mặt, bây giờ tĩnh tâm suy nghĩ một chút, tiểu cô nương đó quả thật là thiên sinh lệ chất, mỹ diễm động lòng người. Cái khó có được nhất chính là nàng rất hiểu ý người khác, lại còn rất ôn nhu dịu dàng. Phương Tử Vũ ban ngày không thèm để ý đến nàng, mà nàng vẫn lo lắng có người quấy nhiễu việc tu luyện của nó, tự mình gác ngoài cửa vì nó. Lại nhớ đến dung mạo của nàng, đích thật là mỹ nữ hiếm thấy, dung mạo của Kim Mê, trong số nữ tử nó đã gặp, có thể so với Bách Độ và Lục Tử Huyên. Bách Độ là người xuất gia, không để tâm đến vấn đề nam nữ, mà Lục Tử Huyên….. Vừa nghĩ đến Lục Tử Huyên, Phương Tử Vũ trong lòng âm thầm thở dài, không biết nàng ta có còn nhớ hay không từng có một người tên Phương Tử Vũ đã quên mình để cứu lấy tính mệnh của nàng.
Hồi phục lại tinh thần, thấy Từ Ngạo Thiên vẻ mặt kỳ quái nhìn mình, bất giác hỏi:"Làm sao vậy?"
Từ Ngạo Thiên cười nói:"Đang nghĩ cái gì vậy? Nghĩ cái gì mà nhập thần vậy?"
Phương Tử Vũ đáp:"Không nghĩ gì cả."
Từ Ngạo Thiên âm hiểm cười nói:"Thật không nghĩ gì?"
Phương Tử Vũ tức giận không thèm trả lời nó.
Từ Ngạo Thiên"hắc hắc" cười nói:"Tiểu tử ngốc, có mỹ nữ cảm mến là chuyện tốt. Đời người trăm năm vội vã, không để lại điều gì khiến cho mình luyến tiếc mới là tốt nhất."
Phương Tử Vũ thở dài:"Đệ thân mang huyết hải thâm cừu, huynh nói xem đệ còn lòng nào đi tìm những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đó nữa?"
Từ Ngạo Thiên trong lòng buồn bã, cùng Phương Tử Vũ trầm mặc không nói. Một lúc lâu sau, Từ Ngạo Thiên mới mở miệng nói:"Tử Vũ, có thể đáp ứng với huynh một chuyện này không?"
"Nói đi."
Từ Ngạo Thiên xoay người Phương Tử Vũ lại, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nó, nói:"Nếu như về sau điều tra rõ việc huyết tẩy Long thần sơn trang năm đó cùng Ngọc Hư cung không có liên quan, đệ phải đáp ứng với huynh, đừng phiền toái đến Ngọc Hư cung."
Nhìn thật sâu vào mắt Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ thản nhiên hỏi:"Nếu như có liên quan thì sao?"
Từ Ngạo Thiên thở dài nói:"Vậy thì chỉ tìm những người có tham dự năm đó mà báo thù, những người khác không có liên quan hãy bỏ qua cho bọn họ đi."
Nhìn chằm chằm Từ Ngạo Thiên một hồi lâu, Phương Tử Vũ thở dài đáp:"Được rồi."
Từ Ngạo Thiên lại ôm lấy bả vai nó, cười nói:"Quả nhiên là huynh đệ tốt của ta."
Phương Tử Vũ im lặng không nói, khóe miệng nhưng lại hiện ra tia cười khổ bất đắc dĩ.
Hai huynh đệ im lặng ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời.
Gió nhẹ thổi qua, một đám mây đen che khuất đi ánh sáng của mặt trăng.
Hai người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đều không nghĩ tới, mấy trăm năm sau Phương Tử Vũ không làm theo hứa hẹn của buổi tối hôm nay, huyết tẩy Ngọc Hư cung chỉ trong một đêm.
Đây là lần đầu tiên mà cũng là lần duy nhất trong đời Phương Tử Vũ thất hứa với Từ Ngạo Thiên, đối với việc này nó suốt đời vẫn canh cánh trong lòng, nhưng nó không hề hối hận. Nếu cho hắn một cơ hội được làm lại, nó sẽ vẫn huyết tẩy Côn lôn, bởi vì nó có quá nhiều điều bất đắc dĩ.