- Trang chủ
- Yêu Hồ Loạn Thế
- Chương 6: Lạp tháp đạo sĩ
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Khát Trí
Từ Ngạo Thiên rên lên một tiếng từ trong hôn mê tỉnh lại, mí mắt nặng trịch muốn mở ra mà lực bất tòng tâm, trên đầu truyền đến từng cơn đau đớn khiến cho nó cảm thấy tê tâm liệt phế.
Cảm thấy một cánh tay nhỏ nhẹ nhàng đỡ đầu nó dậy, tiếp đó một mùi hương đậm đà sộc vào mũi, hương vị này chính là mùi nước canh thịt chó. Mở miệng ra, Từ Ngạo Thiên tham lam húp từng ngụm từng ngụm nước canh,sau đó mới thỏa mãn thở ra một hơi. Con mắt he hé mở, đập vào mắt chính là khuôn mặt lo âu của Phương Tử Vũ. Lúc này, vết máu trên mặt Phương Tử Vũ đã khô lại, từng mảng từng mảng khiến cho khuôn mặt nó càng trở nên xấu xí. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Chậm rãi đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Phương Tử Vũ, Từ Ngạo Thiên thì thào hỏi:"Đau không?"
Phương Tử Vũ khẽ lắc đầu, Từ Ngạo Thiên từ trong ánh mắt của nó cảm nhận được một chút cảm kích, một chút phẫn hận, bất đắc dĩ….
"Hai tên tiểu tử các ngươi số mạng thật tốt, vừa lúc gặp được lão đạo ta đói bụng,lại ngửi được mùi thịt chó thơm nức…"
Từ Ngạo Thiên theo thanh âm quay đầu nhìn lại, hóa ra không biết từ lúc nào một lão đạo sĩ đạo bào cũ nát dơ bẩn đang đứng bên cạnh Phương Tử Vũ.
Nhận thấy vẻ nghi hoặc của Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ thản nhiên nói:"Là lão ta cứu mạng chúng ta."
Tươi cười nhìn lão đạo sĩ, Từ Ngạo Thiên cảm kích nói:"Cám ơn vị gia gia này đã cứu huynh đệ chúng tôi…"
"Được rồi được rồi."Lão đạo sĩ phất tay nói:"Lão đạo sĩ ta quả thật là không có thói quen này. Ta ăn thịt chó của các ngươi liền trả lại cho các ngươi phần nhân tình đó, hai bên chúng ta không ai nợ ai, đừng nói chuyện cảm tạ hay không cảm tạ."
Từ Ngạo Thiên từ nhỏ đã lăn ngoài đời kiếm ăn, cái dạng người nào mà chưa từng thấy qua? Nó bây giờ kinh nghiệm có không ít, nghe đạo sĩ nói xong liền biết rằng đạo sĩ trước mắt này nhìn qua có vẻ lôi thôi lụm thụm nhưng nhất định là một dị nhân phong trần, hơn nữa là một người đối với lễ nghi của thế tục vô cùng xem thường.
Đạo sĩ ngồi xuống một bên, hi hi cười hỏi:"Hai tên tiểu oa nhi, nhỏ tuổi như vậy sao phải ra đường ăn xin. Cha mẹ các ngươi đâu?" Nói xong, đạo sĩ vươn tay quàng qua vai Phương Tử Vũ. Ba năm trước sau khi Phúc thúc, vú nương chết đi trong lòng Phương Tử Vũ luôn oán hận đối với những người mặc trang phục đạo sĩ, hòa thượng và võ sĩ. Lúc này đạo sĩ lại còn quàng vai nó, đáy mắt bất giác lóe lên một tia tức giận xen lẫn chán ghét, chỉ có điều vị đạo sĩ trước mắt này là người vừa mới cứu mạng hai huynh đệ nó, đối với ân nhân cứu mạng Phương Tử Vũ chỉ có thể im lặng đem tức giận đè nén ở trong lòng, không lên tiếng.Nhưng sắc mặt nó so với vừa rồi càng thêm lạnh lẽo.
Từ Ngạo Thiên thở dài đáp:"Lão gia gia người còn có điều không biết, hai huynh đệ chúng tôi đã mất cha mẹ từ nhỏ, nương tựa vào nhau mà sống. Chúng tôi còn nhỏ, lại chẳng có sức lực gì, vì kiếm được miếng ăn cũng chỉ có thể dựa vào cách sống ăn xin qua ngày mà thôi."
"Nói như vậy thì các ngươi là thân huynh đệ?"
Từ Ngạo Thiên lắc đầu đáp:"Mặc dù không phải là thân huynh đệ, nhưng tình nghĩa giữa hai chúng tôi so với than huynh đệ còn thân thiết hơn."
Phương Tử Vũ đôi môi mấp máy, nhưng không nói.
Lão đạo sĩ gật đầu khen:"Ngày nay thiên hạ đại loạn, mọi người ngay cả bản thân mình còn lo chưa xong lại có người trọng tình nghĩa như thế này, hiếm, hiếm thay." Tự hỏi chốc lát, lão đạo sĩ lại lắc đầu thốt lên:"Kỳ lạ, kỳ lạ."
Từ Ngạo Thiên ngạc hiên hỏi:"Lão gia gia người nói cái gì kỳ lạ?"
Lão đạo sĩ gãi đầu nói:"Tiểu oa nhi ngươi tính cách cởi mở, phóng khoáng trời sinh. Mà huynh đệ của ngươi…" Vỗ vỗ bả vai Phương Tử Vũ, lão đạo sĩ tiếp tục nói:"Đứa trẻ này ngươi tính cách cực đoan, hơn nữa ngươi dường như không thích nói chuyện?"
Từ Ngạo Thiên đối với những lời này chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ chấp nhận. Kỳ thật Phương Tử Vũ không phải là người không thích nói chuyện, chẳng qua là không thích và không hay cùng người khác nói chuyện mà thôi. Trên thực tế, cái tính cách này của Phương Tử Vũ được hình thành là bởi vì từ nhỏ không người nào muốn nói chuyện với nó. Bởi vì khuôn mặt quái dị của nó, ngoại trừ Phúc thúc và vú nương ra không có bất kỳ kẻ nào nguyện ý chơi cùng nó, mọi người trốn tránh nó còn không kịp nói chi đến việc nói chuyện với nó? Mặt khác với oán hận của Phương Tử Vũ đối với người mặc trang phục đạo sĩ, làm gì có thể nhiều lời với lão đạo sĩ cho được.
Thấy Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đều không nói gì, lão đạo sĩ tiếp tục nói:"Hai tên oa nhi các ngươi còn là hai người có tính cách hoàn toàn bất đồng, có thể ở cùng một chỗ đã khiến cho người ta rất kinh ngạc, hơn nữa lại còn có thể xưng huynh gọi đệ, yêu thương đùm bọc lẫn nhau thì càng kỳ lạ."
Từ Ngạo Thiên thanh minh nói:"Điều này có gì mà kỳ lạ chứ? Chúng tôi vốn là huynh đệ mà."
Lão đạo sĩ cười nói:"Tiểu oa nhi ngươi có điều còn không biết, lão đạo ta tinh thông tướng nhân chi thuật(thuật xem tướng số người.), vừa nhìn đã biết hai tên các ngươi là hai người hoàn toàn khác nhau. Án theo tính cách mệnh số mà suy đoán, hai người các ngươi phải ứng với hai phương trận doanh, nói đơn giản là các ngươi phải là địch nhân của nhau. Thử nghĩ xem, hai người đối địch lại có thể trở thành huynh đệ, điều này không đủ để người ta cảm thấy kỳ lạ sao?"
Sau khi nghe lão đạo sĩ nói xong một tràng, Từ Ngạo Thiên đã đổ một thân mồ hôi lạnh, kêu lên:"Ta tuyệt đối sẽ không trở thành địch nhân của huynh đệ."
Phương Tử Vũ ở bên cạnh thanh âm lạnh lùng nói:"Lão còn tiếp tục ly gián huynh đệ chúng ta thì đừng trách ta không khách khí."
Đột nhiên nghe được Phương Tử Vũ không khách khí nói như vậy, Từ Ngạo Thiên trong lòng khẩn trương. Nó đảo mắt chuyển vội đề tài hỏi:"Lão gia gia, cái đám người ma quỷ Trần kia thật sự là bị người đuổi đi sao?"
Đạo sĩ sửng sốt, sau đó không vui nói:"Đương nhiên."
"Nói như vậy thì người rất lợi hại?"
Đạo sĩ ngạo nghễ nói:"Đâu chỉ lợi hại, ở trong thế tục giới chính là vô địch a."
"Vô địch?" Từ Ngạo Thiên vẻ mặt không tin nói:"Nói như vậy có nghĩa là người so với võ lâm minh chủ còn lợi hại hơn?"
Đạo sĩ bật cười khanh khách nói:"Võ lâm minh chủ?Chúng ta là người tu đạo cùng với võ lâm minh chủ là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bọn họ luyện võ thứ nhất là để thân thể khỏe mạnh, thức hai là để ổn định đất nước. Mà chúng ta tu đạo là vì thoát li luân hồi tiếp nhập vào thiên đạo, cho nên chúng ta căn bản là không chút liên quan. Chỉ có điều khi võ học tiến nhập đến một cảnh giới nhất định cũng có thể dùng võ nhập đạo, giống như một ít môn phái trong tu chân giới đều lấy việc luyện võ làm chính tiến vào cánh cửa tu chân."
Từ Ngạo Thiên nhíu mày nói:"Ngài còn không trả lời ta, ngài và võ lâm minh chủ rốt cuộc là ai lợi hại hơn?"
"Điều này…" Đạo sĩ buồn bực nói:"Điều này quả thật là rất khó nói. Luận về võ kĩ ta khẳng định không bằng một phần vạn của người học võ, nhưng luận về đạo pháp bọn họ lại không bằng một phần vạn của ta. Nói đơn giản là ta không phải là đối thủ của bọn họ nhưng bọn họ cũng không thể làm gì được ta."
Từ Ngạo Thiên vẻ mặt nghi hoặc nói:"Võ lâm minh chủ thật sự không làm gì được ngài?"
"Tiểu tử, đừng coi thường người tu chân chúng ta.Tu chân đấy các ngươi có biết không?" Nhìn thấy Từ Ngạo Thiên khẽ lắc đầu, đạo sĩ lại hỏi:"Vậy các ngươi biết thần tiên không?"
Từ Ngạo Thiên lúc này mới gật đầu nói:"Cái này ta biết, chính là thần tiên trên trời chứ gì."
Đạo sĩ giải thích nói:"Kỳ thật tu chân chính là để có thể trở thành tiên."
"Thành tiên?" Từ Ngạo Thiên giật mình nói:"Ngài nói ngài là thần tinh?"
"Phi." Đạo sĩ phun ra một ngụm đờm nói:"Ta chỉ là một tu chân giả đang đi về phía thiên đạo, còn chưa tới mức phi thăng thành tiên đâu."
Từ Ngạo Thiên hai mắt sáng ngời nói:"Nói như vậy thì ngài sau này cũng có thể thành tiên sao?"
Đạo sĩ đắc ý gật đầu cười nói:"Trẻ nhỏ dễ dạy. Bây giờ đã biết vì sao người trong võ lâm không làm gì được chúng ta chưa?"
Từ Ngạo Thiên vẻ mặt hưng phấn nói:"Đã biết, đã biết. Lão gia gia, hai huynh đệ chúng ta có thể tu chân không?"
Đạo sĩ vỗ nhẹ bả vai Từ Ngạo Thiên cười nói:"Đương nhiên có thể. Thật gia ở trong phàm nhân giới có rất nhiều môn phái tu chân, chỉ là người tu chân đối với danh lợi nơi thế tục rất xem nhẹ, cho nên bọn họ rất đi lại trong thế tục, bởi vậy mà thế tục giới mới không biết tu chân môn phái ở nơi nào. Môn phái của ta chính là một trong số đó, môn phái của chúng ta gọi là Ngọc Hư Cung, ở trong tu chân giới cũng có một chút danh khí, đặt ở trong núi Côn lôn."
Từ Ngạo Thiên lại hỏi:"Chúng tôi phải theo ngài đến Côn lôn sơn Ngọc Hư cung có phải không?"
"Đúng vậy, Côn lôn sơn linh khí rất đậm, rất thích hợp tu chân. Chỉ cần các ngươi chăm chỉ tu luyện, thêm vào linh đan diệu dược của Ngọc Hư cung phụ trợ, ta tin tưởng các ngươi rất nhanh có thể tu luyện đến Toàn Chiếu kỳ."
Từ Ngạo Thiên đưa mắt nhìn Phương Tử Vũ, nhìn thấy nó cúi đầu im lặng, trên khuôn mặt bình tĩnh một tia oán khí thính thoảng chợt lóe lên rồi biến mất, nếu không phải Từ Ngạo Thiên thập phần để ý đến nó, đổi lại là người khác, nhất thời rất khó phát hiện ra.
Lão đạo sĩ thấy Từ Ngạo Phương có chút chần chờ, vỗ vỗ bả vai nó sau đó đứng dậy nói:"Được rồi, ta biết loại chuyện này rất khó tiếp nhận đối với các ngươi, các ngươi cứ suy nghĩ đi, vài ngày sau ta lại đến, khi đó các ngươi cho ta một câu trả lời thuyết phục là được."
"Không cần." Phương Tử Vũ giữ chặt góc áo của lão đạo sĩ, như chém đinh chặt sắt nói:"Ta muốn tu chân."
"Tốt." Từ Ngạo Thiên nói:"Sư phụ, chúng tôi đi theo người tu chân. Sư phụ ở trên, xin thứ cho đồ nhi có thương tích trong người, tạm thời không thể hướng ngài quỳ lạy."
Đạo sĩ cười nói:"Ta chỉ nói mang các người cùng ta đến Ngọc Hư cung tu chân, nhưng không nói muốn thu các ngươi làm đồ đệ. Còn sư phụ của các ngươi là ai đến lúc đó còn phải xem cơ duyên của các ngươi."
Đúng lúc này, bên ngoài gian phòng truyền đến từng trận tiếng bước chân, lão đạo sĩ nhíu mày nói:"Đám người kia còn chưa từ bỏ ý định lại tới đây nữa."
Từ Ngạo Thiên thất thanh nói:"Sư phụ…"
Đạo sĩ phẩy tay ý bảo nó không cần nói, không chút hoang mang từ trong ống tay áo lấy ra một tờ giấy vàng trên đó vẽ đầy ký tự, miệng khẽ lẩm bẩm, niệm xong hô nhỏ một tiếng:"Ẩn độn!"
Ba người liền vô thanh vô tức biến mất khỏi gian phòng rách nát.