- Trang chủ
- Yêu Giả Vi Vương
- Chương 1004: Đi hay ở
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Yêu Dạ
Thần khí thể!
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Lãng biết không phải là chuyện tốt, gần như chính là ý tứ bị thần vứt bỏ. Nói cách khác vậy chính là phế thể, đời này không có thành tựu lớn.
Đối với chữ thần này, giờ phút này thật ra Tiêu Lãng đã có lý giải rất sâu sắc!
Thế giới hỗn độn thần và thần hắn tưởng tượng vẫn có sự chênh lệch. Thần không phải là không gì không làm được, chỉ là võ giả tương đối cường đại mà thôi.
Chuyện ngươi không làm được, người khác có thể làm được, đó chính là thần!
Ví dụ như giờ phút này Tiêu Lãng đi tới đại lục Thần Hồn, đây tuyệt đối là siêu thần. Bởi vì hắn có thể một quyền đập nát đại lục Thần Hồn.
Nói vậy các vị thần tiên trong thần thoại cổ đại của trung quốc tại địa cầu kia chính là một vài võ giả cường đại chứ? Bất kỳ một võ giả nào của Thần Vực đi tới địa cầu đều là thần. Bởi vì bọn họ có thể bay vút lên trời bay, có thể đào núi lấp biển, có thể làm được chuyện rất nhiều người khác không làm được, chuyện khoa học không giải thích được. Đây chính là thần.
Vì sao mình lại là thần khí thể, Tiêu Lãng không có ý tứ đi tra cứu. Nếu thế giới này có thần thể tiên thiên, có các loại linh thể, có thần khí thể, có phế thể cũng là chuyện bình thường.
Thực lực của hắn bây giờ vẫn tính là cường đại, có thể bảo vệ một phương của Thiên Châu, hắn đã rất hài lòng. Bản thân hắn cũng không có lòng muốn tranh bá. Giờ phút này hắn cũng coi như hoàn toàn loại bỏ ý tưởng tranh bá phát triển tại Thần Vực.
Trước đó vì chuyện của Mị Nhi, Tiểu Bạch, Âu Dương Lãnh Yên, trong lòng Tiêu Lãng có chút do dự, nhưng giờ phút này sau khi biết được kết quả, suy nghĩ trong lòng Tiêu Lãng đã trở nên kiên định.
Nếu đã quyết định, Tiêu Lãng bắt đầu thu xếp. Hắn trầm ngâm rất lâu, cuối cùng mở miệng nói:
- Phu nhân, Tiêu mỗ có thể thỉnh cầu một việc được không?
Tiêu Lãng là thần khí thể, tuy rằng Mai phu nhân khó có thể che giấu sự thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ ra. Nàng vừa nói sẽ tìm sách cổ chứng thực một chút, thật ra chỉ là an ủi Tiêu Lãng, không muốn nói trực tiếp như vậy. Giờ phút này nghe thấy Tiêu Lãng nói mới thu hồi tâm tư, gật đầu nói:
- Ngươi nói đi!
Tiêu Lãng đứng lên, vái sâu một cái nói:
- Ta muốn để những người đi cùng ta gia nhập vào thương hội Mai gia. Khẩn cầu phu nhân chiếu cố thêm! Ngày sau phu nhân có gì sai phái, Tiêu mỗ chết cũng không từ!
- A...
Mai phu nhân dừng một chút, nhưng trong mắt Đào Tử lại loé lên một tia trào phúng. Dưới cái nhìn của nàng, Tiêu Lãng thật sự không biết tiến lui. Lúc trước Mai phu nhân mời chào hắn, hắn còn không biết phân biệt đúng sai từ chối. Giờ phút này sau khi biết được mình là phế thể, hoàn toàn không có giá trị, còn dám đưa ra yêu cầu? Hắn thật sự tưởng mình là một nhân vật lớn sao?
- Có thể! Ta sẽ an bài thật cẩn thận.
Ai biết Mai phu nhân đột nhiên mở miệng đáp ứng, còn nhìn một cái Tiêu Lãng nói:
- Ngươi thật sự không dự định gia nhập Mai gia sao? Chỉ cần ngươi gia nhập, ta cũng dành cho ngươi điều kiện hậu đãi nhất. Hơn nữa ngươi có thể trực tiếp chịu trách nhiệm với ta, không cần nghe mệnh lệnh của người khác.
Trong mắt Đào Tử loé lên một sự kinh ngạc. Nàng cảm thấy khó hiểu nhìn lướt qua Mai phu nhân. Tiêu Lãng cũng ngẩn người ra. Nhưng ngay lập tức hắn tỏ ra vô cùng cảm kích lắc đầu nói:
- Thật có lỗi, phu nhân! Ta đến Thần Vực để làm một vài chuyện. Sau khi xử lý xong xuôi ta sẽ trở về vực diện nhỏ của ta. Con người ta cả đời không có chí lớn, Thần Vực có lẽ không thích hợp với ta. Chỉ có điều ân tình của phu nhân, Tiêu mỗ cả đời ghi nhớ trong lòng.
- Vậy cũng được. Ngươi đi xuống đi!
Mai phu nhân khoát tay áo, ra hiệu Đào Tử dẫn theo Tiêu Lãng ra ngoài. Chờ tới lúc Tiêu Lãng đi ra cửa lớn, nàng đột nhiên lại truyền âm nói một câu:
- Tiêu Lãng, đừng nhụt chí. Thần khí thể cũng không phải là phế thể. Cho dù không có thần thể ngươi cũng có thể tu luyện được. Ừm... bất cứ lúc nào Mai gia cũng hoan nghênh ngươi. Sau này nếu ngươi muốn gia nhập có thể tới tìm ta.
Lần này Đào Tử rõ ràng không còn nhiệt tình như vậy nữa. Nàng chỉ đưa Tiêu Lãng tới cửa, liền thu sắp xếp một gã hộ vệ đưa Tiêu Lãng trở về đồng thời dẫn đám người Ma Thanh Thanh vào Mai gia. Sau đó nàng liền xoay người tiến vào phòng khách.
- Phu nhân...
Nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của Mai phu nhân, Đào Tử nghi hoặc kêu lên một tiếng. Nàng không hiểu vì sao Mai phu nhân đã phán đoán ra thân thể Tiêu Lãng là thần khí thể, vẫn đối xử tốt với hắn như vậy?
Mai phu nhân trịnh trọng mở miệng nói:
- Những người đi cùng Tiêu Lãng tiến vào, thu xếp cho ở không nội gia đi! Tất cả đãi ngộ đều phải tốt, không nên thất lễ.
Đào Tử không dám hỏi nhiều. Nàng biết chuyện Mai phu nhân đã quyết sẽ không thay đổi. Nàng cũng không dám động tay chân. Chỉ có điều sắc mặt nàng vẫn lộ vẻ nghi hoặc sâu sắc. Dù sao nếu như Tiêu Lãng không phải là phế thể, còn có hy vọng quật khởi, thu xếp cho bằng hữu hắn xem như là một ân tình. Nhưng hiện tại Tiêu Lãng xem như hoàn toàn bị phế bỏ, cho dù có trạng thái du hồn cũng không được.
Mai phu nhân không để ý tới Đào Tử, chỉ nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu mới lẩm bẩm nói:
- Ta có một cảm giác, có lẽ sau này người trẻ tuổi này vẫn làm chúng ta phải kinh ngạc lớn...
...
Tiêu Lãng trở lại bên trong biệt viện, lập tức triệu tập mọi người, tuyên bố quyết định của mình.
Tiểu Đao là người đầu tiên phản đối. Hắn cấp bách nói:
- Cái gì? Ca, ca bảo chúng ta tiến vào Mai gia nhưng bản thân ca lại không vào? Không được, đánh chết ta cũng không đi. Ta muốn đi theo ca!
Ngược lại ánh mắt Ma Thanh Thanh sáng lên. Chỉ có điều nghĩ đến chuyện Tiêu Lãng không đi vào, các nàng đi vào khẳng định sẽ không nhận được bao nhiêu tài nguyên, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.
Vô Ngân và Tiêu Ma Thần không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, Độc Long mấp máy môi một hồi, cuối cùng không mở miệng nói gì nữa.
Tiêu Lãng chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, lúc này mới trịnh trọng nói:
- Thần Vực có bao nhiêu nguy hiểm, các ngươi đều đã nhìn thấy! Không dựa vào đại gia tộc, có lẽ mười năm, trăm năm cũng không có khả năng quật khởi. Mai phu nhân người này không tồi. Nàng cũng nói sẽ cố gắng trọng dụng các ngươi. Chỉ cần các ngươi nỗ lực, mấy năm sau, một trong số các ngươi không chừng có khả năng đột phá Thần Quân, thậm chí Thần Tổ! Chỉ cần có người đột phá Thần Tổ, đến lúc đó có thể chiếm một thành trì. Con dân Thiên Châu đến Thần Vực cũng có nơi an thân không phải sao?
Lời Tiêu Lãng nói khiến cho mọi người trầm tư suy nghĩ. Trên đường đi theo Mai phu nhân, bọn họ đã chứng kiến sự khủng bố của Thần Vực. Nếu như một mình đi lang bạt đừng nói có tài nguyên tốt để phát triển, có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề. Ví dụ như chuyện của Phạm thiếu gần đây. Nếu như không phải nhờ có Mai phu nhân, mọi người đã bị ném vào nhà lao, khả năng bị giết chết lớn vô cùng...
Tiêu Lãng tiếp tục khuyên nhủ:
- Trước đây đã nói với các ngươi. Ta đi Hiên Viên Linh một chuyến sau đó sẽ trở lại Thiên Châu. Con đường của các ngươi sau này sớm muộn cần phải nhờ vào bản thân các ngươi. Đương nhiên nếu như các ngươi không muốn ở lại Thần Vực, sau khi ta từ Hiên Viên Lĩnh trở về, sẽ qua dẫn các ngươi trở lại! Con người ta cả đời không có chí lớn, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày. Thần Vực bao và cường đại thế nào các ngươi đã chứng kiến. Đi hay ở, tự bản thân các ngươi quyết định đi.
Mọi người trầm mặc. Tiêu Lãng cũng không nói về chuyện hắn là thần khí thể, nhưng trong giọng nói lộ rõ sự kiên định. Ma Thanh Thanh rất nhanh đã nghĩ thông suốt, nhìn Tiêu Lãng nói:
- Ta ở lại. Cho dù ta đi tới Hắc Xà Thành, cũng sẽ không nhận được sự coi trọng mấy. Rất nhiều người muốn vào Mai gia còn không có cơ hội.
Vô Ngân nhìn Tiêu Lãng một chút, thấy ý chí hắn kiên định, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Được rồi, ta nghe theo sự sắp xếp của đại nhân!
Tiêu Ma Thần và Tiểu Đao không nói gì. Tiêu Ma Thần liếc mắt nhìn Tiêu Lãng ra hiệu, đi tới một gian phòng. Tiểu Đao cũng đi vào theo. Vừa vào gian phòng, Tiêu Ma Thần trịnh trọng hỏi:
- Tiêu Lãng, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao ngươi chọn đi một mình? Tất cả đều là huynh đệ, có nỗi khổ tâm gì không thể nói ra được sao?
Tiểu Đao nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng chờ lời giải thích của hắn. Tiêu Lãng lắc đầu nói:
- Ta chỉ chán ghét phân tranh, muốn làm xong việc trở lại Thiên Châu dưỡng già. Bởi vậy ta thu xếp đường lui cho các ngươi mà thôi.
- Ngươi đã quyết định?
Cuối cùng Tiêu Ma Thần hỏi một câu. Thấy Tiêu Lãng gật đầu không chút do dự, hắn gật đầu nói:
- Được, ta và Tiểu Đao ở lại! Tranh thủ ở trong Mai gia làm ra một chút thành tựu. Ngươi chán ghét thì trở lại Thiên Châu nghỉ ngơi đi. Ta sẽ cố gắng tu luyện, tạo ra một mảng trời cho con dân Thiên Châu...
Tiểu Đao còn muốn nói gì nữa, nhưng Tiêu Lãng đã vỗ vỗ vai hắn, không nói một lời nào, xoay người đi ra ngoài.