- Trang chủ
- Yêu Giả Vi Vương
- Chương 778: Tiêu Lãng phát cuồng
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Yêu Dạ
Nhưng mặc kệ Tiêu Lãng gầm rống, không cam lòng cỡ nào thì tàn hồn của Tà Chủ biến thành khói đen nhẹ nhàng chui vào trong người hắn, lao vào linh hồn của hắn, bắt đầu luyện hóa linh hồn, biến hắn thành một thi nhân.
- Chủ nhân, để Mị Nhi giúp ngươi!
Thảo đằng thần hồn màu tím cảm ứng được Tiêu Lãng gặp nguy hiểm, vô số phân thân quấn quanh hắn liền hóa thành ảo ảnh biến mất trong người hắn. Cơ thể Tiêu Lãng không có thảo đằng thần hồn màu tím hỗ tợ, ănnjg nề rơi xuống đất. May mắn tàn hồn của Tà Chủ tiến vào người Tiêu Lãng nên các thi thú xung quanh không dám đến gần, nếu không thì hắn đã bị giẫm bẹp rồi.
- Đại nhân!
Phân thân thảo đằng thần hồn màu tím trên người Vô Ngân Thiên Đế tự động rút vào trong thân thể Tiêu Lãng. Nhưng trong khoảng thời gian này Vô Ngân Thiên Đế đã tị lành một số vết thương, miễn cưỡng dựng vòng bảo hộ. Vô Ngân Thiên Đế kinh khủng nhìn toàn thân Tiêu Lãng bị khói đen vờn quanh, mặt như người chết, không có chút hơi thở.
Vô Ngân Thiên Đế khó tin nhỏ giọng nói:
- Làm sao có thể? Đại nhân chính là Đại Đế của Thiên Châu trong định mệnh, sao có thể chết dễ như vậy được?
- Tiêu Lãng!
Âu Dương Thúy Thúy hoàn toàn phát điên, Trảm Mã đao chém lung tung bức lùi mấy thi nhân, thi đế. Âu Dương Thúy Thúy vọt hướng Tinh Thần Điện Chủ, Tiêu Lãng. Đôi mắt trâu trừng suýt rớt tròng, sát khí trên người Âu Dương Thúy Thúy còn khủng bố hơn cả áp lực từ thi hoảng.
Âu Dương Thúy Thúy trừng Tinh Thần Điện Chủ, rống to:
- Tiểu tử Tinh Thần, ngươi dám giết Tiêu Lãng? Lão phu xé rách ngươi ra bây giờ!
Tinh Thần Điện Chủ không chút sợ hãi nói:
- Hừ! Hừ! Lão già điên, không còn phi độ hư không thì ngươi không là gì cả. Ngươi cho rằng bản Điện chủ sợ ngươi sao?
Tay Tinh Thần Điện Chủ xuất hiện một thanh Viên Nguyệt loan đao, vọt hướng Âu Dương Thúy Thúy. Tinh Thần Điện Chủ và Tinh Thần Điện Chủ giao tiếp mấy chục năm, rất rõ ràng Âu Dương Thúy Thúy khủng bố nhất không phải thiên đạo giết chóc mà là phi độ hư không. Âu Dương Thúy Thúy phi độ hư không đã đến tình trạng lô hỏa thuần thanh, liên tục phi độ hư không, âm thầm lặng lẽ như thuấn di, làm người ta khó thể phòng bị. Cửu Tinh Loạn Thế đại trận trong thiên mộ của Tà Chủ có thể khiến không gian thác loạn, dám phi độ hư không thì chỉ có một con đường chết. Thế nên Tinh Thần Điện Chủ không cho rằng gã không đánh lái Âu Dương Thúy Thúy.
Hai Chí Tôn Thiên Đế chiến đấu, Tinh Mộc phu nhân và một Thiên Đế khác nhanh chóng thụt lùi. Công kích của Tinh Thần Điện Chủ, Âu Dương Thúy Thúy quá sắc bén, bị dư âm đánh trúng đủ làm Tinh Mộc phu nhân, một Thiên Đế khác bị thương.
Tinh Mộc phu nhân, một Thiên Đế không đuổi giết Vô Ngân Thiên Đế mà chỉ đứng một bên nhìn kịch vui. Tiêu Lãng bị tàn hồn của Tà Chủ luyện hóa. Thanh Mộc Ngọc đối chiến cùng Tinh Thần Điện Chủ là một con thi hoảng, thi đế. Tinh Mộc phu nhân, một Thiên Đế cảm thấy ba người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy chết chắc rồi. Bản thân Vô Ngân Thiên Đế bị trọng thương, giờ bị vô số thi thú công kích, bị thi hóa cũng là chuyện sớm hay muộn.
Vô Ngân Thiên Đế lầm bầm không dứt:
- Sao đại nhân chết được? Không... Không!
Vô Ngân Thiên Đế liều mạng công kích thi thú như thủy triều vọt đến, một bên nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, trong mắt tràn ngpậ khó tin.
Tiêu Lãng chưa chết!
Nhưng hiện tại tình huống của Tiêu Lãng rất tệ, bởi vì linh hồn bị một tàn hồn tà ác chiếm cứ. Tàn hồn đó ý định tiêu diệt linh hồn, ý thức của Tiêu Lãng, chiếm lĩnh đó. Nếu làm vậy thì Tiêu Lãng sẽ hoàn toàn bị luyện hóa, trở thành nô lệ cho Tà Chủ, một thi nhân.
Ý thức của Tiêu Lãng liên tục rống to:
- Không, không! Tà Chủ, ngươi đừng hòng chiếm lĩnh linh hồn của ta! Cút đi, cút đi!
Tiêu Lãng giành giật quyền chiếm lĩnh với tàn hồn của Tà Chủ. Nhưng tàn hồn của Tà Chủ cường đại biết bao, chút ý thức của Tiêu Lãng cảm giác như con thueyèn nhỏ trong bão biển, tùy thời sẽ bị hùy diệt. Ý thức của Tiêu Lãng tùy thời bị diệt.
Một tiếng hét lảnh lót ngọt ngào vang lên:
- Chủ nhân, Mị Nhi tới giúp ngươi!
Thanh âm vang trong ý thức của Tiêu Lãng. Một cây ảo ảnh thảo đằng thần hồn màu xanh tiến vào trong linh hồn của Tiêu Lãng, không ngừng cắn nuốt tàn hồn của Tà Chủ.
- Hừ! Hừ! Thảo đằng nho nhỏ định vượt sức lay cây sao? Chịu chết đi!
Trong không gian linh hồn, chớp mắt khói đen ngưng tụ ra một bóng người dữ tợn. Người áo đen vươn một bàn tay ra nhẹ nhàng bóp thảo đằng thần hồn màu tím. Cảm giác như một người khổng lồ bóp con rắn nhỏ, rất nhẹ nhàng. Thảo đằng thần hồn màu tím liều mạng vùng vẫy nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay to kia.
Linh hồn Tiêu Lãng không ngừng thét gào:
- Mị Nhi!
Tiêu Lãng cực kỳ tức giận.
Trong lòng Tiêu Lãng cực kỳ nghi hoặc. Không phải bản thể của Mị Nhi đã ẩn núpo trong tàn hồn của cường giả kia sao? Chẳng phải tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp từng nói hồn lực của nàng không còn nhiều, tối đa chỉ xuất hiện một lần cuối. Bây giờ nguy hiểmn hư vậy, sao tàn hồn khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp không xuất hiện trấn áp tàn hồn của Tà Chủ đi?
Bóng người túm lấy thảo đằng thần hồn màu tím, cười to bảo:
- Khục khục! Không ngờ thảo đằng này có năng lượng kỳ diệu như vậy, vừa lúc ch oTà Chủ bổ dưỡng.
Khói đen vờn quanh thảo đằng thần hồn màu tím, từng chút một luyện hóa nó. Thảo đằng thần hồn màu tím chỉ có thể vặn vẹo giãy dụa, cắn nuốt không ngừng nghỉ. Nhưng tốc độ cắn nuốt của thảo đằng thần hồn màu tím quá chậm, bản thể màu xanh đã có một khúc nhỏ biến thành màu đen. Chờ khi toàn bộ biến thành màu đen thì thảo đằng thần hồn màu tím sẽ bị Tà Chủ hoàn toàn luyện hóa.
- Không! Mị Nhi!
Thảo đằng thần hồn màu tím không truyền âm cho Tiêu Lãng, không phát ra chút thanh âm nào. Nhưng Tiêu Lãng cảm giác được thảo đằng thần hồn màu tím sợ hãi, khủng hoảng. Cảm giác như một tiểu cô nương ngây thơ bị một ác ma bắt vào tay làm nhục.
Điều này khiến Tiêu Lãng cực kỳ tức giận, điên cuồng.
Lần đầu tiên thảo đằng thần hồn màu tím xuất hiện là ở hang không đáy, súy chút cắn nuốt linh hồn của Tiêu Lãng, cưu chiếm thước sào chiếm dụng thân thể của hắn. Cuối cùng Tiêu Lãng như kỳ tích trấn áp thảo đằng thần hồn màu tím sau đó thần hồn của Tiêu Lãng thức tỉnh, thảo đằng thần hồn màu tím quái dị xua hết thần hồn khác, trở thành thần hồn của Tiêu Lãng.
Nếu không có thảo đằng thần hồn màu tím thì không biết Tiêu Lãng đã chết bao nhiêu lần rồi. Nếu không có thảo đằng thần hồn màu tím Tiêu Lãng vẫn sẽ ở Tiêu gia, chịu ánh mắt ghẻ lạnh, bị đám người Tiêu Cuồng đùa cợt, bị Tả Minh chèn ép. Tiêu Lãng sẽ không thể trả thù cho Tiêu Bất Tử, Tiêu Thanh Đế, càng không có cơ hội tới Thiên Châu nhìn thấy thế giới mênh mông này.
Thảo đằng thần hồn màu tím liên tục tiến hóa, bắt đầu xuất hiện linh trí. Tiêu Lãng không xem thảo đằng thần hồn màu tím như một thần hồn, thảo đằng mà coi nó là bằng hữu của mình. Thảo đằng thần hồn màu tím thức tỉnh ksy ức truyền thừa, biết mình tên là Mị Nhi. Trong lòng Tiêu Lãng xem thảo đằng thần hồn màu tím như tiểu muội muội của mình, một muội muội không hiểu gì nhưng rất quyến luyến hắn.
Bây giờ muội muội của Tiêu Lãng sắp bị luyện hóa, vĩnh viễn mất đi thần trí. Đặc biệt khi cảm nhận lòng Mị Nhi sợ hãi, Tiêu Lãng càng phát điên lên.
Ý thức của Tiêu Lãng ngưng tụ ra cái bóng linh hồn trong không gian linh hồn. Cái bóng tràn ngập lệ khí, mắt đỏ ngầu xông hướng tàn hồn của Tà Chủ giữa không trung, ôm lấy tàn hồn, cắn xé.
Tiêu Lãng không hiểu làm sao để giết tàn hồn của Tà Chủ, hắn bắt chước như khi giết oán linh trong không gian của Thiên Ma Đại Đế, dây dưa, cắn xé tàn hồn của Tà Chủ. Tiêu Lãng làm như vậy rất nguy hiểm, bởi vì ý thức của hắn đều ngưng tụ ra cái bóng linh hồn, nếu nó bị xé rách thì linh hồn của hắn sẽ tan biến.
- Chủ nhân!
Mị Nhi thấy cái bóng linh hồn Tiêu Lãng phát cuồng thì rung động, kịch liệt cắn nuốt hơn. Trong không gian linh hồn của Tiêu Lãng hiện cực kỳ náo nhiệt. Một cái bóng màu đỏ, một thảo đằng thần hồn màu xanh dây dưa với một cái bóng đen to lớn, cắn xé, công kích lẫn nhau.