- Trang chủ
- Yêu Giả Vi Vương
- Chương 447: Tiểu Ca Ta Bao Hết
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Yêu Dạ
Huyễn thạch ẩn ở trong đá màu đen, rất khó có thể tra xét được. Cho dù tra xét được, loại đá màu đen này cứng rắn như vậy liên tục đào, sợ là một tháng cũng tuyệt đối không đào đủ một trăm ngàn viên.
Tiêu Lãng phát hiện phục vụ lao dịch này dường như là một cái hố? Không hoàn thành được nhiệm vụ, tăng thêm thời gian ba tháng lao dịch? Trong vòng một năm liên tục đào không đủ, cả đời sẽ phải chết già tại khu mỏ? Nếu như một mình Thanh Minh tới khu mỏ này, hắn chắc chắn không thể hoàn thành được nhiệm vụ!
- Thanh Minh lui về phía sau. Để ta đến!
Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma. Hắn không cần cuốc chim, một tay hóa thành lợi trảo, dùng sức chộp về phía đá màu đen kia.
Ầm!
Một mảnh đá màu đen hóa thành bột phấn. Tiêu Lãng tiến quân thần tốc, ung dung vồ nát số đá màu đen ở gần đó. Uy lực của hắn rõ ràng lớn hơn so với Thanh Minh gấp mấy lần.
Ầm! Ầm!
Lợi trảo không ngừng dùng sức chộp loạn, khiến từng mảnh đá màu đen bị bóp thành bụi phấn. Tiêu Lãng tạo thành một con đường xuyên vào bên trong. Mãi đến nửa canh giờ sau, hắn rốt cuộc ôm một viên đá màu xanh to bằng nắm tay lui ra ngoài.
- Đây là huyễn thạch sao?
Thanh Minh nghi hoặc hỏi. Chỉ có điều hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức huyễn thạch bên trong đá màu xanh kia. Hắn không khỏi nghi hoặc tiếp nhận tảng đá màu xanh do Tiêu Lãng đưa tới, nghiên cứu.
- Chẳng trách người trong trang viên không sợ chúng ta tự ý nuốt huyễn thạch. Viên đá màu xanh này còn cứng rắn gấp mười lần so với loại đá màu đen. Cho dù ta sử dụng toàn lực công kích cũng không đập nát được!
Trên mặt Tiêu Lãng lộ vẻ thoải mái, nhưng thầm than đau. Nếu tiếp tục như vậy, sợ là mình và Thanh Minh sợ là sẽ phải ở lại trong mỏ này rất lâu.
Ầm!
Thanh Minh nghiên cứu một hồi, sau đó dùng toàn lực đập một cái về phía tảng đá màu xanh kia. Quả nhiên hắn phát hiện không có một phần nào bị đánh nát cả.
- Làm sao bây giờ? Tiểu Lãng Lãng!
Một viên huyễn thạch tốn của Tiêu Lãng gần nửa canh giờ. Hai người muốn gộp đủ hai mươi vạn viên huyễn thạch, vậy phải tới năm nào tháng nào mới có thể thu thập đủ?
- Ta có biện pháp. Đi!
Mắt Tiêu Lãng xoay chuyển một cái, cười lạnh nói. Hắn ném tảng đá màu xanh vào trong Tu Di Giới của võ giả trong trang viên giao cho, dẫn theo Thanh Minh chạy về phía trước.
Vèo!
Thảo Đằng gào thét lao ra, lóe lên một cái rồi biến mất, hóa thành hư ảnh tiến vào trong vách đá màu đen. Ánh mắt Thanh Minh sáng lên, có thần hồn Thảo Đằng sợ là tìm kiếm huyễn thạch sẽ cực kỳ ung dung.
Nhưng ngay lập tức sắc mặt hắn lại trầm xuống. Cho dù có thể phát hiện ra huyễn thạch thì làm sao? Việc đào bới khó khăn như vậy, một tháng có thể đào đủ sao?
Tiêu Lãng không nói chuyện, tiếp tục chạy. Sau khi chạy khoảng hai canh giờ, bọn họ mới dừng lại trong một động mỏ nhỏ.
Tiêu Lãng cặn dặn:
- Chính là nơi này. Xung quanh đây có mấy vạn viên huyễn thạch. Thanh Minh đại nhân cảnh giới một chút. Nếu có người tới gần lập tức nói cho ta biết. Ta đi đào huyễn thạch!
- Ngươi đi đào sao? Không cần ta hỗ trợ sao?
Thanh Minh mơ hồ trợn trừng hai mắt hỏi. Tuy rằng thực lực của hắn không mạnh, nhưng hai người đào chung quy vẫn nhanh hơn so với một người đào chứ?
Chỉ có điều hắn còn chưa nói hết lời, con ngươi đã đột nhiên co lại, miệng há lớn, nhìn Tiêu Lãng giống như gặp quỷ.
- Liệt Thần Thủ!
Tiêu Lãng đột ngột quát lớn một tiếng. Nửa đoạn tay phải phía trước chớp hiện hào quang màu ánh kim. Trên cánh tay đột nhiên xuất hiện một lớp vảy nhỏ màu ánh kim. Năm ngón tay cũng dài ra, giống như móng vuốt của một con rồng lớn.
Móng vuốt màu ánh kim chộp về đá màu đen phía trước. Vách đá cực kỳ cứng rắn kia giống như đã biến thành tường đất. Nhất thời đá vụn bay tán loạn. Thân thể Tiêu Lãng giống như một con xuyên sơn giáp, trong chớp mắt đã chui vào trong vách đá, biến mất không thấy nữa!
- Chuyện… chuyện này...
Thanh Minh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Tiêu Lãng nhanh chóng xuyên vào trong vách đá, trên mặt rõ ràng không dám tin tưởng. Trong đầu của hắn vẫn hiện lên cánh tay màu ánh kim kia. Trên cánh tay kia phát ra ánh sáng lạnh, khiến hắn cảm giác giống như một thần kiếm không gì không thể xuyên thủng.
- Tiểu tử này có quá nhiều bí mật. Quá biến thái rồi! Ừm... Có Thảo Đằng tra xét, có thủ đoạn đào bới như thế, một trăm ngàn huyễn thạch hẳn có thể ung dung lấy vào tay!
Thanh Minh suy nghĩ một trận, lập tức trở nên chăm chú tra xét phạm vi gần đó. Nếu như để cho người ngoài nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, sợ là Tiêu Lãng sẽ khiến tất cả sơn trang Phá Hài khiếp sợ. Đến lúc đó, nói không chừng sẽ bị người trong sơn trang cưỡng ép lưu lại, cả đời làm thợ mỏ.
- Liệt Thần Thủ này quả nhiên lợi hại. Đá cứng rắn như vậy lại có thể ung dung vồ nát. Không biết nó có thể vồ nát được huyễn thạch ở bên trong tảng đá màu xanh kia hay không?
Thân thể Tiêu Lãng nhanh chóng xuyên vào trong vách đá màu đen. Bất kỳ chỗ nào Liệt Thần Thủ đảo qua, đá màu đen lập tức hóa thành bột mịn. Thảo Đằng dài mấy vạn mét đã sớm dò xét xung quanh, xác định vị trí của huyễn thạch.
- Xì xì!
Phía trước xuất hiện một tảng đá màu xanh. Thân thể Tiêu Lãng lập tức dừng lại. Hắn dùng móng vuốt màu ánh kim chộp tới. Tảng đá màu xanh cũng chậm rãi biến thành bột phấn. Cuối cùng một viên huyễn thạch xuất hiện ở trước mắt Tiêu Lãng.
- Ừm, Liệt Thần Thủ này cũng không phải cái gì đều có thể phá được. Đối với tảng đá màu xanh này cũng có chút khó khăn nho nhỏ!
Tiêu Lãng âm thầm tiếc nuối. Hắn vận dụng huyền lực lập tức luyện hóa huyễn thạch này. Hắn không muốn lưu lại nhược điểm để người ta biết được. Hắn nhanh chóng bắt đầu di chuyển ở khu vực gần đó, móc từng viên đã màu xanh to bằng nắm tay ra ném vào trong Tu Di Giới.
Chỉ nửa canh giờ sau, hơn một vạn viên huyễn thạch đã đến tay. Chỉ có điều giờ phút này hào quang của Liệt Thần Thủ đột nhiên tối sầm lại. Vảy màu ánh kim trên cánh tay Tiêu Lãng chậm rãi biến mất. Năm lợi trảo cũng khôi phục về nguyên dạng.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Liệt Thần Thủ!
Tiêu Lãng ngạc nhiên chợt quát một tiếng. Kết quả cánh tay hoàn toàn không có phản ứng. Sau khi thử nghiệm mấy lần, vẫn không thể khởi động được Liệt Thần Thủ. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Ầm!
Sau khi lui ra ngoài, Tiêu Lãng lập tức đánh sập địa đạo bên ngoài, đề phòng bị người khác phát hiện.
Khi Thanh Minh biết được Tiêu Lãng đã lấy được vạn viên huyền thạch, hắn lập tức trở nên kích động.
Hai người lấy lương khô và nước sạch từ trong Tu Di Giới ra. Tiêu Lãng liên tục thử vận dụng Liệt Thần Thủ. Kết quả vẫn hoàn toàn không có phản ứng.
Mãi đến khi ngày hôm sau, Tiêu Lãng mới lại có thể phóng ra Liệt Thần Thủ. Hắn vội vàng lập tức phong vào trong thông đạo ngày hôm qua. Sau khi lại thu được hơn một vạn viên huyễn thạch, Tiêu Lãng phát hiện sau nửa canh giờ, vảy màu ánh kim trên tay lại biến mất.
- Liệt Thần Thủ này mỗi ngày chỉ có thể vận dụng được nửa canh giờ sao?
Tiêu Lãng đưa ra một kết luận. Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng nửa canh giờ là đủ rồi. Tiếp tục như vậy hơn mười ngày là có thể lấy đủ huyền thạch.
Lui ra ngoài, Tiêu Lãng lập tức vận dụng Thảo Đằng tra xét xung quanh động mỏ. Sau non nửa ngày, Tiêu Lãng mới phát hiện ra ở trăm vạn mét phía trước lại có một nơi có rất nhiều huyễn thạch.
- Tiểu Bạch, cảnh giới. Thanh Minh đại nhân luyện đi! Còn phải ở trong này đào nửa năm. Đại nhân tranh thủ đột phá đến Chiến Đế cảnh. Ta cũng tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, tăng cao thực lực!
Lui ra ngoài động mỏ kia, Tiêu Lãng bảo Tiểu Bạch cảnh giới, bản thân mình và Thanh Minh bắt đầu tu luyện. Thanh Minh vẫn kẹt ở Chiến Hoàng đỉnh phong. Hắn chỉ có thể tiếp tục cảm ngộ bí tịch chiến ký Tiêu Lãng đã đưa cho hắn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng!
Sau bốn ngày, Tiêu Lãng đào tất cả huyễn thạch ở khu vực gần đó. Hắn lại dẫn theo Thanh Minh chạy tới nơi đã tra xét được lúc trước. Nơi đó có mấy vạn viên huyễn thạch.
Chỉ có điều, chờ tới khi hai người tìm được chỗ đó, lại phát hiện có bốn, năm nô lệ mỏ đang đào bới ở đó. Bốn phía của động mỏ thông suốt. Cũng không biết mấy người này từ nơi chỗ nào đi ra.
- Nơi này huynh đệ chúng ta đã bao hết. Hai người các ngươi cút ngay. Bằng không... Giết không tha!
Tiêu Lãng và Thanh Minh ở phía xa đang do dự. Thật không ngờ một tên nam tử nô lệ mỏ cao lớn phía trước dáng vẻ như hung thần ác sát, lại nhìn hai người quát lạnh, giọng điệu rất không khách khí.
Tiêu Lãng trợn trừng hai mắt, không phản đối nói:
- Nơi này có thể giết người sao? Các ngươi dám giết người?
- Hừ hừ, tiểu súc sinh. Vừa nhìn đã biết mới tới đây phải không? Sơn trang Phá Hài hàng năm đều có mấy vạn nô lệ mỏ chết. Ở trong mỏ dù có giết người xé trời vua cũng mặc kệ!
Nam tử cao lớn trên mặt đầy vẻ trào phúng, sau đó lại bắt đầu gầm lên:
- Cút. Đừng ép gia gia ngươi phải động thủ!
- Thì ra là như vậy!
Tiêu Lãng suy tư gật đầu. Nhưng khóe miệng hắn lại cong lên một độ cong quỷ dị, yêu khí lẫm liệt nói:
- Cho các ngươi thời gian mười giây, lập tức cút ngay. Chỗ này tiểu ca ta bao hết rồi!