- Trang chủ
- Vũ Luyện Điên Phong
- Chương 492: Tốc hồi Trung Đô
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Mạc Mặc
Thời gian dần trôi qua, mặt trời lặn rồi trăng lại lên, Dương Khai đắm chìm trong tu luyện, lâu đến nỗi không thể thoát li khỏi.
Mãi đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Dương Khai liền nhíu mày, thoáng cảm giác một lát rồi phất tay đẩy ra một luồng gió nhẹ. Cửa phòng mở ra, Thu Ức Mộng xuất hiện ngay trước mắt.
- Có chuyện gì?
Dương Khai hỏi nàng.
Thu đại tiểu thư bước vào, nói khẽ:
- Dương gia phái người đến, cầm theo Trưởng Lão Lệnh, lệnh cho... cửu tử Dương Khai, mau về Trung Đô!
Nói xong, nàng nhìn thẳng vào Dương Khai, đôi mắt lấp lóe ánh nhìn phức tạp.
Nàng không biết Trưởng Lão Điện triệu Dương Khai về vì lý do gì.
Dương Khai hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi:
- Chỉ bảo mình ta về Trung Đô thôi ư? Đại ca, nhị ca và thất ca thì sao?
- Hình như chỉ mình ngươi thôi.
Thu Ức Mộng mím môi.
- Biết rồi.
Dương Khai chậm rãi đứng dậy, đôi hàng mày bất giác nhíu chặt lại.
Lần này gia tộc truyền lệnh cũng thật là hay, sao chỉ triệu mỗi mình hắn về Trung Đô! Lần gần nhất Dương gia cử người đến là để truyền tin đoạt bảo trận Phá Kính Hồ cho các công tử cũng cách đây chẳng bao lâu, còn lần này thì sao?
- Dương Khai, không hiểu sao, ta cứ thấy bất an!
Thu Ức Mộng nói rất khẽ, đôi tay xoa nặn không ngừng, biểu hiện rõ sự căng thẳng và sốt ruột trong lòng nàng.
Dương gia vô duyên vô cớ, chỉ triệu mỗi Dương Khai về Trung Đô, nhất định là có chuyện lớn xảy ra. Còn về việc chuyện đó gì thì tạm thời nàng chưa rõ.
Hơn nữa, lần này rất dễ bị kẻ khác động thủ dọc đường.
- Nếu gia tộc đã truyền lệnh rồi thì không phải lo nghĩ cho an toàn khi đi đường đâu.
Dương Khai lắc đầu, thản nhiên như thường, nếu hắn bị phục kích dẫn đến thua cuộc, bị loại vì chuyến đi về Trung Đô, thì phía gia tộc cũng không biết ăn nói thế nào.
- Dù gì thì ngươi cũng nên cẩn thận hơn một chút.
Thu Ức Mộng căn dặn:
- Ta đã bảo Ảnh Cửu và Vũ Tiên chuẩn bị rồi. Hai người họ sẽ tháp tùng ngươi.
Dương Khai khẽ gật đầu.
Gia tộc truyền lệnh, nói rõ phải mau về Trung Đô, Dương Khai cũng không tiện dây dưa, liền lập tức đi ra ngoài.
Ngoài cửa chính, Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên đã hồi phục thương thế đang đứng chờ hắn. Ảnh Cửu vẫn trầm ngâm như mọi khi, không hó hé một lời nào, còn thướt tha thành thục như Đường Vũ Tiên, thì lại tươi cười phơi phới, nhẹ nhàng chào:
- Tiểu công tử.
Được trở về dốc sức dưới trướng Dương Khai một lần nữa, cả Đường Vũ Tiên và Đồ Phong đều vui mừng tự đáy lòng. Hơn nửa năm qua, hai người họ tuy vẫn luôn làm việc dưới lệnh Dương Kháng, cũng tận chức tận trách, nhưng không lúc nào là không muốn có một ngày nào đó, lại được bắt tay cùng Dương Khai tạo nên những kỳ tích.
- Thương thế kha khá rồi nhỉ?
Dương Khai cũng vui vẻ hỏi thăm một câu.
- Phiền tiểu công tử đã lo lắng, khỏi hẳn rồi ạ.
Đường Vũ Tiên khẽ cắn răng, ánh mắt đầy sự cảm kích.
Thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật đại chiến một phen với Ảnh Cửu. Theo lẽ thường mà nói thì không thể hồi phục nhanh vậy được, nhưng nhờ có thứ đan dược thần kỳ Dương Khai đưa cho, mà chỉ mới một hai ngày, nàng và Ảnh Cửu đã khỏi hẳn.
Dù đã từng trải nghiệm qua kỳ tích như vậy một lần rồi, nhưng Đường Vũ Tiên vẫn không kìm được kinh ngạc.
- Hôm nào có thời gian, phải thỉnh giáo Thần Hồn Kỹ của ngươi thử mới được.
Dương Khai cười ha hả, tung người ngồi lên Đạp Vân Câu.
- Thuộc hạ xin kính cẩn chờ đợi mọi lúc.
Đường Vũ Tiên trầm giọng đáp.
Trong các huyết thị, luận về độ tinh diệu của Thần Hồn Kỹ và tu luyện thần thức, thì Đường Vũ Tiên là lợi hại nhất. Mỗi một huyết thị đều có sở trường của bản thân. Khúc Cao Nghĩa sở trường về bộc phát nhanh chóng, Ảnh Cửu sở trường ẩn thân thích sát, Đồ Phong sở trường về đấu chính diện, Đường Vũ Tiên là số một ở Huyết Thị Đường về khả năng thần hồn.
- Mau đi mau về, dọc đường nhớ cẩn thận đấy.
Thu Ức Mộng nhìn ba người hối hả lên ngựa, khẽ căn dặn.
Dương Khai gật đầu, ba con Đạp Vân Câu liền lao vút về hướng Trung Đô, nhanh như gió lốc.
Ngoài phủ đệ, làn gió nhẹ thoảng qua đung đưa từng sợi tóc Thu Ức Mộng. Mặt trời đã ngả về tây, bóng Thu đại tiểu thu đổ dài, nỗi bất an trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.
- Truyền lệnh, tất cả tạm ngưng tu luyện, chia làm hai nhóm, thay nhau bảo vệ, nếu có ngoại địch tấn công, giết không ta! Cho đến khi Dương Khai... trở về!
- Vâng!
Màn đêm buông xuống, Trung Đô vĩ đại tựa con rồng khổng lồ đang say giấc, phủ phục giữa đại địa rộng lớn. Trên bầu trời, ngàn sao tỏa sáng như những hạt cát bên sông ngân điểm xuyết giữa không trung.
Ba con Đạp Vân Câu lao như tên bắn vào thông đạo chuyên dụng của Dương gia ở Chính Nam Môn.
Mấy tên lính gác cổng chẳng kịp tra hỏi, khi ba người ba ngựa đi khỏi, mới sực tỉnh, đuổi theo ráo riết.
- Cửu công tử hồi tộc, lui ra!
Đường Vũ Tiên ngoảnh lại hét lên một tiếng, bọn chúng lập tức dừng lại, vẻ mặt sợ hãi.
Cửu công tử... Dương Khai.
Đại danh người này đã như sấm nổ bên tai, bọn họ nào dám mạo phạm, bèn lủi thủi lui về cổng thành, nâng cao tinh thần gác đêm.
Phủ tứ gia, Dương tứ gia và Đổng Tố Trúc đang tu luyện thì chợt bị đánh thức bởi tiếng động từ Đạp Vân Câu, vội vã chạy ra xem, liền thấy Dương Khai lững thững bước từ ngoài vào, đi theo sau là Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên.
- Khai Nhi?
Dương Ứng Phong sững sờ, Đổng Tố Trúc òa khóc, chạy bổ tới ôm chặt Dương Khai vào lòng, vừa hôn lên trán hắn, vừa kiểm tra xem hắn có bị thương tích gì hay không.
Kể từ khi đoạt đích chiến bắt đầu, mẫu tử hai người không còn được gặp mặt nữa, gia tộc không cho phép Đổng Tố Trúc đến Chiến Thành để gặp Dương Khai.
- Mẹ...
Dương Khai hận không thể tìm cái lỗ nào để chui xuống, Vũ Tiên và Ảnh Cửu vẫn còn đứng đằng sau, để họ nhìn thấy cảnh này thì về sau hắn còn đâu uy tín trước mặt họ nữa?
Vừa nói, hắn vừa ngoảnh lại nhìn, thì thấy cả Vũ Tiên và Ảnh Cửu đều cẩn trọng đóng đinh ánh mắt xuống đầu mũi chân.
Mãi một hồi sau, Đổng Tố Trúc mới phát tiết hết mọi nỗi nhớ trong lòng, bà kéo lấy tay Dương Khai, đôi mắt rưng rưng, gương mặt rõ tủi hờn.
- Khai Nhi, sao con lại trở về?
Dương tứ gia ngạc nhiên hỏi.
- Trưởng Lão Điện truyền lệnh ạ.
Dương Khai đáp, khẽ nhíu mày, xem ra, tứ gia không hề hay biết gì về chuyện này.
- Trưởng Lão Điện...
Quả nhiên Dương tứ gia đến một chút tin tức cũng không biết. Ông tuy thuộc dòng chính Dương gia, nhưng địa vị ở Dương gia không cao mấy, chuyện của Trưởng Lão Điện quả thực không cần phải thông báo cho ông biết.
- Vào bên trong rồi nói.
Dương Ứng Phong hít sâu một hơi.
- Để mẹ đi làm mấy món ngon cho con ăn.
Đổng Tố Trúc nói rồi vẫy tay bảo Đường Vũ Tiên:
- Vũ Tiên, ngươi cũng đến giúp một tay.
- Vâng.
Trong phòng, ánh đèn sáng rực.
Cả nhà ba người quây quần bên bàn, Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên nghiêm nghị đứng sau lưng Dương Khai, mặc cho Đổng Tố Trúc có mời mọc nhiệt tình đến đâu, họ cũng không chịu nhập tiệc.
- Tại sao Trưởng Lão Điện lại triệu con về Trung Đô? Họ có nói vì chuyện gì không?
Dương tứ gia lên tiếng hỏi, nhi tử đột nhiên trở về gia tộc, hơn nữa còn do mệnh lệnh của Trưởng Lão Điện, điều này không khỏi khiến Dương tứ gia liên tưởng rất nhiều, nỗi lo âu thấp thỏm trong lòng.
- Không nói vì chuyện gì cả.
Dương Khai cũng chẳng hiểu ra sao, nhưng lệnh của Trưởng Lão Điện là nhanh chóng hồi tộc, Dương Khai cũng chỉ có thể chạy về không phút ngừng nghỉ.
Mà hiện tại lại là nửa đêm, chỉ có thể chờ đến sáng mai mới đến Trưởng Lão Điện xem tình hình thế nào được.
- Con không có phỏng đoán nào sao, liệu có làm gì khiếnTrưởng Lão Điện để mắt đến không?
Dương tứ gia hỏi.
- Ý cha là lão tà ma đó phải không?
Dương Khai cười rồi lắc đầu:
- Không phải vì y mà Trưởng Lão Điện mới triệu con về đâu. Sự tồn tại của y, con đã thương nghị với thái trưởng lão Dương Lập Đình rồi. Thái trưởng lão cũng cho phép y tham gia cuộc chiến, có điều sau khi đoạt đích chiến kết thúc, y bắt buộc phải trời khỏi chiến trường ngay lập tức.
- Thái trưởng lão cũng triệu kiến con rồi ư?
Dương tứ gia không khỏi biến sắc.
Dương Lập Đình, là nhân vật tổ tông nhất bối của Dương gia, kể cả Dương tứ gia cũng chưa được gặp bao giờ, không ngờ con trai ông lại có diễm phúc được lão triệu kiến.
Theo Dương tứ gia thấy thì đó là một vinh hạnh rất lớn. Nhưng nhìn lại lúc Dương Khai nhắc đến Dương Lập Đình, thần sắc có phần bất mãn, ông chợt không hiểu giữa hắn và thái trưởng lão rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Khai nhi, nói thế nào thì chúng ta cũng là người nhà họ Dương, chuyện kết giao với tà ma, cẩn tắc vô áy náy, tránh để người đời thị phi.
Lời Dương tứ gia nói đầy thành khẩn.
Dương Khai khẽ gật đầu, dĩ nhiên là hắn hiểu ý của tứ gia.
Bao năm nay, Dương gia luôn đóng vai trò như tướng lĩnh trong các cuộc đại chiến với võ giả tà ma của Thương Vân Tà Địa. Giờ Dương Khai mà kết giao với tà ma, ắt sẽ để người đời khiển trách. Hơn nữa, lão ma đầu công lực cao thâm này lại còn tham gia vào đoạt đích chiến.
Nếu Dương Khai thật sự giành được vị trí kế thừa Dương gia bằng sự trợ giúp của lão ma đầu này, thì rất dễ khiến người khác liên tưởng đến một vài chuyện.
- Không liên quan đến lão ma đầu đó...
Dương tứ gia khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn.
- Vậy thì có thể là chuyện Ảnh Cửu giải trừ được Phong Nguyên chú.
Vừa nói, vừa liếc nhìn Ảnh Cửu, thần sắc tứ gia đầy nghi hoặc.
Sáu vị huyết thị bị trúng Phong Nguyên chú, trong đó có năm vị bị phong ấn, không thể sử dụng chân nguyên, nhưng chỉ Ảnh Cửu là bình an vô sự.
Còn phải nói việc này do một vị thái thượng trưởng lão khác trong gia tộc làm, Hoàng Cửu Châu. Nếu vì chuyện này mà Dương Khai bị triệu về Trung Đô, gia tộc muốn hỏi cặn kẽ ngọn ngành thì âu cũng có khả năng.
- Giờ có đoán cũng vô dụng thôi, đợi đến ngày mai là sẽ biết.
Dương Khai lắc đầu, chẳng buồn nghĩ ngợi làm gì nữa.
- Vậy tối nay con lo nghỉ ngơi cho khỏe đi, bị Trưởng Lão Điện triệu hồi... chắc hẳn không phải chuyện tốt rồi.
Dương Ứng Phong thở dài. Ông cũng từng bị Trưởng Lão Điện triệu hồi vài lần, mỗi lần như vậy, một là bị giáo huấn xối xả, một là bị xử theo gia pháp. Nơi đó đối với ông, tựa như một bóng đen đè nặng tâm tưởng.
Dẹp chính sự qua một bên, bầu không khí lập tức vui vẻ hẳn lên, ba người trong nhà cười cười nói nói, không khí ấm áp tĩnh lặng này cũng cảm hóa cả Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên.
Họ như được tạm thời thoát li khỏi đoạt đích chiến căng thẳng đẫm máu, và được hưởng thụ cảm giác an bình ngắn ngủi.
Một đêm vô sự.
Ngày hôm sau, Dương Khai từ biệt phụ mẫu, cùng Đường Vũ Tiên và Ảnh Cửu tiến về Trưởng Lão Điện trong ánh mắt quyến luyến cùng những lời dặn dò của Đổng Tố Trúc.
- Lão cửu!
Gần đến Trưởng Lão Điện, chợt có tiếng người gọi hắn.
Dương Khai ngoái lại nhìn, thì thấy Dương Thiết đang đứng đó gác tay sau lưng, hình như đang đợi hắn.
Đêm qua Dương Khai xông vào Chính Nam Môn, trở về gia tộc, có lẽ tin tức đã lan truyền, Dương Thiết biết cũng chẳng có gì lạ.
- Tam ca.
Dương Khai tiến đến, chào hỏi:
- Tam ca có việc gì thế?
Dương Thiết mấp máy miệng, trầm ngâm mãi mới nói:
- Tam ca chỉ muốn đa tạ đệ, đa tạ đệ đã giúp Đoan Mộc gia báo thù rửa hận. �t luyện đan để khám phá sự huyền bí của võ đạo, cũng không phải là không thể.
Tiêu Phù Sinh cũng từng nói, ai bảo luyện đan thì không thể du ngoạn võ đạo đỉnh phong?