- Trang chủ
- Vũ Luyện Điên Phong
- Chương 170: Hải thành
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Mạc Mặc
Không lâu sau Dương Khai vẻ mặt lạnh lùng trở về.
- Thế nào?
Phu nhân vội hỏi.
- Chết cả rồi.
Dương Khai lắc đầu, đám người Trương Định đó ra tay cực kỳ sạch sẽ, những người đang ngủ đó đều bị một nhát giết chết, còn những người bị giết trong lúc chiến đấu đều không còn khả năng sống sót.
Cả đoàn xe đó đến giờ chỉ còn lại Dương Khai và ba nữ nhân sống sót.
Tiếng tiểu thư nức nở từ trong phòng xe truyền ra, Thúy Nhi cũng ra sức dụi mắt, phu nhân thì lại quá quen thuộc với những sóng gió cuộc đời, dù trong lòng đầy chua xót nhưng cũng cố nén nước mắt.
- Người chết vì tiền, chim chết vì mồi…
Phu nhân khẽ nỉ non, có vẻ như đang chế giễu, lại cũng có vẻ như đang khiển trách.
Để ba người buồn rầu một hồi Dương Khai mới nói:
- Các người định làm thế nào? Vẫn đi Hải Thành sao?
Phu nhân ngẩng đầu rồi khẽ gật đầu, nhìn Dương Khai với vẻ mặt đầy hy vọng:
- Thiếu hiệp có thể hộ tống chúng tôi đoạn đường này không?
Đây là chốn hoang vu, vừa rồi lại trải qua chuyện bi thảm đến vậy, nên họ đâu dám đi một mình?
Thúy Nhi cũng kéo cánh tay Dương Khai lại, giọng tội nghiệp nói:
- Tiểu khất nhi, ngươi không thể bỏ mặc bọn ta được.
- Thúy Nhi.
Phu nhân vẻ mặt nghiêm nghị khiển trách:
- Không được vô lễ.
Lúc trước có mắt không tròng nên coi Dương Khai chỉ là một kẻ ăn mày thì cũng coi như thôi, bây giờ người ta cứu mạng mình mà vẫn xưng hô như vậy thì có vẻ tỏ ra là người không được giáo dưỡng rồi.
Dương Khai nhìn Thúy Nhi gật đầu nói:
- Dù sao thì vẫn còn một ngày đường nữa, tôi sẽ đưa các người đi.
- Đa tạ thiếu hiệp.
Phu nhân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
- Ta biết là ngươi sẽ không bỏ mặc không quản mà.
So sánh với sự cẩn thận tỷ mỉ của phu nhân thì Thúy Nhi có vẻ tự nhiên hơn nhiều.
Cô tiểu thư luôn im lặng đó lúc này lại không ngớt nói câu cảm ơn.
- Nơi này đầy mùi máu tanh, sợ rằng sẽ dụ bọn dã thú đến, bây giờ chúng ta lập tức lên đường, đến chập tối ngày mai có lẽ sẽ đến được Hải Thành.
Dương Khai nói.
Phu nhân định nói gì đó nhưng lại thôi, lưỡng lự một lúc lâu mới nói:
- Thiếu hiệp. Có thể làm phiền cậu một việc nữa không?
- Gì vậy?
Dương Khai nhìn bà hỏi.
- Đêm nay nhiều người chết cũng đều vì để bảo vệ chúng tôi, tôi không nỡ nhìn họ phơi thây ngoài đồng, vì thế cậu có thể…
Không đợi bà nói hết lời, Dương Khai liền nhíu mày, bảo mình giết người thì có thể, chứ chôn xác người thì quá miễn cưỡng rồi. Nhiều người như vậy thì phải mất bao lâu đây.
Phu nhân tâm tứ nhanh nhẹn, nhìn mặt đoán ý, gượng cười nói:
- Nếu đã vậy thì không làm phiền đến thiếu hiệp nữa, Thúy Nhi, ngươi cùng ta và tiểu thư đi chôn cất lão Ngô, còn những người khác…thì thôi vậy.
- Dạ.
Thúy Nhi gật đầu rồi lại nhìn Dương Khai, nàng không chút sợ hãi giơ nắm đấm vào mặt Dương Khai.
Dương Khai vẻ mặt vẫn bình thản, hắn nghiêng người tránh ra, và không hề mở miệng ngăn cản.
Thúy Nhi đỡ phu nhân và tiểu thư xuống xe ngựa, ba nữ nhân run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt cầm lấy lưỡi dao trên người những thi thể đó, sau đó ôm lấy và tìm lấy một chỗ ở gần đó rồi bắt đầu đào bới từng chút một.
Ngô lão đối với nhà này có lẽ rất quan trọng, nếu không vị phu nhân này cũng sẽ không kiên quyết phải an táng cho lão.
Trong lúc ba người đang đào hố thì Dương Khai đi dạo một vòng ở bên ngoài và thu lấy chút tài sản của người chết.
Sau khi đã đi hết một vòng chàng đến trước mặt ba người họ thì thấy họ mới chỉ đào được một hố nhỏ sâu không đến một thước, người phu nhân và tiểu thư kia có vẻ đã quen với cuộc sống trong nhung lụa rồi nên lúc này nhìn chân tay vụng về. Nhưng lại ném bùn đất lên cả người nhau, đao quang kiếm ảnh lóe ra. Suýt chút nữa còn làm mình bị thương.
Dương Khai đứng một bên nhìn mà hãi hùng khiếp vía, không khỏi sợ hãi.
- Nơi này mùi máu tanh quá nặng, nói không chừng một lát sẽ dụ bọn sói đến, đến lúc đó không ai trong chúng ta chạy thoát được.
Dương Khai chậc miệng nói.
Sắc mặt phu nhân và tiểu thư trong phút chốc chợt trắng bệch.
Thúy Nhi bừng bừng nổi giận, nàng giận giữ quăng cái dao xuống, sau đó nổi giận đùng đùng đến trước mặt Dương Khai, hai nắm tay nhỏ trắng như phấn đặt trước ngực Dương Khai và sau đó là một trận đấm loạn, vừa đấm vừa hét lên:
- Ngươi lại còn nói lời chế giễu, đồ ăn mấy ngày này của ta đã cho đồ sói mắt trắng nhà ngươi ăn rồi.
Thúy nhi đang mắng thì từ xa có tiếng sói tru vọng đến, càng khiến những lời Dương Khai vừa nói trở nên linh nghiệm, lúc này không những phu nhân và tiểu thư sợ đến chết khiếp mà ngay cả Thúy Nhi cũng không dám láo xược, nàng lặng lẽ đến dựa bên cạnh người Dương Khai và theo dõi xung quanh, rồi giọng run run nói:
- Không phải chứ…thật sự có đàn sói đến sao?
- Được rồi được rồi. Các người hãy mau đi thu dọn những thứ quý giá, còn nơi này hãy giao cho ta.
Dương Khai vẻ đầy bất đắc dĩ.
Thực ra nếu lúc trước phu nhân nói chỉ an táng Ngô lão thì Dương Khai cũng sẽ không từ chối. Vì dù sao mấy ngày bên cạnh Ngô lão, Dương Khai cũng cảm ngộ được chút võ đạo của lão.
Nhưng lời đã nói ra cũng như nước đã tát ra, thực sự là không tiện thu hồi lại, giờ đây cuối cùng cũng có cơ hộ tận lực rồi.
- Đa tạ thiếu hiệp.
Phu nhân thở phào nhẹ nhõm rồi gọi tiểu thư và Thúy Nhi đến xe ngựa thứ hai để thu dọn đồ đạc.
Không lâu sau Dương Khai đã đào xong một cái hố to, rồi chôn thi thể Ngô lão trong đó.
Bên kia ba người cũng thu xếp thỏa đáng rồi, tất cả những gì quý giá đều được mang theo, còn những gì không đáng giá lắm thì đành vứt ở lại, cũng không biết ai sẽ nhặt được món bở này.
- Đi thôi.
Dương Khai đưa bọn họ vào trong phòng xe, còn mình thì ngồi bên càng xe, tay cầm cái roi ngựa của Ngô lão, men theo dấu tích mấy ngày trước cảm ngộ thấy và chạy đi, pằng một tiếng vang dội, con ngựa liền chạy băng băng.
Sau một đêm mọi người đã rời xa khỏi nơi đầy mùi máu tanh đó.
Tuy đây là lần đầu Dương Khai điều khiển xe ngựa nhưng mọi việc đều thuận lợi, lúc hắn vung roi ngựa, đường võ đạo có được từ Ngô lão đó càng khắc sâu, nhưng lại từ từ đắm chìm vào bên trong, khiến nó dung hợp vào cảm ngộ của mình.
Đến sáng sớm hôm sau khi Thúy nhi đi ra nói muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát, Dương Khai cũng nghe theo bọn họ.
Nhóm lửa nấu cơm, Thúy nhi bận túi bụi, việc đêm hôm qua khiến ba người trong xe không còn chút cảm giác an toàn nào, cả đêm đều không chợp mắt, tuy bây giờ cũng không có khẩu vị gì nhưng dù sao cũng phải ăn chút gì đó để bồi bổ thể lực.
Khi tiếp tục lên đường Thúy nhi không trở lại phòng xe mà đến ngồi bên cạnh Dương Khai, nghiêng mắt quan sát hắn, ánh mắt nàng đầy hiếu kỳ.
- Ngươi không phải ăn mày sao?
Mãi lâu sau thấy Dương Khai không để ý đến mình Thúy Nhi mới không kìm nổi nên mở miệng hỏi.
- Đương nhiên không phải.
Dương Khai trợn trừng mắt.
- Ta đoán, ngươi nhất định là quý công tử của một thế gia nào đó! Do đào hôn nên mới bỏ trốn ra ngoài và đã tiêu hết tiền, vì thế mới thành ra túng bấn đến vậy.
Thúy Nhi mạnh dạn phát huy trí tưởng tượng.
Dương Khai không nhịn nổi cười lên:
- Hồi nhỏ cô nghe kể rất nhiều chuyện phải không?
- Hồi nhỏ ta đâu có được nghe kể chuyện gì, là do mấy năm nay nghe tiểu thư kể mấy câu chuyện lý thú, trong đó có rất nhiều kiều đoạn như vậy, sau đó thì, các quý công tử lạc phách như ngươi liền gặp được…
Chưa dứt lời thì bên trong có tiếng phu nhân ho nhẹ truyền ra.
Thúy Nhi vội lè cái lưỡi thơm tho ra.
Dương Khai khẽ mỉm cười rồi lại tiếp tục quất roi ngựa.
Một canh giờ sau, Dương Khai trong lòng có điềm báo gì đó, đưa mắt trông về phía xa rồi đột nhiên nói:
- Phía trước có người chặn đường, không biết họ đang làm gì vậy?
Tiếng phu nhân có chút vui mừng truyền ra:
- Có lẽ là người của Miêu gia đến.
Miêu gia. Đó chính là gia tộc mà lần này phu nhân muốn tìm đến nương tựa. Mấy ngày nói chuyện cùng Thúy Nhi Dương Khai cũng biết được tiểu thư nhà này từ nhỏ đã có hôn ước với thiếu gia nhà Miêu gia, vì thế sau khi lão gia chết đi phu nhân mới đưa tiểu thư đến Hải Thành, lần này đến, một là để tránh nạn, hai là để hoàn thành hôn sự cho tiểu thư. Sau này e là sẽ định cư tại Hải Thành.
- Trước các người đã thông báo cho Miêu gia rồi sao?
Dương Khai hỏi.
- Ừ.
- Vậy đợi lát nữa khi đến đó ta sẽ không đi cùng các người nữa.
Dương Khai cũng thở phào một hơi.
Thúy Nhi lại vội nói:
- Tiểu khất nhi, ngươi muốn đi rồi sao?
- Không nỡ sao?
Dương Khai nhíu mày nhìn nàng.
- Ngươi đi chết đi!
Thúy Nhi mặt đỏ lên, đằng sau còn có phu nhân và tiểu thư nữa, vậy mà tên tiểu tử khốn kiếp này lại đùa giỡn mình.
Chỉnh đốn lại sắc mặt, Dương Khai lại nói:
- Phu nhân, tại hạ hy vọng chuyện liên quan đến tại hạ đêm qua xin đừng tiết lộ ra ngoài.
Phu nhân sửng sốt, nghĩ đến suy đoán lớn mật vừa rồi của Thúy nhi thì nghĩ bụng lẽ nào người này lại đúng là một vị quý công tử đào hôn? Vì thế mới không muốn bại lộ thân phận?
Nghĩ vậy phu nhân liền gật đầu đáp:
- Vâng, thiếu hiệp yên tâm, chuyện đêm qua chỉ là ba người ta được cao nhân cứu giúp mà thôi.
- Như vậy là tốt nhất.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
Không lâu sau xe ngựa đã đến trước mặt đám người chặn đường kia.
Khi đó một người cung tay làm lễ. Rồi cao giọng hỏi:
- Xin hỏi trong xe có phải người của Khương gia không?
Tiếng phu nhân truyền ra:
- Đúng vậy.
Người đó mừng rỡ xoay người xuống ngựa rồi nói:
- Tiểu đệ Miêu Hóa Thành, cung nghênh tẩu tẩu!
Đang khi nói thì giọng nói đã nghẹn lại:
- Từ biệt Khương đại ca mười năm, không ngờ lại thành vĩnh biệt, chuyện xưa vô kể, đều chỉ mới như ngày hôm qua, hiện ra mồn một trước mắt!
Tiếng phu nhân và tiểu thư nghẹn ngào từ trong xe truyền ra, Thúy Nhi thì mắt đỏ hoe.
Phu nhân nói:
- Xin hiền đệ nén bi thương.
Miêu Hóa Thành lại nói:
- Tẩu cũng không nên quá đau lòng.
Một cảnh đau buồn trang nghiêm.
Mãi lâu sau Miêu Hóa Thành mới nói tiếp:
- Tẩu tẩu đi đường vất vả, xin hãy cố thêm nửa ngày nữa, lập tức sẽ đế Hải Thành.
Trong lúc nói người này đảo nhìn Dương Khai, không ngớt nhíu mày:
- Sao lại có một tên ăn mày thế này?
Phu nhân tâm tứ linh hoạt, chỉ vài ba câu nói về chuyện đêm qua, sau cùng nói:
- Ba người tôi đều không biết điều khiển xe ngựa, may mà gặp được tiểu khất nhi này, nên liền nhờ hắn chạy ngựa giúp.
- Cái tên trời đánh Trương Định này! Thật đáng bầm thây!
Miêu Hóa Thành tức giận tím mặt, nói rồi lại nhìn Dương Khai nói:
- Tiểu Khất nhi, ngươi cũng xuống đi, trên đường vất vả rồi.
Dương Khai đáp lại một tiếng rồi nhảy từ trên xe ngựa xuống.
Miêu Hóa Thành nháy mắt với một tên thủ hạ, người đó liền đến trước đưa cho Dương Khai một thỏi bạc, coi như là tiền thù lao, Dương Khai đương nhiên là không khách khí, hắn làm ra bộ dạng đúng như một tên ăn mày, cảm ơn rối rít.
- Đi thôi!
Miêu Hóa Thành bảo một người khác vào thay vị trí Dương Khai rồi sau đó mới vung tay dẫn đoàn người chạy về phía Hải Thành.
Khói bụi cuồn cuộn, Dương Khai đứng chỗ cũ, nhìn thấy từ trong cửa xe sau ba đôi mắt đang chằm chằm nhìn theo mình.
Tuy trong lòng thương xót cho cảnh ngộ của mấy quả phụ Khương gia này, nhưng dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này chắc cũng sẽ không gặp lại nữa.
Dương Khai đuổi theo hướng xe ngựa chạy đi, đường đi quanh co khúc khuỷu, tay hắn cầm cái roi ngựa Ngô lão để lại, vừa đi vừa tùy ý vung vẫy, hai chân triển khai thân pháp hô ứng.
Nửa ngày sau, cuối cùng cũng đến nơi.
Thành trì này to hơn rất nhiều so với Ô Mai trấn, nhưng trong không khí lại có một mùi tanh nhè nhẹ, không khó ngửi mà ngược lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Đây là lần đầu Dương Khai đến một thành trì bên biển, tuy rất hưng phấn nhưng trước tiên vẫn phải đi mua vài bộ quần áo, tìm một nhà trọ nghỉ tạm.
Tiền bạc gì đó thì không cần lo lắng, tối qua kiếm được một khoản tiền của đám người chết, số lượng không phải ít.