- Trang chủ
- Võ Động Thiên Hà
- Chương 99: Tranh chấp tại tửu lâu
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Đoan Nguyệt
Đỗ Chi Lương vừa nghe Vân Thiên Hà hào phóng như vậy, rất dễ dàng trả lại hắn bảo kiếm, trong lòng đại hỉ, vội vàng nói lời tạ ơn:
- Nghĩ không ra Đồ huynh đúng là người hảo sảng như vậy, việc ngày hôm qua, ta đây lần thứ hai hướng về Đồ huynh nói lời tạ tội, hy vọng Đồ huynh không nên chú ý, sau này có điều gì cần hỗ trợ, Đồ huynh cứ phân phó là được!
Lúc này, Sử Trường Đức đi vào trong phòng khách, nói:
- Thiếu gia, người đã quên rồi, ngày hôm qua lúc trở về tiểu vương gia có nói rất thích thanh kiếm đó, chuẩn bị mượn hai ngày chơi, tiểu nhân đã đưa cho tiểu vương cầm đi...
- A... Ta thế nào lại quên mất việc này, Đỗ huynh, thực sự là xin lỗi... Vân Thiên Hà ôm quyền thi lễ nói.
Vừa rồi trong lòng Đỗ Chi Lương vui mừng không ngớt, thế nhưng vừa mới nghe lời nói này, liền triệt để trợn tròn mắt, nếu như bị tiểu vương gia cầm đi, vậy thì làm sao có thể lấy trở về, hơn nữa tiểu vương gia cũng biết thanh kiếm đó bại với Vân Thiên Hà, nếu như tùy tiện đòi lại, chọc giận tiểu vương gia...
Nghĩ tới đây, nét vui mừng trên mặt Đồ Chi Lương biến mất, lại một lần nữa suy sụp, lúc này hầu như là sắp khóc ra thành tiếng rồi!
- Ách, Đỗ huynh, nếu không như vậy đi, chúng ta cùng nhau tới Tĩnh Vương Phủ, chỉ cần cầu kiến tiểu vương gia một chút, chỉ cần giải thích rõ ràng, tiểu vương gia cùng là người thông tình đạt lý, hẳn là cũng sẽ không làm khó dễ ngươi đâu, được không?
- Cái gì, đi... Đi Tĩnh Vương Phủ đòi lại?
Đồ Chi Lương vừa nghe lời này, lại một lần nữa giống như là cái mông bị kim đâm, như khi nhảy dựng lên, bật người khỏi ghế, cái trán đã toát đầy mồ hôi.
Vân Thiên Hà ngược lại có chút kinh ngạc, nghĩ không ra chỉ một câu nói mà tiểu tử này lại có phản ánh kịch liệt tới vậy, từ tình huống này có thể thấy được, lực ảnh hưởng và uy hiếp của Túc Tĩnh Vương trong Kinh Thành quả nhiên rất lớn, thậm chí ngay cả công tử phủ thừa tướng nghe tên cũng bị kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
- Đỗ huynh, vừa rồi ta nói, không biết ý của ngươi như thế nào? Vân Thiên Hà làm bộ như không biết, lần thứ hai hỏi một câu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Này...
Đỗ Chi Lương lau mồ hôi chảy đầy trên trán, do dự nửa ngày, cuối cùng không biết nói như thế nào.
Vân Thiên Hà cũng không hề thúc giục hắn, chỉ nói:
- Vậy Đỗ huynh suy nghĩ một chút, kỳ thực huynh đệ rất muốn giúp việc này. A Lai, gọi người đổi trà mới!
Sử Trường Đức ra khỏi cửa, lúc này một gã hạ nhân mặc đồ chiến sĩ Thiên Đồ đột nhiên đi tới, cầm trên tay một tờ giấy giao cho Vân Thiên Hà. Vân Thiên Hà đánh mắt ra hiệu cho hắn, tên chiến sĩ Thiên Đồ này không nói một câu nào, chỉ gật đầu liền bước ra khói cửa.
Vân Thiên Hà mở trang giấy ra nhìn vài lần, trong lòng cười nhạt, chuyển sang nhìn Đồ Chi Lương, sau đó vận công hủy đi tờ giấy, mở miệng nói:
- Đỗ huynh, tiểu đệ có chuyện quan trọng cần đi ra ngoài xử lý một chút, không biết kiến nghị vừa rồi, Đỗ huynh suy nghĩ như thế nào, nếu như Đỗ huynh gặp khó khăn mà nói, tiểu đệ thực ra có một biện pháp!
- A, biện pháp gì, Đồ huynh không ngại nói ra một chút?
Đỗ Chi Lương đang đắn đo không biết làm sao, nghe xong lời này liền lóe lên một tia hy vọng, liền ngẩng đầu hỏi.
Vân Thiên Hà nói:
- Là như thế này, Đỗ huynh cùng ta ra ngoài một lúc, có thể chờ ta tại Duyệt Phong Lâu trong thành, ta sẽ sai người mang bái thiếp tới vương phủ cầu kiến tiểu vương gia, nếu như Tĩnh Vương Phi hoặc là quản gia Vương gia đồng ý cho vào phủ, lúc ta gặp được tiểu vương gia, sẽ thu hồi lại bảo kiếm, sau đó lại trở về Duyệt Phong Lâu hội hợp vói Đỗ huynh, không biết ý Đỗ huynh như thế nào?
Đỗ Chi Lương vừa nghe, trong lòng lại một lần nữa sinh ra hy vọng, hơn nữa nghe được Vân Thiên Hà dự định đi cầu kiến tiểu vương gia nói chỗ khó cho hắn, tất nhiên là cảm kích không thôi, liền như con gà mổ thóc gật đầu nói:
- Vậy thì cực khổ Đồ huynh rồi, ta sẽ vì Đồ huynh thiết yến tại Duyệt Phong Lâu, hy vọng Đồ huynh có thể thuận lợi trở về!
- Như vậy, chúng ta liền cùng nhau xuất phát!
Vân Thiên Hà đứng dậy, nhanh chóng cùng với Đỗ Chi Lương bước ra khỏi cửa.
Ra khói cửa lớn Bắc Hầu Phủ, tất tất cả lễ vật vẫn còn đang xếp chồng không xa. Vân Thiên Hà bảo người hầu của Đồ Chi Lương mang trở về, nhưng Đỗ Chi Lương sao có thể không nể mặt nhận lại. Liền mở miệng khuyên nhủ nửa ngày, lúc này Vân Thiên Hà mới để cho hạ nhân nhận toàn bộ lễ vật mang vào phủ, hai người giục ngựa đồng thời cùng nhau ra khỏi phủ.
Duyệt Phong Lâu tại Kinh Thanh có thế coi như một tửu lâu tương đối xa hoa quý phái, mà thức ăn chủ yếu lấy hải sản nổi danh, cho nên sinh ý tại nơi này mười phần náo nhiệt, mỗi ngày đều chật kín chỗ, muốn ăn ở chỗ này, phải tới đặt sớm một chút, bất quá nếu như là một số nhân vật quyền to chức lớn thì thuộc về thành phần ngoại lệ.
Lúc này đã sớm tới buổi trưa, trước cửa Duyệt Phong Lâu đã sớm ngựa xe như nước, kín người hết chỗ, rất nhiều xe ngựa tới đây, ngay cả địa phương để đỗ cũng không có.
Vân Thiên Hà sai người gửi bái thiếp đi, còn cần phải chờ Vương phủ trả lời, lúc này nhàn hạ đến buồn chán, dưới sự đề nghị của Đỗ Chi Lương, hai người liền tới Duyệt Phong Lâu, bao một gian phòng, gọi chút rượu và đồ nhắm, chờ đợi vương phủ trà lời.
Phải biết rằng ngoại trừ Tĩnh Vương Phủ gửi thiếp trở lại ra, người bình thường muốn chủ động bái phủ Tĩnh Phương Phủ, thủ tục đều vô cùng phức tạp rắc rối, chỉ là gửi bái thiếp báo tin phải qua mấy cửa ải khác nhau, vì vậy Đỗ Chi Lương chỉ có thể nhẫn nại đợi chờ.
Đi tới Duyệt Phong Lâu, phòng ngoài đã hoàn toàn kín chỗ, tiểu nhị nơi này tương đối sắc sảo, hình như có chút ấn tượng đối với Đỗ Chi Lương, liền chạy tới nhiệt tình đón lên, sau khi an bài hai người vào trong một gian phòng khách quý, mang tới trà nước cẩn thận, rồi nhanh chóng chạy đi thông báo cho chưởng quỹ.
Chỉ chốc lát sau, một gã chưởng quỹ tai to mặt lớn, cái bụng nhô cao, cả người đầy mồ hôi, vội vã chạy tới, sau khi thấy Đỗ Chi Lương, nhất thời khuôn mặt tươi cười híp lại thành một cường kẻ nói:
- Nguyên lai là Đỗ thiếu quang lâm bỉ điếm, thực sự làm nhà tranh bỉ điếm thêm sáng nha!
Đỗ Chi Lương cũng không có dự định khách sáo gì với chưởng quỹ béo mập này, thuận miệng nói:
- Chưởng quỹ, cho ta một phòng chữ Thiên, bản thiếu gia muốn mời bằng hữu ăn uống!
Vân Thiên Hà đột nhiên ngắt lời:
- Đỗ huynh, hay là chọn gần cửa sổ một chút, ta đợi hồi thiếp từ vương phủ trở lại, liền lập tức chạy tới Tĩnh Vương Phủ, bằng không để tiểu vương gia đợi lâu, vậy thì có thể thất lễ!
Đỗ Chi Lương nghe nói, nghĩ rất có đạo lý, liền quay sang chưởng quỹ nói:
- Chưởng quỹ, như vậy chọn một gian phòng chữ Thiên gần cửa sổ, a... Hình như là số một thì phải, đúng rồi, chính là gian đó, ngươi hiện tại đi chuẩn bị một chút đi!
Chưởng quỹ vừa nghe lời này, nét mặt khổ sở, lộ ra vẻ khó xử nói:
- Đỗ thiếu, hôm nay phòng số một đã sớm bị đặt trước rồi, hiện tại lại thay đổi, sợ là không tốt lắm. Đỗ thiếu có thể thông cảm cho tiểu điếm một chút, đổi một gian phòng khác được không?
-Hử?
Đỗ Chi Lương nghe xong lời này, sắc mặt trầm xuống, trong lòng mất hứng, hắn là một người vô cùng coi trọng mặt mũi, bằng không ngày hôm qua cũng không lấy bảo vật yêu quý của lão giả tử đi ra oai rồi, huống hồ lúc này đứng trước Vân Thiên Hà, nếu như tiếp tục bị mất mặt, vậy chẳng phải làm cho người ta càng khinh thường, sau này còn mặt mũi gì đi gặp người nữa đây?
Chưởng quỳ béo mập vừa nhìn thấy sắc mặt Đỗ Chi Lương âm trầm, tự biết Đỗ thiếu này không thể đắc tội, mà người đặt phòng trước đó lại càng không thể nào đắc tội, đắn đo cân nhắc, lúc này cái trán đổ mồ hôi, bỗng nhiên nghĩ tới lời nói của Vân Thiên Hà vừa rồi, liền lập tức nhìn sang Vân Thiên Hà xin giúp đỡ, hy vọng hắn có thể nói tốt cho vài câu.
Thế nhưng Vân Thiên Hà đối với nhãn thần của chưởng quỹ béo mập làm bộ như không thấy, còn tỏ ra bộ dáng cao cao tại thượng, chưởng quỹ béo mập vừa thấy, trong lòng liền biết lần này phiền phức lớn rồi, không khỏi cắn răng nói:
- Đỗ thiếu gia, cầu xin người đừng làm khó dễ tiểu nhân được không? Phòng số một chính là do Mạc thiếu đặt trước, nếu như bản điếm mất uy tín mà nói...
Nghe xong, trong lòng Đỗ Chi Lương lại càng thêm tức giận, cảm thấy ý tứ của chưởng quỹ béo mập kia chính là sợ Mạc thiếu mà coi thường hắn, liền tức giận nói:
- Cái gì Mạc thiếu, ta đường đường thiếu gia phủ thừa tướng, còn sợ một thiếu gia phủ thị lang nho nhỏ hay sao? Mạc phủ của hắn thì tính cái lông gì, ngày hôm nay tên ác thiếu kia không đến thì thôi, nếu là tới, bản thiếu gia sẽ đá bay tên béo mập tròn quay như quả trứng ấy...
- Tiểu tử, ngươi dám lặp lại lần nữa...
Đúng lúc này, một tiếng rống giận vang lên, từ trong phòng khách của tửu lâu truyền đi, vang vọng xung quanh.