- Trang chủ
- Vạn Cổ Long Đế
- Chương 8: Lâm Nhất Minh đấy hả?
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lưu Vũ
Huyễn thú của Lâm Nhất Minh là Chim Rực Lửa cấp năm.
Ở nhà họ Lâm, hắn ta là thiên kiêu chỉ đứng sau Lâm Thần.
Giao dịch lần này với Phong Kiếm tông rất quan trọng.
Chỉ có Lâm Thần chết rồi, hắn ta mới có thể đi vào Phong Kiếm tông tu hành, bước đến một thế giới lớn hơn nữa.
Chim Rực Lửa dưới người hắn ta phát ra một tiếng kêu chói tai, trong phút chốc ánh lửa tận trời, tạo thành một cơn mưa lửa khủng bố đến mức khó tả, giọt mưa lửa rơi lả tả xuống thân cây xung quanh, rồi rơi thẳng xuống dưới, để lại nhiều ổ gà trên mặt đất.
Ánh mắt Lâm Thần lạnh băng. Kể từ khi hắn lựa chọn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, mọi thứ trong quá khứ đã hoàn toàn tan biến.
Lâm Nhất Minh đấy hả?
Chỉ là kẻ thù một sống một chết thôi!
“Xoát!"
Cơ thể cường tráng của Lâm Thần dần bị bao phủ bởi một lớp dây leo.
Hắn bật người nhảy lên cao, lao thẳng vào cơn mưa lửa, nắm chặt chiếc cổ thon dài của Chim Rực Lửa.
“Đáng chết!” Trong mắt Lâm Nhất Minh chứa đầy sát ý lạnh thấu xương.
Hắn ta vận chuyển công pháp, biến ra một thanh kiếm rực lửa chém về phía Lâm Thần.
“Nhãi ranh, tuyệt đối đừng ham chiến đấy nhé!” Cây non vừa hét lên vừa đánh về phía thanh kiếm rực lửa.
Ngọn lửa bùng lên, suýt chút nữa đốt trọi cái đầu màu xanh của cây non.
Nó kéo Lâm Thần đi: “Chạy thôi!”
Trong mắt Lâm Thần tràn đầy vẻ giận dữ. Trong cơ thể hắn dường như có sấm sét nổ tung, giữa lúc lồng ngực phập phồng dữ dội, một luồng lực lượng khó có thể hình dung phát ra, trở tay ném mạnh Chim Rực Lửa xuống mặt đất.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn nổ ra, Chim Ánh Lửa rơi tan tác.
Ngay cả Lâm Nhất Minh cũng bị làm cho mặt xám mày tro.
“Sống tạm không mất mặt, đã chết mới mất mặt!” Cây non không hề nhiều lời, kéo Lâm Thần bỏ chạy.
Bọn họ bay lên nhảy xuống liên tục trong rừng cây. Chỉ vài giây sau, bọn họ đã bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Lâm Nhất Minh bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt dữ tợn.
Hắn ta siết chặt nắm tay: “Lâm Thần, ngươi trốn không thoát đâu!”
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Thị vệ trưởng thò qua hỏi.
“Đuổi theo!” Khuôn mặt Lâm Nhất Minh lạnh lẽo đến mức dọa người.
Dù hôm nay có xảy ra chuyện gì thì cũng không thể làm Lâm Thần sống sót rời khỏi núi Tử Liên.
Sau khi biết tin tức Lâm Thần đã chết, bên Phong Kiếm tông đã đưa tín vật nhập tông tới.
Nếu để Phong Bất Diệt biết Lâm Thần vẫn còn sống thì phiền phức lắm.
Gia tộc nhất định sẽ no đòn!
“Ê ê ê, phía trước rẽ trái... không được, có yêu thú, rẽ phải đi thôi!”
Cây non ngồi trên đầu Lâm Thần, luống cuống tay chân chỉ đường giúp hắn.
Lâm Thần cạn lời. Có chắc là ngươi không phải đang gây thêm phiền phức không?
Trên bầu trời phía sau, Lâm Nhất Minh cưỡi Chim Rực Lửa, ánh mắt lạnh lùng, coi thường người khác.
“Với ta mà nói, ngươi chỉ là chó nhà có tàng mà thôi. Dù ta có để ngươi trốn thì ngươi có thể trốn được bao xa chứ?” Lâm Nhất Minh nhìn theo bóng dáng Lâm Thần, cười nhạo.
Lần này mình thắng chắc rồi!
Lâm Thần nhìn ra sau một cái, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.