- Trang chủ
- Vạn Cổ Long Đế
- Chương 4: Cây Hồng Mông thời Thái Cổ
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lưu Vũ
Lâm Thần nhíu mày. Chẳng lế cây non này là một con huyễn thú?
“Hừ, xem như ngươi mạng lớn, lúc bị trúng độc gần chết đã đánh thức Thụ ca. Nếu không phải Thụ ca ngươi kịp thời ra tay thì ngươi đã chết thẳng cẳng rồi!” Cây non ôm bả vai, hừ một tiếng.
Lâm Thần im lặng, cúi đầu nhìn đôi tay.
Hắn nhớ lúc mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, toàn bộ tu vi đều. mất hết.
Nhưng sau khi hút khô sinh cơ trên người Lâm Nhất Long, tu vi đã bay lên tới tầng bảy cảnh giới Nhân Linh.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lâm Thần ngẩng đầu, nhỏ giọng đặt câu hỏi.
“Cây Hồng Mông thời Thái Cổ. Ngươi có thể gọi ta là Thụ ca
Cây non vẻ mặt khoe khoang: “Bình thường Thụ ca đều coi sao trời như là kẹo để ăn, lợi hại lầm nha! Ta làm huyễn thú của ngươi, coi như là ngươi may mắn ba đời!”
“Bớt nói nhảm đi!” Lâm Thần näm cây non: “Để ta cảm nhận dung lượng đan điền của ngươi.”
Dung lượng đan điền trong cơ thể của huyễn thú cực kỳ quan trọng với ngự thú sư.
Đan điền càng lớn, khả năng chứa đựng linh khí càng nhiều, tốc độ tu luyện càng nhanh.
Cách tu luyện của ngự thú sư là xây dựng một “cầu nối” giữa đan điền hai bên, cùng nhau hấp thu linh khí trong đất trời.
Quá trình này được gọi là “cộng tu”.
Trong lúc cộng tu, huyễn thú và ngự thú sư tăng thêm sức mạnh cho nhau.
Có một số võ kỹ cần phải có sự ra tay của hai bên mới có thể phát huy uy lực tối đa.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Thần hoàn toàn chấn động trước sự mênh mông trong cơ thể đối phương.
Đan điền trong cơ thể cây non giống như là một dãy ngân hà rộng lớn vô tận, bắt nguồn từ xa xưa và không có ranh giới.
Tiếc là linh khí trên ngân hà đã gần như cạn kiệt, chỉ có một sợi rất nhỏ đang chảy xuôi.
Nếu có thể lấp đầy ngân hà thì lượng linh khí sẽ khủng bố biết bao nhiêu.
Lâm Thần cực kì kích động.
Hẳn vốn tưởng rằng Sói Đỏ bị giết rồi thì cả đời này của mình chỉ có thể chấp nhận số phận. Nào ngờ trời xui đất khiến mình lại có thêm một con huyễn thú.
Tuy rằng cây non trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng nói đến cùng thì nó cũng được coi như là ánh sáng trong bóng đêm.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn, dường như là một đám người đang đi tới.
Trong mắt Lâm Thần lóe lên. Hắn đứng dậy định đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
Cây non giữ chặt Lâm Thần: “Ngươi ta chỉ mới đạt tới tầng bảy cảnh giới Nhân linh. Bây giờ ngươi đi ra ngoài là chẳng khác gì đi tìm chết!”
Lâm Thần nhỏ giọng gào lên: “Ta muốn dẫn tỷ tỷ đi cùng!”
“Đừng dại dột nữa, tỷ tỷ ngươi sắp gả ra ngoài rồi, gia tộc chắc chắn không dám động đến nàng, chỉ có tên ngu ngốc là ngươi thôi, nếu còn không đi thì thật sự là đi không được nữa”
Cây non đấm ngực dậm chân, “Ngươi có biết đạo lý 'giữ được rừng xanh thì sợ gì không củi đốt' hay không hả?”
Lâm Thần cắn chặt răng, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc.
Càng là giây phút mấu chốt, đầu óc hẳn càng thêm bình tĩnh.
Nếu hắn còn đang ở lúc mạnh nhất, thì hắn có thể một mình mở ra một con đường máu.
Nhưng mà bây giờ, hắn ở lại thì chỉ có một con đường chết.
“Đi! Đi maul” Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, cây non thay đổi sắc mặt.
Lâm Thần túm cây non, nhún mạnh người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Phía sau sân là một bức tường, chỉ cần nhảy qua bức tường là có thể nhanh chóng chạy ra ngoài thành trì.
Vài giây sau, thi thể của Lâm Nhất Long bị người hầu phát hiện.
Cả nhà họ Lâm loạn hết cả lên.
Lâm Hồng Bân tới ngay sau đó. Khi nhìn thấy thi thể khô quắt, ông ta tức giận phát điên lên, gào thét: “Tên súc sinh Lâm Thần kia bị hủy tu vi, chắc chắn là chạy không xa, mau đi tìm hăn cho ta, tìm trong thành ngoài thành, có đào ba thước đất cũng phải tìm được hắn cho ta!”
Tất cả thành viên trong tộc đều im như ve sầu mùa đông. Có điều, mọi người thật sự là không hiểu ra sao.
Thăng nhãi kia bị Phong Bất Diệt tự mình hủy bỏ tu vi, rồi ăn thêm độc đan, sao còn có thể chạy thoát được vậy?
“Đại trưởng lão, ta nghe nói tỷ đệ bọn họ tình cảm thân thiết lắm, hay là chúng ta bắt con ma bệnh Lâm Ninh Nhi đi chém trong thành, ta không tin tên súc sinh kia không chịu ra...” Có người hầu hiến kế.
“Đúng vậy, đi bắt Lâm Ninh Nhi cho ta, ta muốn chém đầu nàng ta để tế linh hồn của Long Nhi!” Ánh mắt Lâm Hồng Bân tàn nhẫn như là một con thú dữ.
“Phụ thân, không thể làm vậy được.”
Một gã thanh niên nhíu mày nói: “Lâm Ninh Nhi sắp gả vào nhà họ Trương làm thiếp. Nếu bây giờ làm hại nàng ta thì chúng ta biết ăn nói thế nào với nhà họ Trương? Nếu lần này liên hôn thất bại, thì ai cùng chúng ta thăm dò di tích núi Tử Liên?”
Người nói là đại nhi tử Lâm Nhất Minh của Lâm Hồng Bân.
Lâm Hồng Bân nhíu mày.
Di tích núi Tử Liên là mấu chốt quật khởi của gia tộc!
Mà Lâm Ninh Nhi chính là một bước cờ quan trọng nhất trong lần hợp tác này với nhà họ Trương.
Dù động đến ai cũng không thể động đến nàng.
“Chết tiệt!”
Lâm Hồng Bân đột nhiên thay đổi sắc mặt, gào lên giận dữ, đánh ra một chưởng, làn sóng không khí nổ tung trên không trung.
Rất nhiều tộc nhân xung quanh bị lan trúng, khóe miệng chảy ra tơ máu.
“Trong bảy ngày tới, nhốt nàng ta lại, ngăn chặn mọi tin tức, chờ khi nàng ta gả vào nhà họ Trương rồi thì tất cả đều không có liên quan gì đến chúng ta” Lâm Nhất Minh ánh mắt âm trầm ra lệnh.
Sau đó, hắn ta lạnh lùng nói: “Phụ thân, ta sẽ tự mình đi bắt Lâm Thần, chuyện thăm dò di tích núi Tử Liên là chuyện rất quan trọng, tuyệt đối không thể có một chút sai lầm nào, hy vọng phụ thân có thể lấy đại cục làm trọng.”
Lâm Hồng Bân cả người run rẩy, gào lên: “Lâm Thần, ngươi cho răng Lâm Ninh Nhi gả vào nhà họ Trương làm thiếp là đi hưởng phúc hả? Trương đại thiếu có đam mê đặc biệt, con bệnh tật kia sẽ nhận hết nhục nhã, sống không bằng chết vào bảy ngày sau! Còn ngươi, ngươi có thể trốn được bao lâu chứ?”
Trong núi Tử Liên, tại một chỗ không người.
Linh khí trong phạm vi mười dặm đều tụ tập lại một chỗ, liên tục cuốn vào bên trong lốc xoáy.
Mà ngọn nguồn của lốc xoáy chính là một người một cây. “Trời ạ, thân thể của ngươi vô dụng quá đi, đúng là mục. hơn cả gỗ mục nữa, bảo ta xách đi nhóm lửa ta cũng không cần!"
Cây non vẻ mặt khinh thường: “Thụ ca ta chưa từng gặp thân thể nào yếu đuối như vậy.”
Giống như một vị cao thủ dẫn một tên cùi bắp đi tu luyện.
Cây non sốt ruột.
“Với cái thân thể này của ngươi, e là không tu luyện được bao lâu là cảm thấy mệt mỏi. Lại đây, để Thụ ca cải tạo thân thể của ngươi trước.”
Ánh xanh quanh thân cây non lập lòe bao phủ Lâm Thần.
“Xào xạt”
Tiếng nhánh cây lay động vang lên, Lâm Thần chỉ cảm thấy cả người ấm áp.
Từ kinh mạch, làn da đến xương cốt, dường như đều trải qua một lần lột xác hoàn toàn.
Nửa canh giờ sau, hản mở to mắt, phát hiện có rất nhiều nhánh cây đang dần hòa vào máu thịt, thân thể khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Cây non vẻ mặt đắc ý: “Thụ ca tặng cho ngươi Vạn Mộc Tranh Vanh Thể. Đây chính là một trong những loại thể chất đặc thù cực kì mạnh mế, lực lượng và tốc độ đều được tăng lên một mức độ, còn thể lực thì tăng lên gấp đôi, đồng thời có được khả năng lành thương khủng bố”
“Thể chất đặc thù?”
Nghe vậy, đồng tử Lâm Thần co rút lại.
Hảẳn đã từng đọc trong sách cổ về chuyện những huyễn thú cực kì mạnh mẽ có thể mang đến rất nhiều chỗ tốt cho chủ nhân.
Một trong số ấy là thể chất đặc thù.
Chỉ là loại huyễn thú kia vô cùng hiếm thấy, có lẽ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
“Lại đây, Thụ ca biểu diễn cho ngươi xem!”
Cánh tay của cây non đột nhiên biến thành con dao gỗ sắc bén, đâm thẳng lên cánh tay của Lâm Thần, xẻo xuống một miếng thịt.
Vài giây sau, miệng vết thương lành lặn như lúc ban đầu.
Vạn Mộc Tranh Vanh Thể đúng là thần kỳ!
“Chỉ khi có thể chất đặc thù này, ngươi mới có thể chịu nổi các cuộc chỉnh chiến trong tương lai của Thụ ca!” Cây non cười gian xảo.