- Trang chủ
- Tuyệt Thế Vũ Thần
- Chương 964: Hoang khí ăn mòn năm tháng
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
- - Khu vực Hoang Hải mênh mông rộng lớn, bao quanh Bát Hoang cảnh.
Chỉ vượt qua Hoang Hải mới có thể chân chính bước vào Bát Hoang, có thể tưởng tượng Hoang Hải rộng tới cỡ nào. Tuy có nhiều hoang buồm đồng thời vượt Hoang Hải, nhưng khách quan mà nói với Hoang Hải rộng lớn như vậy, chiến hạm hoang buồm chỉ giống như giọt nước trong biển cả, nhỏ bé đến mức không thể nhỏ bé hơn. Bởi vậy bay trong Hoang Hải, Lâm Phong chỉ thấy Hoang Hải mênh mông, không ngừng bị hoang khí xâm nhập, lại không nhìn thấy tung tích hoang buồm nào cả. Cột sáng trên người bị hoang khí ăn mòn, càng ngày càng yếu. Tiếp tục như vậy, sớm muộn cột sáng trên người cũng sẽ biến mất. Lâm Phong ngắm nhìn phía xa, lại nhìn không thấy hy vọng. Hiện tại, việc hắn có thể làm là dựa vào vận khí.
- Xuy!
Một tiếng vang rất nhỏ truyền ra, khiến thần sắc Lâm Phong ngưng tụ. Hắn nhìn qua hướng bên cạnh, một điểm đen chợt lóe rồi biến mất, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, tốc độ không ngờ còn kh.ủng bố hơn hắn, khoảng cách liên tục bị kéo dài, dường như rất nhanh sẽ mất tung tích.
- Thật nhanh, một cường giả đáng sợ? Lâm Phong nhìn thân ảnh nháy mắt đi xa, thần sắc ngưng lại, đây mới thực sự là thực lực, không giống như hắn mượn nhờ ngoại lực.
Nếu hắn cũng có thủ đoạn như vậy, sẽ không cần e dè nhiều, dùng lực lượng bản thân vượt qua Hoang Hải. Lâm Phong hơi điều chỉnh lại phương hướng, đuổi theo hướng hắc ảnh đã đi, cường giả nếu có thể vượt Hoang Hải, vậy theo y là chuẩn xác nhất. Tuy nhiên Lâm Phong rất nhanh phát hiện mình bị bỏ xa, thân ảnh đối phương hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hắn, trong Hoang Hải vô tận lại chỉ còn một mình hắn.
- Hả? Đúng lúc này, ánh mắt Lâm Phong đột nhiên cứng lại, gắt gao nhìn về phương xa.
Đất liền, hắn nhìn thấy đất liền! Nói đúng hơn là một hoang đảo.
- Hy vọng có thể sống trên hoang đảo này.
Lâm Phong bay nhanh, hướng về phía hoang đảo, một hoang đảo hoang vu, trống trải, tĩnh mịch, hình thành từng mảnh hoang vu, không có cỏ cây sinh sống. Ngay cả trên sườn dốc hoang đảo cũng hiện ra vẻ tịch mịch hắc ám, một tòa đảo ch.ết. Lâm Phong di chuyển, nhảy lên hoang đảo, đứng trên đó, không tự chủ được sinh ra một cỗ tịch mịch, hoang vắng. Hoang đảo bị Hoang Hải vây quanh, không có bất kỳ sinh mạng tồn tại. Cột sáng trên người từ từ biến mất, Lâm Phong an tĩnh đứng tại sườn dốc. Một luồng hoang khí xâm nhập vào, lộ ra hoang khí nhè nhẹ, tĩnh mịch, hủy diệt, lão hóa. Từng sợi hoang khí từ trong Hoang Hải xâm nhập vào người hắn, Lâm Phong lẳng lặng cảm thụ cỗ hoang khí này. Nếu thời gian lâu dài, chỉ sợ hắn sẽ từ từ già đi hoặc chậm rãi ch.ết đi. Lâm Phong đi theo sườn dốc, tiến vào hoang đảo, quả nhiên, càng xa Hoang Hải, hoang khí dần yếu đi. Tuy nhiên đúng lúc này, trung tâm hoang đảo đột ngột truyền ra một cỗ hoang khí đáng sợ, khiến cả người Lâm Phong căng thẳng.
- Sao lại thế? Đôi mắt Lâm Phong cứng đờ, hoang khí lại truyền ra từ hoang đảo.
Ánh mắt lóe lên, Lâm Phong di chuyển vào trong trung tâm hoang, có chút tò mò, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Theo cước bộ di chuyển, hoang khí càng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa cỗ hoang khí này là một loại hoang khí vô cùng thuần túy. Hoang khí Hoang Hải vỗ cùng hỗn tạp, khiến người bị hủy diệt, bị tử vong, ăn mòn da thịt, ăn mòn năm tháng của con người. Nhưng cỗ hoang khí này không hỗn tạp như hoang khí trong Hoang Hải, chỉ mang theo hoang khí ăn mòn năm tháng, thuần túy, cường đại.
- Cái gì tinh luyện cỗ hoang khí đến mức thuần túy như thế? Lâm Phong thầm nhủ, tốc độ hắn chậm lại, không dám quá nhanh, cỗ hoang khí này xâm nhập vào người hắn, khiến hắn cảm giác mình từ từ già đi, hơn nữa loại cảm giác này càng mãnh liệt khi hắn tiến gần trung tâm hoang đảo.
Rốt cuộc, Lâm Phong tìm thấy ngọn nguồn của hoang khí. Ở phía xa, tại trung ương, hoang khí ăn mòn năm tháng phát ra từ nơi đó. Ánh mắt Lâm Phong nhìn qua, trong lòng mạnh mẽ run lên, không cách nào bình tĩnh được.
- Là hắn!
Lâm Phong nhìn chằm chằm nơi đó, một thân ảnh màu đen đang khoanh chân ngồi, an tĩnh tu luyện. Người này là cường giả ngự không vừa rồi Lâm Phong gặp phải, không ngờ y không phải vượt Hoang Hải mà đi vào hoang đảo tu luyện.
- Từ hoang khí trong Hoang Hải tinh luyện ra hoang khí chỉ ăn mòn năm tháng, tự mình lĩnh ngộ, khiến nó thành thần thông và thủ đoạn của mình, thật lợi hại!
Lâm Phong âm thầm kinh hãi, hóa ra còn có thể như vậy. Cường giả này khác so với nhiều người, rất nhiều người vô cùng sợ hãi Hoang Hải, nhưng người này lại mượn dùng hoang khí để tu luyện, đây là chênh lệch, chênh lệch giữa thiên tài và người thường. Lâm Phong còn phát hiện, xung quanh bóng đen lại gieo trồng một ít cây cối. Những cây cối đó có sức sống cực kỳ cường đại, hơi thở hoang khí ăn mòn năm tháng lại làm đám cây đó từ từ lớn lên.
- Đây là cây gì? Lâm Phong cảm giác mở rộng tầm mắt, loại cây bị hoang khí ăn mòn năm tháng, không những không nhanh chóng già yếu héo rũ, mà chậm rãi trưởng thành, có thể thấy số tuổi vô cùng kh.ủng bố, có thể trưởng thành cùng năm tháng.
Hơn nữa, cường giả này hình như cố ý mang loại cây đó đến đây trồng, loại cây này chắc là bảo vật phi thường quý giá. Lâm Phong đột nhiên nghĩ đến Ma Bồ Đề. Ngày xưa tại chỗ ở của Tam Sinh Ma Đế, trong Tử Vong sơn cốc, có Ma Bồ Đề sinh trưởng. Hiện giờ, cường giả này trồng cây này ở đây, sau đó tu luyện, chẳng lẽ để cho cây này sinh ra trái cây đặc thù? Lâm Phong quan sát, cường giả áo đen có thực lực khủ.ng bố chắc chắn biết, nhưng y vẫn như cũ khoanh chân ngồi tu luyện, vẫn không động đậy, hoang khí ăn mòn năm tháng lan tràn ra ngoài, dường như không để ý tới Lâm Phong. Đối với loại cường giả như thế này, chỉ cần không can thiệp tới y, y sẽ mặc kệ, không quan tâm. Hoang khí tiếp tục tràn ra, càng ngày càng mãnh liệt. Lâm Phong chỉ cảm giác mình từ từ lão hóa, thân hình không khỏi lui về sau, không ngừng rời xa nơi này. Cho dù hoang khí đối phương phóng thích ra trong khi tu luyện, hắn cũng không chịu nổi. Nếu đối phương dùng áo nghĩa hoang khí tác dụng trên người hắn, thân thể hắn sẽ lão hóa rất nhanh, cho đến khi tử vong. Lâm Phong đi đến nơi rất xa, cho đến khi hoang khí không ảnh hưởng tới hắn mới dừng lại. Nhìn hoang đảo, Lâm Phong không khỏi trầm tư. Hiện giờ hắn muốn ở đây chờ hoang buồm đi qua, chỉ sợ vô cùng khó khăn, hắn phải tự cứu lấy mình.
- Nếu người nọ có thể lĩnh ngộ hoang lực, vì sao ta không thể, nếu ta cũng lĩnh ngộ hoang lực, có thể chống được sự ăn mòn của Hoang Hải không? Lâm Phong tự hỏi, nếu như có thể ngăn cản lực lượng hoang khí trong Hoang Hải, hắn cũng có thể tự mình ngự không, vượt qua nơi này.
Nhưng cỗ hoang khí này rất độc, nếu muốn không bị ăn mòn, quá khó khăn, với tu vi hiện tại, không biết phải mất bao lâu mới có thể làm được. Lấy Tuyết Yêu tháp, Lâm Phong thả Cùng Kỳ ra. Đôi mắt to lớn của Cùng Kỳ liếc mắt nhìn xung quanh, nói nhỏ:
- Vận khí không tệ, lại để ngươi tìm được một hoang đảo.
- Vận khí không tệ? Lâm Phong có chút buồn bực nói: - Hoang đảo này bị Hoang Hải vây quanh, chúng ta chạy đằng trời, không biết bị vây khốn bao lâu, tên khốn khiếp nhà ngươi còn nói vận khí không tệ.
- Hơn nữa, trong hoang đảo cũng phải chịu lực lượng hoang khí ăn mòn, về sau không biết sẽ phát sinh chuyện gì? Đôi mắt Cùng Kỳ lóe lên, trừng mắt nhìn hắn, nói: - Nếu không phải tên khốn khiếp nhà ngươi, tại sao lại có cục diện này, trên hoang đảo, còn tốt hơn ch.ết trong Hoang Hải.
- Không có biện pháp khác sao? Lâm Phong nói với Cùng Kỳ.
- Còn biện pháp nào, ở chỗ này chờ hoang buồm, có lẽ mười năm, có lẽ một trăm năm.
Mặc dù chờ được nhưng người ta cũng không nhất định nguyện ý mang ngươi theo.
- Nếu ta lĩnh ngộ lực lượng hoang khí, có thể tự mình vượt Hoang Hải không? Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ, khiến thần sắc nó cứng lại.
Lĩnh ngộ lực lượng hoang khí trong Hoang Hải? Dùng tu vi Thiên Vũ tầng hai vượt Hoang Hải? Mặc dù Cùng Kỳ kiến thức rộng lớn, cũng bị câu hỏi của Lâm Phong làm khó, có khả năng này sao?