- Trang chủ
- Tuyệt Thế Vũ Thần
- Chương 861: Mộ tướng quân
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
- - Lâm Phong, thanh niên đứng trước mặt bọn họ, lại là Lâm Phong.
Tề Vân khiếp sợ nhìn Lâm Phong, thanh niên chỉ giáo cho gã một thương này là người gã luôn ngưỡng mộ, là tín ngưỡng luôn chỉ lối cho gã tiến tới.
- Mau đứng dậy!
Lâm Phong tiến lên nâng thống lĩnh kia dậy, hắn vỗ vai đối phương, từ đối mắt đó, hắn có thể nhìn thấy ký ức đau thương không cách nào xóa đi.
- Tướng quân, Xích Huyết quân đoàn có lỗi, thẹn với ngài!
Thống lĩnh cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
- Không cần như thế!
Lâm Phong lắc đầu.
- Nhưng mà… Vị thống lĩnh này còn muốn nói gì, nhưng Lâm Phong lại phất tay.
- Tiếp tục chức trách của ngươi đi, không cần vì ta mà chậm trễ!
Nói xong, hắn vọt lên, thân hình như gió, trong nháy mắt đã biến mất. Vị thống lĩnh kia đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn Lâm Phong, ánh mắt không ngừng lóe lên:
- Tướng quân vượt qua đại nạn, hôm nay tu vi càng thêm khó lường rồi, nhưng mà….
Nghĩ tới đây, vẻ mặt hắn áy náy càng thêm đậm hơn, còn có lo lắng. Tề Vân nhìn bóng lưng Lâm Phong, trong đầu nghĩ lại một thương vừa rồi, một thương kia không cách nào xóa đi, một thương mà Quân vương Lâm Phong tự mình dạy cho gã. Đạp bước trong hư không, Lâm Phong nhanh chóng thấy được Hoàng cung, cũng chính là phủ thành chủ ngày xưa, hôm nay đã mở rộng hơn không biết bao nhiêu lần, bên trong nguyên khí thiên địa nồng đậm. Ngày xưa, Lâm Phong từng bày ra Cửu Cung Tụ Nguyên trận loại nhỏ, sau đó lại mời một ít võ tu tinh thông trận pháp đến cải tạo một phen. Hiện tại, nguyên khí thiên địa nồng đậm không thôi. Đương nhiên, sẽ không thiếu hòn non bộ, đủ loại cây cỏ trân quý được trồng trong hoàng cung, quy mô khá lớn. Lâm Phong đã tới phủ đệ rộng lớn, hoàng cung mới này có Xích Huyết tinh nhuệ thủ hộ, cũng là chút bằng hữu thân thiết nhất của Lâm Phong, còn có một ít hạ nhân. Thủ vệ quân sĩ thấy Lâm Phong đều cả kinh, thương trong tay cũng rơi xuống đất. Lâm Phong tướng quân, Lâm Phong tướng quân trở về rồi. Bịch một tiếng, tất cả nhanh chóng quỳ xuống, kích động hô:
- Tướng quân!
Trở lại rồi, Lâm Phong tướng quân đọa nhập ma đạo hoàn hảo trở lại.
- Nhanh đứng lên đi!
Lâm Phong vung tay, một luồng lực lượng thiên địa vô hình nâng bọn họ đứng dậy, làm tất cả kinh hãi vô cùng, thực lực tướng quân thật khủng khiếp.
- Không cần nói ra!
Lâm Phong cười một tiếng, thân hình lóe lên lại biến mất, trực tiếp tiến vào trong hoàng cung. Khác với hoàng cung Tuyết Nguyệt trước kia, hoàng cung bây giờ tương đối đơn giản, bình dị, được chia ra từng tòa phủ đệ. Chậm rãi bước vào trong, Lâm Phong hưởng thụ cảm giác yên lặng này, lắng nghe hương hoa, chim hót. Đồng thời, thần thức hắn cũng khuếch tán ra, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh phủ đệ, hắn quen thuộc hết thảy, chỗ ở của người nào, có dụng ý thế nào. Sau một lát, Lâm Phong phát hiện một toàn sân viện đơn giản, bên trong trồng rất nhiều cây cỏ, rất an tĩnh, nhưng bên ngoài viện thì có rất nhiều Xích Huyết thiết kỵ thủ vệ. Thần thức dần tiến vào trong, Lâm Phong liền thấy một thân ảnh quen thuộc. Thân ảnh càng thêm tinh tế hơn so với lúc xưa, hình như gầy đi không ít, nhưng vẫn còn phong thái yểu điệu. Thiếu nữ khoác một thân áo trắng, thanh tú thoát tục, rất đẹp, nhưng lại ẩn chứa bi thương khó dấu. Lúc này, thiếu nữ đang đứng tại một mảnh đất vàng, trên đó có từng phần mộ nhỏ, trước mộ còn có bia đá. Mộ tướng quân! Nơi này là mộ tướng quân trong hoàng cung, mộ viên duy nhất có thể xây trong hoàng cung, mấy ngôi mộ kia là của Liễu Thương Lan cùng với mấy vị tướng quân. Về phần thiếu nữ kia chính là nữ nhi của Liễu Thương Lan, Liễu Phỉ. Thân hình khẽ động, Lâm Phong như lá liễu không chút tiếng động bay vào trong viện, đứng sau lưng Liễu Phỉ không xa. Thiếu nữ vì thủ mộ phụ thân, đã không còn bồng bột như xưa, chỉ có bi thương nhàn nhạt. Lâm Phong nhẹ nhàng đi tới, sau khi tướng quân ch.ết đi, hắn nhanh chóng trở lại Tuyết Nguyệt, nhưng lại trải qua một trận đại chiến rồi đọa nhập ma đạo, ngay cả hài cốt tướng quân cũng chưa tế bái, hắn thẹn trong lòng. An tĩnh đứng đó, Liễu Phỉ lại không phát hiện được Lâm Phong, vẫn đứng trước mộ nhớ lại hồi ức.
- Soạt… Tiếng loạt xoạt khẽ truyền ra, làm Liễu Phỉ tỉnh lại, trong mắt lộ ra phong mang, lại có người tự tiện tiến vào mộ tướng quân.
- Kẻ nào? Liễu Phỉ bỗng nhiên xoay người, hàn ý phóng ra, bàn tay hóa thành đao chém tới.
Nhưng khi nàng nhìn rõ dung mạo người đến, bàn tay không cách nào hạ xuống, khựng giữa không trung, xuất thần nhìn đối phương.
- Ngươi gầy đi rồi!
Không khí trầm mặc một hồi, Lâm Phong nhẹ giọng nói ra một câu, một câu đơn giản nhưng làm cho Liễu Phỉ như chìm vào ký ức, hai mắt nàng có chút ướt hồng.
- Ngươi trở lại rồi!
Lâm Phong khống chế tâm tình, thu tay quay đầu, không để cho mình rơi nước mắt. Lâm Phong chậm rãi đi tới, quỳ trước mộ tướng quân, lạy mỗi vị tướng quân ba cái, không nói một lời. Mấy vị tướng quân trung can nghĩa đảm, nhưng lại ch.ết thảm trong âm mưu của tiểu nhân.
- Liễu thúc, Nhâm thúc, Phong thúc, ta đã giết ch.ết Đoàn Vô Nhai, cũng đã bắt được Đoàn Vô Đạo, hắn sớm muộn gì cũng phải ch.ết, nếu thật có thế giới khác, các ngươi nhất định phải mạnh khỏe!
Lâm Phong thở dài một tiếng, hắn từ tinh cầu xanh thẳm kia xuyên qua tới đây, có đôi khi hắn còn nghĩ, đây rốt cuộc là thế giới như thế nào, đã có Hoàng giả cao cao tại thượng cùng với Đại đế, vậy còn có cảnh giới cao hơn hay không? Cùng một mảnh trời trong xanh, hai thế giới này có liên hệ gì không? Thế giới vốn có yêu, có cường giả bao trùm trời cao, vậy có thể có quỷ thần hay không? Liễu Phỉ nghe được Lâm Phong đã đánh ch.ết Đoàn Vô Nhai, nàng hơi khựng người, nàng quỳ gối bên cạnh Lâm Phong, cúi đầu muốn cố nhịn không ch.ảy nước mắt.
- Khóc đi!
Lâm Phong nhìn nàng nói một câu. Nhất thời, Liễu Phỉ không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên òa khóc. Khẽ nghiêng đầu, tựa vào vai Lâm Phong, nước mắt thấm ướt vai hắn. Lại một hồi trầm mặc, Liễu Phỉ mới ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong hỏi.
- Mấy ngày này, ngươi có khỏe không? - Ừm, ta rất khỏe!
Lâm Phong mỉm cười, nâng Liễu Phỉ lên, sau đó vươn tay cởi đi trường bào trắng bên ngoài của nàng, hành động này làm cho Liễu Phỉ khựng lại. Rất nhanh, áo ngoài bị Lâm Phong cởi ra, lộ ra dáng người mạn điệu của Liễu Phỉ, mềm mại như không xương, nhưng đã gầy hơn một vòng. Tâm thần vừa động, bộ đồ tang trắng bị thiêu đốt, đốt tại trước mộ tướng quân. Liễu Phỉ há miệng nhưng Lâm Phong nói trước.
- Liễu thúc dưới suối vàng cũng không muốn ngươi sống qua ngày như vậy, nơi này là mộ tướng quân, không cần có người ở, thay quần áo, theo ta đi!
Liễu Phỉ trầm ngâm, hình như có chút không nỡ, nhưng Lâm Phong lại quát:
- Liễu thúc trên chiến trường phấn đấu, không yên lòng nhất chính là ngươi, hôm nay ngươi lại sống như thế, ngươi nói Liễu thúc có thể yên tâm nhắm mắt? Những lời này làm nàng ngây người, sau đó rốt cục gật đầu, đổi lại một bộ áo đỏ như lửa, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, lộ ra nụ cười yếu ớt, mặc dù có chút tiều tụy nhưng vẫn động lòng người.
Lâm Phong nắm tay Liễu Phỉ, thân hình lóe lên, lao vào không trung, lại hô lớn:
- Từ nay phong bế mộ tướng quân, trở thành cấm địa hoàng cung, bất luận kẻ nào cũng không được tùy tiện đặt chân vào!
- Kẻ nào? Nghe được thanh âm này, đám người thủ hộ mộ tướng quân trở nên nghiêm nghị, thân hình lao lên không trung, sau đó bọn họ thấy hai người đang lao về phía xa, mà một người trong đó là Liễu Phỉ.
Về phần người còn lại thì khi hắn vừa quay đầu, đám quân sĩ nhất thời run rẩy, Lâm Phong tướng quân!
- Tướng quân, trở lại rồi…!
Không chỉ những người này nghe được thanh âm của Lâm Phong mà rất nhiều người cũng nghe được, rất nhanh, tin tức Lâm Phong trở lại làm cho cả Hoàng cung khiếp sợ. Tảng đá đè nặng trong lòng mọi người cũng được thả xuống, ngày xưa Lâm Phong đọa nhập ma đạo, hôm nay bình an trở về, quả là một chuyện đáng mừng! Nhưng mà, chuyện vui này lại bị một sự việc khác đánh tan, làm cho mọi người vừa nghĩ tới liền cảm thấy cực kỳ trầm trọng.