- Trang chủ
- Tuyệt Thế Vũ Thần
- Chương 821: Đuổi Giết
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
- Gầm.
Yêu hùng rõ ràng đã bạo ngược đánh ch.ết đối phương, sau đó điên cuồng vỗ vỗ lên thân thể của chính mình, rồi ngửa mặt lên trời rít gào giống tinh tinh làm cho không gian chấn động không ngớt. Sau khi hai người bị giết ch.ết, giờ đây giữa mảnh không gian cuối cùng chỉ còn một người mục kích, gã đã tận mắt nhìn thấy hết mọi việc phát sinh, gã biết tất cả những bí mật của Lâm Phong. Trong lòng Đoàn Vô Nhai run rẩy, gã quả thực không dám tin tất cả những điều đã phát sinh là sự thật. Lâm Phong đã luyện hóa được trái tim Ngọc Hoàng, đoạt được cung điện Ngọc Hoàng, dụ dỗ tất cả mọi người vào trong đó, sau đó hắn còn dùng cung điện Ngọc Hoàng giết gần hết tất cả những người không tiến vào trong. Cuối cùng hắn lại vẫn còn quân bài chưa lật, chính là tòa yêu tháp có chứa những yêu thú đáng sợ. Chỉ cần hai con yêu thú đại bàng và bạo hùng xuất hiện thì đã dễ dàng hành hạ hai gã cường giả Thiên Vũ đến ch.ết. Thủ đoạn của Lâm Phong hiện giờ thậm chí khiến cho Đoàn Vô Nhai cảm thấy một trận rét lạnh phát ra từ tận đáy lòng. Khi ánh mắt lạnh lùng kia nhìn tới, thân thể Đoàn Vô Nhai khẽ run lên, tự đáy lòng gã sinh ra từng đợt, từng đợt rét lạnh.
- Ta cho rằng ngươi sẽ trốn.
Lâm Phong thản nhiên thốt ra một câu, Đoàn Vô Nhai cảm thấy được rõ ràng sát ý ở trong âm thanh bình tĩnh đó.
- Ngươi hẳn phải hiểu được cho dù ta có thể tha cho bất cứ kẻ nào nhưng ngươi thì nhất định phải giết.
- Ta biết rõ.
Đoàn Vô Nhai mỉm cười gật đầu:
- Lâm Phong, ngươi đã mạnh mẽ đến mức để cho ta cảm thấy sợ hãi, ngươi chỉ cần sống một ngày, Đoàn Vô Nhai ta sẽ không có một ngày yên thân.
Lâm Phong lộ ra biểu cảm quái dị, chẳng lẽ Đoàn Vô Nhai vẫn còn nghĩ gã có thể còn sống hay sao?
- Cho nên ta nhất định sẽ truyền đi tin tức ngươi đoạt được cung điện Ngọc Hoàng, bởi vì ngươi nhất định phải ch.ết thì ta mới có thể an tâm.
Dường như để nghiệm chứng suy đoán của Lâm Phong, Đoàn Vô Nhai lập tức nói tiếp khiến Lâm Phong nhíu nhíu mày, vậy mà còn có thể thản nhiên tự tin như vậy, gã dựa vào cái gì mà cho rằng mình vẫn còn có thể sống được đây?
- Ngươi chắc chắn mình có thể sống mà rời khỏi đây sao? Lâm Phong thản nhiên hỏi, hắn nghĩ mãi mà không rõ, tự tin của Đoàn Vô Nhai từ đâu mà đến.
Đoàn Vô Nhai cười nhạt, gã giơ tay ra, ở giữa bàn tay của gã có một chiếc âm sát hồ lô, gã chậm rãi nâng lên, sau đó Đoàn Vô Nhai lại trực tiếp ngồi lên trên âm sát hồ lô.
- Lâm Phong, bảo vật Tôn giả chí tôn lưu lại không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, nó ẩn chứa trong đó những điều vô cùng ảo diệu, thậm chí dù là người chiếm được nhất thời cũng không thể tìm hiểu thấu triệt.
Ta đạt được âm sát hồ lô này, vẫn luôn vận dụng năng lực công kích của nó, ta đã quên nói cho ngươi biết, kỳ thật âm sát hồ lô chính là một kiện Phi Hành khí. Đoàn Vô Nhai nói vừa dứt lời thì lập tức chân nguyên lực trong tay tuôn ra, phía trên mặt âm sát hồ lô nổi lên rất nhiều đạo hoa văn kỳ dị, khiến cho Lâm Phong hơi bất ngờ, Thánh Văn, đây là Thánh Văn.
- Tái kiến.
Đoàn Vô Nhai trêu chọc, hào quang rực rỡ tỏa ra, trong tích tắc, âm sát hồ lô mang theo Đoàn Vô Nhai hóa thành một đạo ánh sáng lóe ra rồi biến mất, chỉ trong một chớp nhoáng này cũng không biết đã vượt qua khoảng cách bao nhiêu rồi mà khiến Lâm Phong chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ mờ. Lâm Phong vô cùng sửng sốt, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống. Chả trách Đoàn Vô Nhai có thể thản nhiên như vậy, hóa ra gã vốn luôn giấu kín năng lực thần thông của âm sát hồ lô, chính là để phòng ngừa tình huống loại này phát sinh, gã có thể xuất kỳ bất ý chạy trối ch.ết. Đương nhiên, Lâm Phong cũng chỉ sửng sốt trong nháy mắt, Đoàn Vô Nhai mượn dùng lực lượng Thánh Văn trong tích tắc đã hiện ra ở ngoài địa phương mười dặm, tuy nhiên gã vẫn trong tầm có thể quan sát được của Lâm Phong, Đoàn Vô Nhai vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Tâm thần vừa động, tiếng vang ầm ầm truyền ra, Tuyết Yêu tháp trong nháy mắt đã thu bạo hùng vào trong. Lâm Phong nhảy lên lưng đại bàng lạnh lùng nói:
- Đuổi theo.
Đại bàng chần chờ trong nháy mắt, lập tức cánh chim mạnh mẽ đập mạnh, sóng khí kh.ủng bố quay cuồng, đại bàng mang theo thân thể của Lâm Phong, cấp tốc đuổi theo theo phương hướng Đoàn Vô Nhai đang chạy đi. Tin tức hắn được đến tòa cung điện Ngọc Hoàng tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài, nếu không chờ đợi hắn chính là sự đuổi giết vô cùng vô tận. Tâm tình của Đoàn Vô Nhai không có biểu hiện thản nhiên như lời nói của gã, gã ngồi ở trên mặt âm sát hồ lô, sắc mặt rất nghiêm túc. Ngày xưa Lâm Phong hoàn toàn nằm trong âm mưu của gã, Đoàn Vô Nhai vốn coi Lâm Phong như món đồ chơi để đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nhưng hiện giờ, Đoàn Vô Nhai không còn có loại cảm giác này nữa rồi. Đối mặt với Lâm Phong, gã cảm thấy như trước mặt mình là một con mãnh thú đáng sợ, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng cắn nuốt sạch gã, ngay đến cả cặn bã cũng không tha. Giống như gã đã nói, nếu Lâm Phong không ch.ết, trong lòng gã không thể bình an, vĩnh viễn không có một ngày nào an tâm. Một luồng yêu khí đáng sợ đột nhiên đánh tới từ phía sau khiến cho thân thể Đoàn Vô Nhai mạnh mẽ run lên. Quay đầu lại, gã liền nhìn thấy đại bàng nhanh như gió đang bay đến, nhanh đến không thể tin nổi, hai cánh mở ra tùy ý vỗ một cái dường như đã vượt qua một đoạn không gian, tốc độ còn nhanh hơn âm sát hồ lô bởi vì hiện tại gã còn chưa hoàn toàn khống chế được âm sát hồ lô. Yêu khí ngút trời hóa thành một luồng sóng triều đáng sợ, Đoàn Vô Nhai cảm thấy giống như có một luồng hơi thở thổi trên lưng gã, khiến cho gã cảm thấy cả người đều phát lạnh, thậm chí còn xuất hiện mồ hôi lạnh, gã hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu Lâm Phong đuổi theo kịp, hắn sẽ không có bất kỳ do dự nào, ngay lập tức sẽ dùng một kiếm chém ch.ết gã. Bàn tay mạnh mẽ phát vào phía trên âm sát hồ lô, hào quang rực rỡ kia lại một lần nữa sáng lên, mặt trên âm sát hồ lô, hoa văn lại trở nên rõ ràng hơn, không gian ong ong run rẩy, lập tức Đoàn Vô Nhai cùng với âm sát hồ lô lại cùng nhau biến mất, ngay sau thời điểm đó cũng đã lại ở khoảng cách ngoài mười dặm rồi. Nếu Đoàn Vô Nhai có thể duy trì loại tốc độ khủng khiếp chỉ một hơi thở liền có thể vượt qua khoảng cách mười dặm như lúc nãy, đại bàng chắc chắn không thể đuổi theo gã được. Nhưng Đoàn Vô Nhai căn bản không có năng lực thúc dục Thánh văn, mỗi một lần thúc dục nhất định phải ngưng tụ chân nguyên, sau đó mới kích hoạt được Thánh văn trên hồ lô. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Thiên yêu đại bàng không ngừng tiến đến gần hơn khiến cho trong mắt Đoàn Vô Nhai lộ ra thần sắc kinh khủng, tốc độ của Thiên yêu đại bàng ch.ết tiệt này thật đáng sợ, không ngờ gã cưỡi âm sát hồ lô mà lại không bỏ rơi được. Sắc mặt Đoàn Vô Nhai bắt đầu trầm xuống, nếu cứ tiếp tục như thế này mà nói, lực lượng chân nguyên của gã sớm muộn cũng sẽ bị tiêu hao hầu như không còn, khi gã sẽ không còn có thể thúc giục được Thánh Văn trên mặt âm sát hồ lô thì sẽ thật sự bị Lâm Phong chém ch.ết.
- Nhất định trước khi lực lượng chân nguyên tiêu hao hết phải chạy được đến Đông Hải Long Cung.
Trong mắt Đoàn Vô Nhai lộ ra quang mang, lấy tần suất hiện tại gã thục giục Thánh văn, nếu Lâm Phong muốn đuổi kịp gã cũng rất khó, chỉ có thể duy trì ở một khoảng cách nhất định, nếu gã tới được Đông Hải Long Cung, Lâm Phong chắc chắn sẽ ch.ết không thể nghi ngờ. Lâm Phong đứng ở trên lưng đại bàng, thân hình thẳng tắp, cả người giống như một thanh kiếm sắc sắp rút ra khỏi vỏ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phóng ra ánh sáng hủy diệt, chỉ cần tới phạm vi công kích, hắn sẽ trực tiếp ra tay chém ch.ết Đoàn Vô Nhai. Tốc độ của hai người cực kỳ mau, đối với Đoàn Vô Nhai mà nói, mỗi một giây chậm trễ đều liên quan đến tính mạng mình, gã căn bản không dám có một nửa điểm qua loa, vô cùng cẩn thận, mượn dùng lực lượng Thánh văn trên hồ lô, gã không ngừng vượt qua không gian. Đi với tốc độ kh.ủng bố, hai người rất nhanh đã bước ra khỏi hoang mạc, bước chân vào biên giới giữa các nước địa vực. Ở trong Càn Vực, mười tám trung phẩm đế quôc xưng bá, tuy nhiên trong đó còn có thật nhiều thế lực đế quốc và những nước phụ thuộc, toàn bộ đều bị mười tám đế quốc trung phẩm áp chế, trong từng đế quốc trung phẩm đều có được những thế lực khủ.ng bố. Đông Hải đế quốc là một đế quốc như thế, biên giới Đế quốc Đông Hải mở mang khôn cùng, có được ba đế quốc hạ phẩm phụ thuộc, dưới đó lại có thật nhiều các nước phụ thuộc, bọn họ đều thần phục đế quốc Đông Hải. Đế quốc Đông Hải hùng mạnh và Đông Hải Long Cung lại có quan hệ khăng khít, Đông Hải Long Cung chính là bá chủ trong lãnh thổ quốc gia vô tận của Đông Hải đế quốc. Long Cung là một quần đảo nguy nga đồ sộ biết di động ở trên biển đông, cực kỳ thần kỳ. Trong vô số hòn đỏa có năm hòn đảo vô cùng xinh đẹp đồ sộ, trong đó có bốn tòa phân biệt ở vào bốn phương vị Đông Tây Nam Bắc, giống như các vì sao vây quanh xung quanh mặt trăng, phù trợ hòn đảo trung tâm kia. Lúc này, ở một nơi trong trung tâm, trên bệ đá có mấy người đang chơi cờ, tuy nhiên dường như bọn họ không có tâm tư chơi cờ mà ánh mắt luôn nhìn chung quanh.
- Từ Kim Long Vương mang đám người đi đến Bí Cảnh đã lâu như vậy mà như thế nào một chút tin tức cũng không có.
Một trung niên khoác áo long bào xanh có chút buồn bực nói ra.
- Thời gian càng lâu chẳng phải càng tốt hay sao? Nó cho thấy càng có khả năng xuất hiện trọng bảo, trước đây không lâu chẳng phải chúng ta đã đi xem Hồn Châu đấy ư, tuy rằng có ch.ết đi một ít, nhưng Ngao Giao và các đệ tử lợi hại đều còn sống, chứng tỏ chúng còn ở tại đó đoạt bảo.
Lại có một người cất tiếng, Long Cung bảo lưu lại Hồn Châu của những người đi tới Bí Cảnh, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể biết tình huống an nguy của bọn họ. Hiện tại, Hồn Châu của những đệ tử thiên tài đều không bị vỡ vụn, bởi vậy bọn họ không phải quá lo lắng. Nhưng đáng tiếc bây giờ bọn họ còn không biết, Hồn Châu đích xác không có nứt vỡ ra, tuy nhiên những người đó lại lâm vào tuyệt địa, e rằng vĩnh viễn không thể đi ra được nữa.