- Trang chủ
- Tuyệt Thế Vũ Thần
- Chương 114: Lão già uy hiếp
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tịnh Vô Ngân
Trước đó không lâu, bọn họ đều dùng ánh mắt cao ngạo miệt thị nhìn Lâm Phong, khinh bỉ Lâm Phong là dân đen.
Giờ đây dân đen trong mắt bọn họ không những chỉ cho Tả Khưu một cái tát mà lại còn dễ dàng đánh bại Bạch Trạch, người được xem là một thiên phú xuất chúng.
Vậy thì nếu Lâm Phong là dân đen thì bọn họ là cái gì, ngay cả dân đen mà cũng không bằng.
- Một đám những tên cao ngạo tự đại này không biết hôm nay được bài học này có mở mắt ra không.
Một âm thanh chói tai ở trong trận doanh bình dân vọng tới làm cho những đệ tử quý tộc kia đều trầm mặt xuống.
- Câm miệng, có giỏi đánh với ta một trận.
Một tiếng quát mắng lạnh lùng truyền ra làm cho ánh mắt những người đang nói chuyệt lập tức bị ngưng trệ lại.
- Vinh Viêm ngươi chỉ biết lựa chọn để đấu với người yếu, sao không thử cùng đấu với ta xem.
Ở cả hai phe đều không ai nhường ai, ngươi một câu ta một câu không bên nào chịu bên nào, lại nghe tiếng lão già lãnh đạm nói:
- Đều câm miệng cho ta.
Đám người nghe tiếng lão già đều ngừng lại, ở Thiên Nhất học viện này thực lực tất cả các vị thầy đều rất phi thường cường đại, không có một chút nào yếu ớt, cho nên bọn họ đều phải nể mặt, mặc dù là xuất thân là đệ tử quý tộc cũng không dám làm càn.
Ở hoàng thành quý tộc quá nhiều mà ở Thiên Nhất học viện lại càng tập trung rất nhiều đệ tử thiên phú xuất chúng, có thể làm thầy những người này không thể là hạng vô danh.
- Còn ra thể thống gi nữa đừng quên hôm nay là ngày gì?
Ánh mắt lạnh lẽo của lão già đảo qua đám người, nhất thời tất cả đều yên tĩnh trở lại.
Chỉ thấy lão già cất bước đi đi đên bên người Bạch Trạch rồi thản nhiên nói:
- Đứng lên.
Bạch Trạch ngẩng đầu nhìn lão già trong mắt hiện lên sắc mặt xấu hổ, trước mặt mọi người y đã bị một người ngoài đành bại còn mặt mũi nào, về sau nhất định sẽ bị mọi người nhạo báng.
- Thưa thầy.
Bạch Trạch đứng dậy đầu vẫn cúi thấp như trước không mặt mũi nào mà ngẩng lên.
- Hừ ngươi còn có mặt mũi kêu thầy ư?
Lão già lạnh lùng hừ một tiếng làm cho sắc mặt Bạch Trạch lại càng đỏ bừng lên, ngay cả thầy bây giờ cũng coi thường y.
- Con đường võ đạo, luyện võ cũng là tu tâm, trong đại lục vô số cường giả không ai dám nói là mình mạnh nhất, cho dù là thực lực có là thiên phú so với ngươi vẫn có khối người mạnh hơn. Cái trọng yếu là nội tâm phải mạnh mẽ, có được một trái tim mạnh mẽ, trái tim của một võ giả, thắng không nghĩ là vinh, bại không nghĩ là nhục, phải biết xấu hổ nhưng không phải là sa sút mà là để mà hăm hở tiến lên, làm cho mình trở nên ngày càng mạnh hơn.
Lời lão già vang vọng ở bên tai Bạch Trach lại chấn động cả nội tâm của y, giống như tiếng trống buổi sớm, tiếng chuông buổi chiều tuyên truyền giác ngộ.
- Thưa thầy, đệ tử hiểu rồi.
Bạch Trạch hơi khom người vô cùng cung kính, người thầy đã cho y bài học khắc sâu trong lòng.
- Biết thì lui về đi, hãy tự xét lại mình.
Lão già lãnh đạm nói sau đó ánh mắt chuyển sang dừng lại ở trên người Lâm Phong.
Lúc này Lâm Phong cũng đang đánh giá lão già, trong lòng thầm giật mình. Trong học viện thì thầy dạy là việc chính, giúp đỡ đệ tử tu luyện võ đạo. Thiên Nhất học viện tọa lạc ở giữa Hoàng thành, tuyển nhận những người có thiên phú ưu tú, thầy ở đây quả nhiên cũng không phải tầm thường, chỉ nói có mấy câu liền làm cho Bạch Trạch đang sa sút khôi phục lại, biết xấu hổ sau sẽ mạnh hơn.
Nhưng mà thấy tuy rằng lợi hại dù sao thì cũng là thầy của Thiên Nhất học viện, mà Lâm Phong thì hắn căn bản lại không phải là người của Thiên Nhất học viện, nhưng hắn đã làm nhục nhã đệ tử Thiên Nhất học viện.
- Ở học viện chúng ta đang lúc chiêu sinh ngươi đến trước cửa quấy rối, ta hỏi ngươi, ngươi có dụng ý gì?
Lão già nhìn Lâm Phong đột ngột mở miệng hỏi làm cho ánh mắt Lâm Phong hơi ngưng tụ lại.
Lâm Phong hắn quấy rối? Gần như từ đầu tới cuối hắn đều là phản ứng tự nhiên chỉ là để phản kháng.
- Ngươi ở ngoài học viện làm nhục đệ tử Thiên Nhất học viện chúng ta, ngươi nghĩ rằng hoc viện chúng ta không có người nữa sao?
Lão già thấy Lâm Phong không nói lời nào lên tiếng hỏi lần nữa giọng nói lạnh như băng.
Những đệ tử quý tộc kia đều sửng sốt, khóe miệng lập tức nở ra nụ cười lạnh lẽo. Ở Thiên Nhất học viện không phải chỉ có đệ tử phân ra phe phái, ngay cả nhiều vị thầy cũng như thế lão già này không nghi ngờ là người của phe đệ tử quý tộc bọn họ.
Tên Lâm Phong này phải gặp xui xẻo, chọc giận thầy sẽ không thể có kết cục tốt.
Những đệ tử bình dân kia tất cả đều không nói gì, mặc dù biết là lão già đã lật ngược phải trái muốn trị tội Lâm Phong, nhưng bọn họ cũng không dám mở miệng. Dù sao lão già cũng là thầy của Thiên Nhất học viện, không nói thực lực, thân phận cũng đều cao hơn bọn họ rất nhiều. Bọn họ không thể đắc tội, chỉ có thể trách Lâm Phong không may mắn, lại đụng phải cái ông thầy bao che khuyết điểm này.
Lâm Phong có chút hơi buồn cười nhìn lão già, cười nói:
- Khi thời điểm Tả Khưu giáo huấn ta, ta có nhớ hình như ngươi đã nói, người không có thư đề cử, người không có giao kết gì, bởi vậy Tả Khâu có thể động thủ với ta, nhưng giờ phút này ngươi lại nói ta cố ý quấy rầy làm nhục người của Thiên Nhất học viện. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi thân là thầy của học viện, là tiền bối ngươi có thể mở to mắt mà nói lời bịa đặt như thế sao?
- To gan.
Lão già đột nhiên hét lớn một tiếng ánh mắt ánh lên những tia sáng lạnh lẽo, bá đạo nói:
- Ta làm cái gì trong lòng ta hiểu rõ, không cần ngươi phải dạy ta, ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt Lâm Phong hơi hơi nheo lại cười lạnh trong lòng, thực lực vi tôn, có được thực lực là có thể bá đạo như thế, thậm chí bịa đặt lật ngược phải trái.
Giống như là vào giờ phút lão già nghĩ rằng Tả Khưu có thể đối phó với mình, bởi vậy bật đèn xanh cho Tả Khưu giựt dây cho gã ra tay với mình, đến giờ phút này lại nói Lâm Phong làm nhục Thiên Nhất học viện, quả thực là buồn cười.
- Tiền bối, ngươi làm sao có thể nói như thế, rõ ràng là bọn họ đã khiêu khích trước.
Đoàn Phong bất mãn nói, gã về sau này cũng là một thành viên của Thiên Nhất học viện, đương nhiên là hy vọng Thiên Nhất học viện là tốt, không nghĩ đến ngay ngày đầu tiên Lâm Phong cùng với Thiên Nhất học viện lại xảy ra xung đột.
Hơn nữa là thầy của Thiên Nhất học viện lại đổi trắng thay đen.
- Câm miệng, ngươi đừng quên, ngươi về sau cũng là một thành viên của Thiên Nhất học viện, hay ngươi không nghĩ vào Thiên Nhất học viện?
Lão già lạnh lùng quét mắt về phía Đoàn Phong, trong giọng nói mang theo vài phần uy hiếp.
Đoàn Phong còn muốn nói điều gì thì đã thấy Lâm Phong ngăn gã lại, thản nhiên nói:
- Đoàn Phong về sau đệ cũng là đệ tử của Thiên Nhất học viện, việc này không quan hệ tới đệ.
Nói xong Lâm Phong laị quay về hướng lão già:
- Chiếu theo ý tứ của ngươi, chuẩn bị xem ngươi sẽ làm gì ta?
- Khiêu khích uy nghiêm của Thiên Nhất học viện, vốn dĩ nên lấy đi tính mệnh của ngươi, tuy nhiên ta nghĩ rằng những ngày Thiên Nhất học viện ta chiêu sinh là những ngày lành, cho nên ta không giết ngươi, ta chỉ phế bỏ tu vi của ngươi, coi như xong.
Lão già nói giống như là đang nói một chuyện rất bình thường, trong đôi mắt thì lại lóe ra sát khí.
Lâm Phong tuy rằng thiên phú xuất chúng nhưng dù sao thì thực lực vẫn còn là quá yếu ớt, làm sao có thể đối kháng với gã được, rõ ràng là lão có thể dễ dàng hủy diệt Lâm Phong, không để lại trong mắt.
Hơn nữa, đồng thời Lâm Phong có thiên phú tốt nhưng lại không vào học tại Thiên Nhất học viện, phế bỏ tu vi của Lâm Phong như thế cũng là giảm bớt cho Thiên Nhất học viện một đối thủ mạnh mẽ.
Nói không chừng Lâm Phong còn muốn đi Tuyết Nguyệt thánh viện nữa cũng nên.
- Phế bỏ tu vi, nói nghe thật dễ dàng!
Thần sắc Lâm Phong lạnh lùng, những con người thực lực cường đại này tất cả đều vô cùng bá đạo, nói giết liến giết, nói phế liền phế không thể nghi ngờ.
Ở trước mặt bọn họ vô luận thiên phú của người cao bao nhiêu cũng mặc, chỉ cần ngươi đối kháng với họ, không có giá trị lợi dụng với họ thì họ sẽ hủy ngươi.
Đây là thế giới người ăn thịt người, chỉ thừa nhận thực lực, học viện cũng thế mà tông môn cũng vậy, đều là giống nhau, chỉ tính đến lợi ích
Nhưng mà cái may mắn là Lâm Phong hắn cũng không sợ, giấc mơ biểu hiện thực lực ở bên ngoài tửu lâu khiến cho hắn vô cùng yên tâm.
Hơn nữa giấc mơ của mình cũng có nói rồi, bảo hộ năng lực của hắn là có.
Giấc mơ không nói nhiều lại nói ra những lời phóng khoáng như thế hơn nữa mây mỏng gió nhẹ, như thế nào mà nói thì cũng không đủ nội tình
- Thưa thầy, cần gì phải như thế.
Lúc này một giọng nói thản nhiên vang lên, chỉ thấy một đạo thân ảnh từ sau đám người đi ra đối mặt với lão già nói:
- Hắn có thiên phú xuất chúng như thế, nếu nguyện ý ra nhập Thiên Nhất học viện của chúng ta, tương lai tất nhiên sẽ trở thành cường giả một phương.
Người nói đó là một thanh niên tóc dài chấm đến vai, nhưng giọng nói của y thì lại nhu hòa rõ ràng mà tinh tế. Càng làm cho người ta kinh dị là cái tướng mạo của y, nó thực sự quá tuấn mỹ, thậm chí có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, có thể nói là còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Vấn Ngạo Tuyết, hàn mai ngạo tuyết, đẹp đến mê hoặc lòng người.
- Làm sao y tới đây?
Nhìn thấy Vấn Ngạo Tuyết rất nhiều người giật mình.
Ngay cả lão già kia cũng chuyển ánh mắt sang nhìn y, khẽ gật đầu với Vấn Ngạo Tuyết.
- Như lời người này nói, ngươi nghĩ thế nào?
Lão già lại chuyển ánh mắt về đối diện với Lâm Phong mở miệng nói, làm cho ánh mắt mọi người hơi ngưng lại. Vấn Ngạo Tuyết quả nhiên không giống với người khác, chỉ có một câu thế nhưng làm cho thầy phải nghe theo ý kiến của y.
- Gia nhập Thiên Nhất học viện?
Lâm Phong liếc mắt một cái nhìn Vấn Ngạo Tuyết rồi lập tức lắc đầu:
- Ta không có hứng thú.
- Hử?!
Ánh măt lão già nhìn quét Lâm Phong lạnh lùng nói:
- Cái tên này thật không biết tốt xấu, cho ngươi cơ hội hơn nữa còn cho ngươi vào học viện, như vậy mà ngươi còn không muốn, một khi đã như vậy ngươi đừng có trách ta.