- Trang chủ
- Tiểu Sát Tinh
- Chương 29: Hộ pháp vinh quang
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Giả Cổ Long
Nguyên Thông thấy người cao lớn, râu tóc bù xù vẻ mặt nghiêm trang và oai nghi, khiến ai trông thấy cũng phải kính ngưỡng. hiển nhiên người ấy không biết Nguyên Thông là ai nên ngắm nhìn chàng một hồi rồi lên tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Nguyên Thông cởi miếng vải che mặt ra, cung kính đáp:
- Tiểu bối Thẩm Nguyên Thông, xin hỏi lão tiền bối tính danh là gì?
Người nọ vẻ mặt không còn kinh ngạc nữa, dùng lời nói ôn tồn đáp:
-Lão là Đường Toại, chẳng hay tiểu hiệp đã nghe thấy tên của lão chưa?
Nguyên Thông nghe thấy ông ta xưng tên xưng họ xong thì cả kinh nghĩ ngay đến việc đối tượng tặng chiếc sáo ngọc tía cho Tích Tố, vội tiến lên vái chào, trong lòng rất cảm động nói tiếp:
- Lão tiền bối có ơn tặng sáo cho Tích Tố muội cũng như tiểu bối được đội ơn đức vậy.
Tỉ Diệm Thần Ma Đường Toại nghe Nguyên Thông nói vậy ngây người ra giây lát, sau ông ta hiểu ra nên thủng thẳng đáp:
-Tiểu muội họ La thành muội muội họ Thẩm từ ngày nào thế? Lão tặng cho nàng ta một cây sáo ngọc, việc gì đến tiểu hiệp sao phải cảm tạ lão?
Nguyên Thông ngượng vô cùng, hai má đỏ bừng, không sao trả lời được.
Đường Toại càng cười và hỏi tiếp:
- Cậu bé, hào khí hùng phòng của cậu hồi nãy đâu mất rồi?
Nguyên Thông thấy ông ta càng nói càng khó nghe, liền tng mình nhẩy ra ngoài xa mấy trượng và quay đàu nói vọng lại:
- Tiểu bối cung kính đợi chờ lão tiền bối ở Tam Nguyên Quan.
Đường Toại rú lên một tiếng thật dài, phát tay áo một cái đi luôn.
Trước điện Tổ Sư ở Tam Nguyên Quan của phái Võ Đang bị bao trùm một làn không khí kinh nghi từ lúc Thái Hà đem lời Nguyên Thông báo cho mọi người hay. Tĩnh Linh Tử chưởng môn của phái Võ Đang, với Tỷ Hư Đạo Trưởng đang lo âu, nghe thấy Thái Hà nói như vậy, lại càng lo ngại cho Nguyên Thông tuy hai vị đạo trưởng đều biết Nguyên Thông là người rất thông minh và nhiều mưu kế nhưng không tin chàng lại có tài ba một mình chống nổi mấy chục cao thủ như thế.
Nhất là La, Thẩm hai nhà mới giảng hòa với nhau, hai vị đạo trưởng càng không muốn vì việc Võ Đang mà Nguyên Thông bị chết hay bị thương.
Hai vị đạo trưởng suy đi nghĩ lại một mặt lo âu về sự an toàn của Nguyên Thông, một mặt cảm thấy phe địch đều là kẻ trứ danh trên giang hồ và họ còn phối hợp thêm môn hỏa khí bá đạo là Cửu Lân Thất Tuyệt Phún Hỏa Đồng, nếu chúng xử dụng hỏa khí lợi hại ấy đối phó với các đệ tử trẻ tuổi đang tập trung trong Tổ Sư Điện và Thất Tinh trận thì bên ta sẽ tổn thất nặng nề. Hai vị đạo trưởng mới quyết định thay đổi kế hoạch, ra lệnh cho đệ tử đời thứ ba ở trong Tổ Sư Điện hóa chỉnh thành linh, giải tán hét, người nào người ấy tự tìm chỗ mà trốn. Sau đó, Tỷ Hư Đạo trưởng với người chưởng môn lại thân hành ra chủ trì Thất Tinh Đại Kiếm trận và quyết tâm chỉ huy kiếm trận đó, định đưa kiếm trận ấy đi đấu với kẻ địch để trợ giúp Nguyên Thông một tay.
Trong khi các đệ tử đời thứ ba vừa giải tán xong, Thất Tinh Đại Kiếm trân đang bắt đầu di chuyển về phía đông, chợt thấy hai cái bóng người, một trước một sau đi nhanh như bay, chỉ trong nháy mắt đã tới gần.
Tĩnh Linh Tử phi thân lên, phất tay áo một cái, dồn ra một luồng Huyền Môn Thái Thanh Cương Khí, có ý muốn cản trở không cho người nọ tới gần.
Ông ta thấy tốc độ của người đó vẫn không thay đổi và hàm ý không coi Thái Thanh Cương Khí của mình vào đâu cả, cứ việc chạy tới. Khi đến trước mặt ông ta, người đó cười đáp:
- Tiểu bối Thẩm Nguyên Thông, lão tiền bối không nhận ra hay sao?
Tĩnh Linh Tử không ngờ Thái Thanh Cương Khí của phái Võ Đang oai chấn giang hồ mà Nguyên Thông xông pha qua một cách dễ dàng như vậy, đang ngạc nhiên, lại nghe thấy bóng người thứ hai quát lớn:
- Đạo sĩ của Võ Đang, người mù quáng hay sao?
Người ấy vừa quát vừa phất tay áo một cái liền có một luồng sức mạnh vô cùng đẩy Thái Thanh Cương Khí của Tĩnh Linh Tử bắn lại khiến người chưởng môn loạng choạng lui về phía sau ba bước.
Tỷ Hư đạo trưởng trông thấy người chưởng môn bị lép vế như vậy vội xông lại, trợn mắt lên nhìn. Khi y nhìn kỹ cả kinh la lớn:
- Ra huynh đấy!
Đường Toại hỏi lại:
- Các người không hoan nghinh Đường mỗ hay sao?
Tỷ Hư đạo trưởng cả cười đáp:
- Đại địch đang tới đột kích tệ phái, được Đường huynh giúp sức. Hoan nghênh lắm, hoan nghênh lắm.
Thái Hà vội chạy tới trước mặt Nguyên Thông sốt sắn hỏi:
- Thiếu gia, chẳng lẽ bọn họ đã rút lui rồi ư?
Nguyên Thông mỉm cười. Đường Toại lớn tiếng tuyên bố rằng:
- Thẩm thiếu hiệp một mình đã làm cho năm mươi ba tay cao thủ ở đây tấn công lén phải sợ rút lui rồi.
Thấy Đường Toại nói như vậy, Tỷ Hư đạo trưởng và mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn cả vào mặt Nguyên Thông khiến chàng ta hổ thẹn đỏ cả mặt.
Nguyên Thông khẽ nói với Tĩnh Linh Tử rằng:
- Lão tiền bối, hãy tiếp rước Đường lão tiền bối trước,tình hình ra sao lát nữa thong thả tiểu bối sẽ thông trình cho lão tiền bối hay.
Tĩnh Linh Tử cũng nói với Tỷ Hư đạo trưởng vào Tam Nguyên Quan trước còn mình đi sau để xử lý nốt những việc chưa làm xong.
Tỷ Hư đạo trưởng tiếp Đường Toại đi trước, Nguyên Thông với Thái Hà đi vào sau. Khi tới tĩnh thất của người chưởng môn, Nguyên Thông vừa cười vừa cởi chiecs áo khoác lông hạc ra. Đường Toại thấy chàng anh tuấn và tinh thần hơn xưa liền khen ngợi:
-Thật là phượng hoàng trong đám người, tài ba như thiên mã đi trên không. Có người như vậy, giang hồ mới mong có ngày thanh bình.
Y chưa khen ngợi dứt thì Tĩnh Linh Tử đã làm xong công việc, dẫn theo Cửu lão trở về tĩnh thất. Ai cũng muốn biết rõ tình hình đẩy lui địch của Nguyên Thông.
Tuy tài ba của Nguyên Thông không kém gì thần tiên, nhưng chàng không quen tự tâng bốc bao giờ nên chưa nói mặt đã đỏ trước, không biết nói năng thế nào cho phải.
Hình như Đường Toại đã hiểu tâm sự của chàng, tủm tỉm cười và đem những chuyện lúc nãy trông thấy ra kể cho mọi người nghe. Sau cùng ông ta còn nói:
- Cửu Lân Thất Tuyệt Phún Hỏa Đồng là một ống hỏa khí bá đạo mãnh liệt vô cùng, lại thêm ba mươi người đó đều là những tay cao thủ tuyệt đỉnh, nếu không phải Thẩm thiếu hiệp khéo đối phó có lẽ phái Võ Đang đã chung một số phận với Chung Nam và Hoa Sơn rồi.
Các người trong phái Võ Đang nghe Đường Toại nói cũng tỏ lời cám ơn và nhìn thẳng vào mặt Nguyên Thông. Tĩnh Linh Tử nhân danh chưởng môn nhất định mời Nguyên Thông lên ngồi ghế trên để nhận ơn của mình.
Nguyên Thông khiêm tốn, nhứt định không chịu, hoảng sợ đáp:
- Tiểu bối dùng mánh lới xảo trá, may mắn đắc thắng. Đường lão tiền bối nói quá đấy thôi.Xin các vị lão tiền bối đừng có cho là sự thật mà quan tâm.
Đường Toại trợn một mắt lên nói tiếp:
- Thấy gì lão phu nói nấy, không nói sai nửa lời. Sao Thẩm tiểu hiệp lại vu oan cho lão phu như thế?
Nguyên Thông mặt đỏ bừng đáp:
- Xin thứ lỗi cho tiểu bối đã lỡ lời.
Tỷ Hư đạo trưởng nói với Cửu lão rằng:
- Nhất Chỉ huynh gia giáo nghiêm minh mới dạy bảo được Thẩm tiểu hiệp khiêm tốn và thủ lễ như vậy. Việc giải vây của Thiếu hiệp ngày hôm nay phái Võ Đang chún ta không bao giờ quên được. Về hiện giờ chúng ta tùy tiện một chút cũng không sao.
Cửu lão đồng thanh vâng lời. Mọi người thấy Nguyên Thông phong độ quân tử như vậy càng khâm phục thêm.
Chuyện trò giây lát, Nguyên Thông đột nghĩ tới chiếc cà rá mà Cống BẮc tặng cho với lời dặn bảo của ông ta, chàng bụng bảo dạ:
“Hiện giờ Cái Bang bỗng phản thùng khiến ta mất bao nhiêu người đắc lực. Đệ tử phái Võ Đang có mặt khắp thiên hạ, chi bằng ta nhờ họ trợ giúp chả hơn ư?”
Nghĩ đoạn chàng cởi ngay chiếc cà rá ngọc đen ra cầm bằng hai tay đưa cho Tĩnh Linh Tử và nói:
- Tiểu bối có một việc này nhờ lão tiền bối chẳng hay lão tiền bối có chấp nhận không?
Thấy chàng đưa chiếc cà rá ngọc đen ra, người phái Võ Đang từ chưởng môn trở xuống đều nghiêm nghị đứng dậy tỏ vẻ cung kính. Người chưởng môn hai tay đỡ lấy chiếc cà rá, giơ lên đầu, rồi ông ta lại hành lễ tham bái lại.
Nguyên Thông không ngờ một chiếc cà rá tầm thường như thế mà đệ tử phái Võ Đang lại cung kính như vậy trong lòng kinh ngạc.
Người chưởng môn tham bái chiếc cà rá xong nghiêm nghị nói:
- Cái cà rá ngọc đen này là tín vật rất trọng yếu của bổn phái, trông thấy cà rá này tựa như thấy tổ sư vậy. Thẩm thiếu hiệp muốn gì xin cứ dặn dù phải lên núi cao hay bay vào vạc lửa chúng tôi cũng không dám từ chối.
Nguyên Thông nói tiếp:
-Tiểu bối chỉ mong quý phái ban bố cho các vị sư huynh trong thiên hạ hay bất cứ lúc nào có tin gì chẳng lành phải báo động ngay cho tiểu bối được thêm tai mắt.
Tĩnh Linh Tử đáp:
- Bần đạo sẽ truyền lịnh ngay.
Nói xong, người chưởng môn quay lại nói với Cầm Kiếm thư sinh Tôn Dực rằng:
- Tôn hiền đệ cấp tốc đi truyền lệnh ngay. Toàn thể phải tuân không được ai trái lệnh làm lỡ công việc.
Tôn Dực vâng lời đi luôn.
Người chưởng môn trả chiếc cà rá ngọc đen cho Nguyên Thông và tiếp:
- Cà rá màu đen nguyên là của sư tổ bổn phái tặng cho La lão tiền bối làm tín vật là vì muốn ông ta làm hộ pháp cho bổn phái. Bây giờ La lão tiền bối lại tặng cà rá này cho thiếu hiệp, có dụng ý nhờ thiếu hiệp gánh vác một trọng trách rất nguy hiểm. Xin thiếu hiệp cứ giữ lấy và mong thiếu hiệp lượng thứ cho nỗi khổ tâm của La lão tiền bối mà tiếp tục bảo vệ cho bổn phái.
Nguyên Thông nghe nói đeo chiếc cà rá đó vào phải đảm nhiệm một trọng trách nặng nề như vậy thì giật mình kinh hãi. Tuy chàng không sợ trách nhiệm, nhưng chỉ vì thù cha chưa trả và còn nhiều việc ân oán đợi chờ làm sao mà gánh vác được trách nhiệm hộ pháp cho phái Võ Đang như thế? Chàng định từ chối thì người chưởng môn lại nói tiếp:
- Cà rá ngọc đen có oai quyền hơn cả kim kiếm của người chưởng môn. Ngay cả người chưởng môn của bổn phái nếu có hành vi không hợp pháp vẫn bị giới luật của cà rá ngọc đen này.
Nguyên Thông nghe thấy Tĩnh Linh Tử nói cái cà rá quan trọng như vậy, càng không dám nhận, liền cương quyết từ chối đáp:
- Tiểu bối tài hèn đức mọn dù sao cũng xin lão tiền bối thâu hộ lại chiếc cà rá nầy cho.
Tỷ Hư đạo trưởng vội đỡ lời:
- Đây là di huấn của bổn phái. Cống Bắc huynh đã quyết định như vậy thì dù người chưởng môn của bổn phái cũng không thể nào thay đổi được. Xin thiếu hiệp đừng từ chối nữa.
Nguyên Thông còn nói thêm để xin từ chối, nhưng Đường Toại đứng cạnh đó đã lớn tiếng cười với giọng kêu như trống xin lời vào:
- Đại nghĩa không câu nệ tiểu tiết, Thẩm tiểu hiệp sợ công việc khó làm mà định từ chối hay sao?
Nghe Đường Toại khích bác như vậy hào khí bốc lên Nguyên Thông trả lời ngay:
- Cám ơn Đường lão tiền bối đã cổ vũ… Tiểu bối cung kính không bằng tuân lệnh.
Nói xong chàng giơ tay phải ra để Tĩnh Linh Tử đeo cà rá vào ngón tay giữa cho chàng.
Tĩnh Linh Tử lại dẫn các trưởng lão làm lễ tham kiến Nguyên Thông. Lúc ấy Nguyên Thông không khiêm nhượng nữa, với chức phận này chàng đáp lễ và nói rằng:
- Tiểu bối có một điều này muốn thỉnh cầu, xin quí vị lão tiền bối chấp thuận cho.
Tĩnh Linh Tử nghiêm nghị đáp:
- Xin Thẩm hộ pháp cứ việc dặn bảo.
Nguyên Thông bẽn lẽn, nói tiếp:
- Tiểu bối hãy còn trẻ, kiến thức lại non nớt được giao trách nhiệm lớn lao như thế này, tiểu bối phải hết sức tận tâm để hoàn thành. Nhưng tiểu bối rất mong ngày thường gặp gỡ nhau, xin chớ gọi tiểu bối là hộ pháp như thế, và cứ theo vai vế mà gọi, như vậy tiểu bối cảm thấy yên tâm.
Sở dĩ Nguyên Thông nói thế, phần vì khiêm tốn, phần cũng vì có hôn ước với Tích Tố rồi, sau này cưới nàng làm vợ biết xưng hô ra sao.
Tĩnh Linh Tử phân vân, sau đưa mắt ra hiệu hỏi ý kiến Tỷ Hư đạo trưởng, Tỷ Hư thấy vậy khẽ gật đầu một cái. Tĩnh Linh Tử mới đáp trả lời:
- Điều này xin Thẩm hộ pháp tự tiện.
Nguyên Thông thấy người chưởng môn nói như vậy trong lòng nhẹ nhõm. Đường Toại cười ha hả nói:
- Thằng nhỏ này khiêm tốn và lễ phép như vậy khiến ai trông thấy cũng phải thương yêu.
Nghe lời nói đó, tất cả các trưởng lão phái Võ Đang đều ngầm có cảm tưởng vừa yêu vừa kính mến Nguyên Thông. Nhất là Ngọc Quải Bà Bà u Dương Thiên Xuân càng cảm động hơn ai hết, y ứa nước mắt ra từ từ đi tới nói:
- Thẩm thiếu hiệp xin thứ lỗi cho lão ngày nọ.
Nguyên Thông vội đáp lễ và trả lời:
- Xin lão tiền bối chớ nên nói thế khiến tiểu bối càng hổ thẹn.
Đường Toại nhấp nháy hai mắt mấy cái đang định lên tiếng nói thì thấy đạo đồng trực nhật vào thưa rằng:
- Thưa, ngoài quan có một lão trượng mặc áo bào xanh muốn vào bái kiến người chưởng môn.
Nguyên Thông kêu “ồ” một tiếng và nói:
- Chắc là Vạn Gia Sinh Phật Ứng lão tiền bối đấy.
Tỷ Hư đạo trưởng đứng dậy cùng Linh Hà Tử ra phòng đón khách.
Nguyên Thông với mọi người cũng theo ra sau chỉ có Đường Toại vẫn ngồi yên thần oai lẫm lẫm hình như không coi Ứng Thành Luân vào đâu hết.
Ứng Thành Luân thấy mọi người ra nghênh đón vội chắp tay chào, thái độ trông rất thân thiện y vừa cười vừa tỏ vẻ thành khẩn nói cùng người chưởng môn phái Võ Đang rằng:
- Tiểu đệ hay tin đến chậm một bước rất lấy làm ân hận, mong quí vị lượng thứ cho.
Nói xong, đôi mắt của y nhìn khắp mọi nơi một lượt, thấy có Nguyên Thông ở đó trong lòng hơi ngạc nhiên liền cười ha hả nói:
- Thẩm lão đệ thực là người trời, đi nhanh thật! lão khâm phục vô cùng.
Không đợi mọi người trả lời Vạn Gia Sinh Phật lại nói tiếp:
-Quí phái vẫn như thường đấy chứ? Chả lẽ tin lão phu hay tin không chính xác? Bỗng dưng lại làm cho quí vị kinh hoàng một mẻ?
Tỷ Hư đạo trưởng rất cảm động đỡ lời:
- Thành Luân huynh có lòng sốt sắng như vậy tiểu đệ xin đại diện toàn thể môn hạ đệ tử của bổn phái thành thật cung kính tạ ơn. Còn kẻ địch đến tấn công lén đã được Thẩm tiểu hiệp cản trở rồi, nhờ vậy bổn phái mưois thoát khỏi tai kiếp đó.
Thành Luân nghe nói một mình Nguyên Thông đẩy lui cường địch đến đánh lén, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng nhìn thẳng vào mặt Nguyên Thông. Nhìn một hồi vỗ đùi vui vẻ nói:
- Anh hùng thiếu niên thực là rạng rỡ cho võ lâm, lão phu cũng kính mến. Như vậy thế nào cũng mời thiếu hiệp tới Cửu Nghi Chính Nghĩa cung một phen để cho cung điện đó được rạng rỡ thêm. Không biết thiếu hiệp có nhận lời cho không?
Nguyên Thông đã có ý muốn dò la cung điện Chính Nghĩa thấy Thành Luân nói như vậy liền vâng vâng dạ dạ tức thì:
- Tiểu bối là mạt học của giang hồ được lão tiền bối coi trọng như vậy, tiểu bối rất cám ơn, không những thế lão tiền bối còn cho tiểu bối được phép đến cung Chính Nghĩa. Như vậy tiểu bối đâu dám không tuân lệnh, thế nào một ngày gần đây cũng sẽ đến đó viếng thăm, nhưng hiện giờ vì có chút việc nên bận phải làm, không dám định ngày giờ trước đc, mong lão tiền bối lượng thứ cho.
Ứng Thành Luân cười ha hả đáp:
- Quí hồ thiếu hiệp nhận lời là lão mừng lắm rồi, còn cung Chính Nghĩa lúc nào cũng sẵn sàng nghênh đón hiệp giá.
Nói tới đó, y quay lại nói chuyện với người đạo trưởng và các trưởng lão rằng:
- Quí phái có kinh hoảng mà không bị nguy hiểm, tiểu đệ rất lấy làm an ủi, tiểu đệ cũng có một việc cần phải làm ngay, không dám quấy nhiễu thêm nữa, xin cáo từ ngay bây giờ.
Không đợi Tỷ Hư đạo trưởng với Tĩnh Linh Tử đáp lời, y nhảy tung mình lên cao, lượn người một vòng đã ra ngoài xa hơn mười trượng rồi hạ chân vào trong bụi cây mà biến mất.
Tĩnh Linh Tử tỏ vẻ cảm xúc thở dài nói:
- Vạn Gia Sinh Phật Ứng lão tiền bối sốt sắng không quản ngại đường sá xa xôi với tấm lòng bồ tát như thần rồng trên trời xuất hiện khiến ai cũng phải kính ngưỡng. Cổ nhân có câu “bỏ dao mổ lợn xuống, lập địa thành phật ngay” thực không sai chút nào.
Cửu lão cũng tỏ vẻ cảm động, Thái Hà bỗng lên tiếng gọi:
- Thiếu gia!
Bà ta muốn xem Nguyên Thông nhận xét Ứng Thành Luân ra sao nhưng thấy sắc mặt chàng rất lạnh lùng, nên lại thôi.
Sở dĩ Nguyên Thông có thành kiến với Ứng Thành Luân là do mẫn cảm lạ lùng từ nội tâm phát ra. Sự thực chàng vẫn chưa có bằng cớ gì nghi ngờ Vạn Gia Sinh Phật, nên chàng nghe thấy Thái Hà gọi vội vàng quay đầu lại nhìn Thái Hà mỉm cười. Chàng bỗng cau đôi lông mày hình như quyết định một việc gì, và vội nhún chân một cái người đã nhảy lên trên không nói với xuống các người của phái Võ Đang rằng:
- Xin các vị lão tiền bối hãy về Tam Nguyên Quan trước. Tiểu bối có việc phải tạm thời rời khỏi nơi đây trong giây lát, nhưng chỉ đi một lát rồi quay trở lại ngay.
Tiếng nói chưa dứt, mọi người chỉ thấy một cái bóng trắng thấp thoáng đã thấy mất hình bóng của chàng.
Mọi người phái Võ Đang quay vào Tam Nguyên Quan bàn tán xông xao, còn Nguyên Thông đi về hướng Vạn Gia Sinh Phật đuổi theo. Mục đích của chàng muốn biết tại sao Vạn Gia Sinh Phật lại bỏ đi hấp tấp như thế? Hơn nữa còn một điều làm cho chàng thắc mắc là tại sao mỗi một tai biến chưa xảy ra Ứng Thành Luân đã biết tin trước, nhưng tại sao y lại không tới kịp để cứu viện mà đến chậm như vậy?
Vì những nguyên nhân đó, Nguyên Thông mới theo dõi để mong tìm được một chút manh mối, khinh công của chàng được ông ngoại Bốc Kính Thành truyền thụ cho từ hồi còn nhỏ đã nhanh tới mức trên giang hồ không ai sánh kịp rồi. Bây giờ lại hiểu thấu cuốn Bách Tự chân kinh công lực của chàng tiến bộ hơn trước kia gấp bội, nên khinh công của chàng lại càng tới mức siêu phàm nhập thánh. Với tốc độ phi hành của chàng đừng nói là người đến như sao sa cũng chưa chắc nhanh hơn. Ngờ đâu chàng đuổi theo đến sáng rỡ mà cũng không thấy bóng Ứng Thành Luân đâu hết. Chàng mới biết đối phương đi được một quãng đã thay đổi phương hướng. Bây giờ có quay trở lại đuổi theo chắc cũng không kịp nữa. Chàng nản chí thủng thẳng đi về núi Võ Đang. Khi xuống núi hỏi thăm xem chỗ mình tới đây là đâu, chàng mới hay mình phi hành hơn một canh đồng hồ đã tới Ba Đông rồi. Nếu còn đi thêm sẽ tới Vu Cáp nơi tuyệt hiểm. Chàng nghĩ mình chẳng có việc gì phải vào Tứ Xuyên. Còn đi Vu Cáp du ngoạn thì để ngày khác đi cũng được. Chàng liền vào huyện thành Ba Đông ăn qua loa bữa sáng, rồi ra ngoài phố thủng thẳng dạo chơi một hồi. Chàng bỗng thấy hai đạo sĩ thất cơ đang bị một đại hán mắt to mày rậm mặt ngang phè quát mắng. Hai đạo sĩ ấy tuy ăn vận lam lũ nhưng tinh thần rất sung túc bị đại hán kia mắng chửi mà hai người không cãi nửa lời, quay người đi luôn.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Nguyên Thông tiến lên hỏi đại hán nọ rằng:
- Hai vị đạo trưởng kia trông rất tội nghiệp, không biết họ có điều gì xúc phạm đến đại ca mà đại ca mắng mỏ họ thế?
Trông thấy chàng ăn vận lịch sự, đại hán nọ tưởng là vương tôn công tử hoặc con nhà giầu nên y thay đổi nét mặt ngay, tủm tỉm cười đáp:
- Không có gì cả. Hai đạo sĩ đáng ghét này lại tưởng phái Võ Đang của chúng vẫn còn phồn thịnh như xưa, nên đệ trông chướng mắt quá mới cho chúng một bài học.
Nói xong, y rất cung kính hỏi Nguyên Thông:
- Chẳng hay công tử định dặn bảo gì? Tất cả những việc gì ở địa phương Ba Đông này Nhất Hổ tôi đều làm được hết. Không ai dám ngăn cản nổi tôi cả
Hiển nhiên y tưởng Nguyên Thông là khách làng chơi nên mới hỏi như thế.
Nguyên Thông cũng không muốn nói chuyện nhiều với những nhân vật hạ lưu ấy. Chàng vội móc túi lấy một miếng bạc nặng hơn một lạng đặt vào tay đại hán nọ, và đáp:
- Ngày hôm nay mỗ còn có chút việc bận để lần khác mỗ nhờ lão ca giúp hộ một tay.
Nói xong chàng quay đi theo hai đạo sĩ.
Đại hán vội gọi lớn:
- Tướng công có việc gì xin cứ kiếm Ba Đông Nhất Hổ, thể nào cũng làm cho tướng công được toại nguyện.
Nguyên Thông đi rất nhanh không bao lâu đã tới ngoài (,,,), chàng thấy ở đằng trước cách mình không xa có một đạo quan đổ nát, cửa đạo quan đó đóng kín mít. Chàng đi tới trước cửa khẽ gõ ba tiếng cửa quan hé mở ngay. Chàng thấy một bóng trong hai đạo sĩ đi phố hồi nãy thò đầu ra hỏi:
- Chẳng hay công tử có việc gì thế?
Đạo quan chùa viện tha hồ để cho mọi người tùy tiện chiêm bái tại sao đạo sĩ này lại lên tiếng hỏi mình như vậy. Nguyên Thông ngạc nhiên hết sức. Đạo sĩ nọ thấy Nguyên Thông không trả lời có vẻ tức giận đóng cửa quan kếu đánh “bùng” một tiếng.
Nguyên Thông mới tỉnh ra lên tiếng gọi:
- Đạo trưởng, đạo trưởng!
Nhưng đạo sĩ không thèm trả lời