- Trang chủ
- Tiên Thiên Hữu Luân
- Chương 7: Ngạ quỷ
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Devil
Nguyên Sinh nhận thấy tinh thạch vương hỏa, trong đầu vẫn không khỏi băn khoăn:
" Rủi ro gì vậy nhỉ, có lên hấp thụ không, nhưng biết đâu con quái thú cũng không mạnh lắm, ừm "
Nguyên Sinh suy nghĩ một hồi quyết định không hấp thụ tinh thạch, cất tinh thạch vào trong nhẫn không gian mà đi đến tầng thứ 22, truyền ma lực vào chiếc bệ dịch chuyển đến tầng tiếp theo.
Dịch chuyển đến, khung cảnh dần hiện ra, căn phòng này khác hẳn những căn phòng trước, xung quanh tường được khắc những hình ảnh quỳ quái. Nguyên Sinh nhìn phía trước có một con quái thú hình người đang ngồi thiền, bay lơ lửng giữa không trung, xung quanh con quái thú có những ngọn lửa đang xoay tròn xung quanh hắn.Nhìn qua, thì con thú có đầu giống như chim đại bàng, lông vũ xung quanh thì màu đen xen lẫn đỏ, người trần, da đen bóng,bên dưới thì có mặc một cái quần nhìn như cái váy dài tới bắp chân treo lơ lửng những chiếc lông vũ như để che, chân đeo dép, chân thì quấn vài sợi dây xích. Nguyên Sinh bước tới gần một vài bước,con quái thú bỗng dưng mở mắt, nhìn Nguyên Sinh. Nguyên Sinh đề phong dừng lại chăm chú nhìn con quái thú. Hắn thu hồi lại các ngọn lửa, chân từ từ nới lỏng ra rồi chạm xống đất một cách nhẹ nhàng, hai tay thả lỏng bỗng đưa lên trước ngực khoanh tay. Hai bên nhìn nhau thêm vài giây, hắn bỗng trừng mắt tỏa ra áp lực, thức khí lan tỏa, Nguyên Sinh vô thức cảm nhận thấy thức khí, tạo thành áp lực. Do trình dộ chênh lệch áp lực ấy khiến Nguyên Sinh nghẹt thở vô cùng. Hai chân dường như muốn khụy xuống. Con thú lên tiếng nói mà vang như sấm:
" Ngươi là ai, tên gì, sao ngươi tới được đây?"
Nguyên Sinh vừa thở vừa trả lời:
" Ta tên Nguyên Sinh "
Con quái thú nhìn Nguyên Sinh thêm một lúc rồi nói:
" Nhìn ngươi rõ ràng chả có tý linh lực, ma lực, hay yêu lực nào, không lý nào ngươi lại tới được đến tầng thứ 22, ngươi dùng mánh khóe gì "
Nguyên Sinh cười nhẹ rồi đe dọa hắn dù không biết có dọa được hay không" Ta chẳng dùng mánh khóe gì, ta vất vả lắm mới đến được đây đấy. ngươi rồi sẽ có cùng chung số phận với mấy con quỷ ở tầng trước "
Con quái thú nghe xong bật cười:" Ha ha, Ngươi, có gan lắm đấy,ta thấy rất có hứng thú với ngươi, ta giới thiệu cái nhỉ, quên béng mất. Ừm để xem, ta là Ưng Tích và là một ngạ quỷ. Ta thực sự không muốn giết người, nhưng rất tiếc là ta phải giết người "
Sau khi biết rằng Ưng Tích là một ngạ quỷ mà lại không muốn giết người Nguyên Sinh thắc mắc hỏi: " Không muốn giết người, mà lại phải giết ta ý ngươi là sao "
Ưng Tích thấy Nguyên Sinh vẫn bình tĩnh khi đã biết rằng hắn là ngạ quỷ phần nào bất ngờ rồi nói:" Ngươi thực sự không sợ ta nhỉ, dù ta là ngạ quỷ. Thường thì loài người các ngươi cứ nghe đến ngạ quỷ là sợ hết vía mà ta thấy ngươi không có phản ứng gì. Ngươi, lạ thật đấy "
" Ngạ quỷ thì sao, có gì phải sợ, mà ta vốn không phải con người "
Ưng Tích hơi nghi ngờ: " Ngươi không phải con người, ta thấy ngươi có khác gì bọn nó, mà cũng không nói thêm nhiều kéo dài thời gian làm gì, trông ngươi yếu như vậy thì đánh không lại ta được rồi. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là ở đây suốt đời, hai là đánh với ta rồi chết,chọn đi "
Nguyên Sinh Nghe vậy lòng thầm nghĩ " Ta vừa đầu thai nơi đây, mà bảo ta ở đây suốt đời với ngươi, ta thà chết còn hơn "
Nguyên Sinh hai tay vận ma lực, toàn thân phóng ra lượng ma lực còn lớn hơn gấp mấy lần khi trước, hai tay đấm vào nhau tạo ra dung trấn làm sàn nhà nơi Nguyên Sinh đứng bị nứt nhẹ. Nhìn chằm chằm vào Ưng Tích nói lớn: " Vậy thì đánh thôi "
Ưng Tích hoàn toàn không thể tin vào mắt mình, trước mặt hắn bây giờ là một thứ quái vật chứ không phải là con người yếu ớt mà hắn tưởng. Nhìn Nguyên Sinh bây giờ không khác gì một ma thần ( ma thần, ma tộc hay ma thần tộc đều như nhau, ma thần không có nghĩa là luyện đến cảnh giới thần), Ưng Tích trong đầu mở ra một chút hi vọng: " Với sức mạnh của Nguyên Sinh hiện tại thì có lẽ có khả năng sẽ đánh bại được mình, nhưng vẫn quá khó, thực lực của hắn với mình bây giờ thì hắn kém hơn mình một chút, sợ rằng... hắn không đánh được"
Ưng Tích trong lòng băn khoăn, bước về phía trước ba bước, một vòng tròn ma pháp từ chỗ Ưng Tích vừa đứng bỗng phát sáng, xoay vài vòng rồi vỡ tan vào hư không. Cơ thể của Ưng Tích bắt đầu có dấu hiệu thay đổi, mắt từ màu đen chuyển sang màu đỏ, từ mắt suất hiện các vệt sáng màu đỏ nhìn như các mạch máu trải dài khắp thân, Ưng Tích nói với Nguyên Sinh giọng đổi sang khàn khàn:
" Sau khi bước ra khỏi, vòng tròn ma pháp, ta sẽ mất đi lý trí, vì thế hãy cẩn thận. "
Nguyên Sinh lúc đầu không hề biết dưới chân Ưng Tích có một vòng tròn ma pháp. Nghe Ưng Tích dặn dò, Nguyên Sinh nhận thấy rằng Ưng Tích có vẻ không phải người xấu.
Ưng Tích bây giờ gần như đã mất hết toàn bộ lý trí, hai tay suất hiện hai con dao màu đen có suất hiện ma lực trên hai con dao đó, Ưng Tích gồng mình, sau lưng bỗng bị nứt ra phát sáng màu đỏ, từ chỗ nứt ấy mọc ra một đôi cánh màu đen, nhìn gần giống như cánh dơi. Ưng Tích vỗ cánh bay lên một đoạn, người tỏa ra một luồng điện màu trắng truyền vào thanh dao, rồi phóng tới chỗ Nguyên Sinh với tốc độ rất nhanh. Nguyên Sinh dường như chẳng nhìn thấy gì, chỉ biết nhảy ra sau một bước vừa lúc ấy thì Ưng Tích đã lao đến nơi, chém trượt xuống đất.
" Uỳnh "
Ưng Tích chém tan sàn nhà, gạch đá bay lên che đi tầm nhìn của Nguyên Sinh. Rất Nhanh,Ưng Tích đưa dao chém ngang cổ từ phía bên trái với cự li gần, không thể né tránh. Nguyên sinh đưa tay ra đỡ.
" suỵet "
cánh tay bị chém văng ra xa, Nguyên Sinh nhanh chóng lùi lại chạy đi. Ưng Tích đuổi theo chưa đến một giây đã đuổi tới định chém Nguyên Sinh, lập tức Nguyên Sinh quay lại đưa chiếm ra đỡ. Trong lúc ấy cánh tay trái của Nguyên Sinh đã hồi phục lại.
" keng keng "
Hai bên vừa chạy vừa đánh với nhau một hồi. Ưng Tích bất chợt bay lên giơ thanh dao tụ tia sét vào mũi dao, ném một tia sét tới Nguyên Sinh.
" sẹt sẹt "
Tốc độ của sét rất lớn,không thể tránh được Nguyên Sinh hứng trọn đòn đánh, cơ thể tê dại, trở lên khó thở.Ưng Tích tiếp tục tụ sét thành dạng cầu, thì lập tức biến mất. Bất ngờ suất hiện ngay trước mặt Nguyên Sinh. Nguyên Sinh trưa kịp hoảng hốt thì bị Ưng Tích dùng cầu sét dí thẳng vào ngực. quả cầu lan rộng bao bọc lấy cả Ưng Tích lẫn Nguyên Sinh. Nguyên Sinh lúc này cơ thể bất động hoàn toàn, đau thì không đau vì Nguyên Sinh vốn đã bị mất cảm giác từ trước, nhưng mọi hoạt động đã bị dừng lại hoàn toàn. Trái tim của Nguyên Sinh ngưng đập, mọi thứ trở nên mơ hồ.
" Chết rồi sao, thua rồi sao, thoải mái quá, vừa mới tới thế giới này, còn chưa khám phá được gì mà, đã phải đi rồi sao. ". Nguyên Sinh đang hấp hối bỗng nhiên tỉnh lại, quả cầu sét dần thu hồi lại. Ưng Tích đưa dao đâm thẳng vào ngực của Nguyên Sinh.
" ặc " Nguyên Sinh bỗng nhiên cảm nhận thấy cảm giác đau đớn.
"Tưởng chết rồi, vậy mà " Nguyên Sinh nhìn Ưng Tích đang cầm thanh dao cắm ngay vào lồng ngực của mình. Đau đớn lan tỏa, Ưng Tích thấy Nguyên Sinh vẫn còn sống, liền rút dao ra định chém tiếp. Nguyên Sinh nhảy lùi ra sau, lấy từ trong nhẫn ra một viên tinh thạch.
" Có lẽ mình vừa chết một mạng, ma lực nói là vô hạn nhưng hiện tại không thể dùng cùng lúc nhiều ma lực như trước nữa, bây giờ chỉ còn cách hấp thụ vương hỏa, có nên không,thôi thì đằng nào cũng chết "
Nguyên Sinh không nghĩ thêm, lòng hơi lo lăng liền nhét tinh thạch vào miệng và nuốt. Nguyên Sinh sau đó một giây.
" A a a a a...! "
Cơ thể của Nguyên Sinh bất chợt nóng ran,lên đến nghìn độ. Ưng Tích tụ sét định lao đến thì thấy từ cơ thể của đối phương tỏa ra một lượng nhiệt rất lớn, bị bao bọc bởi ngọn lửa màu tím huyền ảo. Nguyên Sinh lúc này tay còn không cầm nổi kiếm, một tay ôm ngực, một tay ôm cổ mà gào thét. Mắt của Nguyên Sinh dần trắng dã, lý trí của Nguyên Sinh lúc này mơ hồ. Cơ thể đau đớn đốt từng khúc xương đến tận tủy. Vương hỏa cùng cơ thể hòa nhập làm một, mất một khoảng thời gian rất lâu, dần dần sự đau đớn thuyên giảm.
" Hộc hộc " Nguyên Sinh bỏ mặc sự đau đớn, vật vã đứng dậy. Cơ thể vẫn tỏa ra tử thần hỏa, Ưng Tích thấy vậy lao đến đá Nguyên Sinh một cú vào bụng, Nguyên Sinh trúng đòn, bay đi va vào bức tường mà găm thẳng vào đó.
" uỳnh "
Không si nhê gì, Nguyên Sinh lờ đờ lảo đảo chui ra, Ưng Tích sau khi đá thì bị dính Tử Thần hỏa, sức đốt quá nóng, không thể dập tắt. Ưng Tích chật vật dập tử thần hỏa nhưng càng dập thì tử Thần hỏa càng lan nhanh, sớm đã đốt cả người Ưng Tích. Nguyên Sinh đi vài bước, rồi đưa hết tử thần hỏa nén vào một bên cánh tay. Lập tức chạy một mạch tới nơi Ưng Tích, đâm thẳng cánh tay chứa vương hỏa vào ngực.
" Bùng Bùng "
Từ cánh tay phóng ra toàn bộ tử thần hỏa xuyên qua người Ưng Tích. Nguyên Sinh tiếp tục giơ tay lên cao, tụ vương hỏa thành dạng hỏa cầu, quả cầu lửa chập chùng, bán kính lớn gấp mấy lần chiều cao của Nguyên Sinh. Tụ xong lập tức dáng thẳng xuống đốt cả người Ưng Tích hóa thành tro bụi. Còn lượng nhiệt của quả cầu lửa vẫn bùng cháy lan khắp cả căn phóng. Giờ đây căn phòng biến thành một chiếc lò lên đến triệu độ.