.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lời Phi Lộ
Trong ma môn có rất nhiều người từng chịu khổ sở trong tay Lý Chí Nghi cùng Sở Cuồng Ca,vẫn nhớ như in tình hình ngày đó trên đỉnh Hoa Sơn, Sở Dịch trái kiếm phải đao, đại khai sát giới.
Chỉ vừa mới nghe thấy hắn nộ hống như sấm, đã cảm thấy sợ hãi,giờ đây lại bị ánh mặt lạnh lùng oán độc của hắn liếc tới, da gà nổi lên, không tự chủ được tiếp tục lùi ra xa.
Lôi Đình đại đế ha ha cười to nói: Nguồn tại http://Truyện FULL
-"Hay lắm! hay cho một vạn ngọn đèn lồng! Sở Cuồng Ca ơi Sở Cuồng Ca,nghiệt duyên của ngươi cùng lão dâm ni Liên Hoa bắt đầu từ tiết nguyên tiêu, cũng nên kết thúc trong tiết nguyên tiêu.Hôm nay Lôi mỗ cho ngươi xuống âm phủ cùng ả đoàn viên thưởng đèn..."
-"yêu ma câm mồm!"
Tô Mạn Như thấy cừu nhân mắng chửi sư tôn, giận đến cả người run rẩy, hận không thể đứng lên cùng hắn quyết một trận tử chiến, nhưng kinh mạch tê rần, vận khí không được, vừa thương tâm lại vừa hận nộ, mặt trắng như tuyết, nước mắt lã chã rơi.
Sở Dịch lửa giận phừng phừng, tiến lên phía trước một bước, lạnh lùng nói:
-"Họ Lôi kia,ân oán giữa ngươi và Sở Cuồng Ca, hôm nay phải do ta chúng ta kết liễu.Giữa ta và ngươi, chỉ có một người được nhìn thấy mặt trời ngày mai thôi.!"
Yến Tiểu Tiên,Tiêu Vãn Tình cùng biến đổi sắc mặt, níu tay áo hắn, nhăn mày nói:"Đại ca..." muốn nói gì lại thôi.
Lôi Khuyết là nhân vật tuyệt đỉnh đứng thứ nhất thứ hai trong ma môn, lúc này lại sử dụng lưỡng thương yêu pháp, uy lực tăng gấp bội, liên tiếp đánh bại ba tuyệt đại cao thủ của đạo phật,ngạo mạn hiếu chiến,gần như là thiên hạ vô địch.
Sở Dịch bây giờ đánh cùng hắn, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Với trí thông minh tuyệt đỉnh của hắn, nếu đổi là lúc bình thường,chưa chắc đã mạo hiểm như thế.Nhưng giờ mẫu thân mới mất,bi hận giao nhau, ngọn lửa cừu hận đã sớm che mờ lý trí.
Sở Dịch dương mi cười lạnh nói:
-"Muội tử, Tình nhi an tâm, từ xưa tà bất thắng chính, tên ma đầu này dùng gian kế hãm hại Niêm Hoa đại sựu, giết đi vô số quần hào đạo phật,bách tính vô tội, tội nghiệt ngập trời. Hôm nay ta nếu không xẻ thây hắn thành vạn đoạn, thề không làm người!"
Thoại âm chưa dứt,"đinh!" một tiếng, Thiên Xu kiếm vọt lên không bay lượn, long ngâm bất tuyệt,như cầu vồng màu xanh vắt ngang trời, chiếu mày râu của quần hùng nhuộm một màu ngọc bích.
"Thiên xu kiếm!"
Tiếng kinh hô vang lên, quần hùng không rời mắt, nín thở nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, đáy lòng vừa ghen tị vừa kính sợ.
Lôi Khuyết trừng cặp mắt xanh lên, tinh quang thiểm động, thoáng qua thần sắc cuồng hỉ mà kích động, cười lớn nói:
-"Hay cho một tên tiểu tử cuồng vọng vô tri! Muốn đem ta xe thành vạn đoạn? hắc hắc,người chẳng qua được chút thành tựu như hôm nay là nhờ được chút tiện nghi, thôn tinh nguyên thần Sở Cuồng Ca cùng lão mũi trâu họ Lý,thêm vào cái vận chó của ngươi may mắn lấy được Hiên Viên ngũ bảo,ngươi tưởng ngươi là Hoàng đế tái thế chắc?"
Nói đến đó, sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lùng quát:
-"Đừng nói đến ngươi, hôm nay cho dù Hoàng đế có tự mình đến đây,bổn vương cũng giết chết không tha!"
Chỉ quyết bắn nhẹ, Khuyết Liệt song kiếm ngân quang bạo xa,lấp lóe bất định, hỏa diệm so với Thiên xu kiếm còn lớn hơn gấp mười lần.
Quần hùng lạnh người,ma môn yêu nhân thì mặt nổi lên vẻ hoan hỉ, hoan hô rộ lên, chỉ bằng khí quang của thần binh hai người, cũng biết được mạnh yếu ra sao, thắng bại dường như đã định.
Nhị nữ sắc mặt trắng đến không còn chút huyết sắc, vừa lo lắng lại vừa hoảng sợ, muốn cản hắn, nhưng biết lúc này cho dù nói gì cũng chẳng có hiệu quả,đành ngậm miệng không nói, tránh làm cho Sở Dịch bị phân tâm.
Hai người nhìn qua nhau, trong đầu đều lóe lên một ý nghĩ:
"Tổ lật rồi, sao còn quả trứng nào lành lặn! nếu như hắn có bề gì bất trắc,bọn họ cũng quyết không thể sống nổi.!
Nghĩ đến đấy liền bỏ qua sinh tử, trong lòng ngược lại thấy bình tĩnh, cùng thả lỏng tay hắn, dịu dàng nói:
-"Đại ca cẩn thận!"
Sở Dịch nhẹ gật đầu với hai nàng,lửa giận trong lòng hóa thành đấu chí phừng phừng, cười lạnh nói:
-"lão già phiên bang kia, ngươi tự cao tự đại như thế, không sợ bị người khác cười thối mũi sao! Sở mỗ chỉ là một tên thư sinh, đích xác không có bản lãnh gì, nhưng giết gà cần gì đến dao mổ trâu?mấy tên đầu trâu mặt ngựa con con như ngươi, để ta thu thập là được rồi!"
Nói xong câu cuối cùng, chân khí toàn thân cổ vũ, bay vọt lên trời, Thiên Xu kiếm lúc khai lúc hợp,bích quang cuồn cuộn nộ vũ, hưỡng về phía Lôi Khuyết như mưa sa bão táp mãnh liệt công kích đến.
Đại Bi phương trượng trầm giọng nói:
-"Sở vương gia cẩn thận! Lôi đế hút linh lực của sấm chớp, chân khí mãnh liệt, không nên liều mạng đánh bừa..."
Thoại âm chưa dứt,"bùng" một tiếng,ngân quang, lục mang phân tán đầy trời,Sở Dịch xoay mình ngã về phía sau đến mấy mươi trượng.
Mọi người đều cất tiếng kinh hô, bọn Yến Tiêu Tiên lại càng hoa dung thất sắc,tim suýt nữa thì bay ra ngoài.
Lôi Khuyết ha ha cười lớn nói:
-"Xú tiểu tử khẩu khí lớn thế mà ra chỉ chịu được có thế này sao, ra ngươi còn chẳng bằng hai lão mũi trâu lúc nãy.
Không đợi Sở Dịch bình tĩnh lại,hắn ngự kiếm bay đến, phản công sấm sét.
Mọi người đều ngừng tay không đánh, theo nhau nghểnh cổ lên nhìn.Đàn chim bay đầy trời cũng kêu lên quàn quang,bay vòng vòng trên bầu trời xa xa, đàn thú chỉ gầm gào, không tiến lên phía trước.
Ngân quang tung hoành, song kiếm thế như bôn lôi điện chợp, chấn Sở Dịch hổ khẩu tê rần, xương cốt như muốn nứt ra, lòng lạnh toát nghĩ:
-"tên này trong ngũ hành vốn thuộc kim,giờ đây lại mượn lực sấm chớp,chân khí càng cường mạnh, chỉ sợ đã vượt cảnh giới địa tiên! Trong ngũ hành kim khắc mộc, chân khí của ta không đủ, nếu như dùng thiên xu kiếm đấu cùng hắn, há không phải là lấy sở đoản của mình đấu với sở trường của người ta sao.
Nghĩ đến chi tiết này, sự cuồng nộ cừu hận mới vừa xong đã giảm đi rất nhiều, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ tiếp:
-"Cổ nhân có nói, lên đến đỉnh, tất sẽ suy thoái rồi khô cạn!" Giờ đây kim linh của Lôi lão yêu đang thịnh, không để đối địch. Nhưng "thiên lôi địa hỏa" của hắn hại người hại mình,không duy trì được lâu.Đã không có thể dùng sức đọ, chi bằng lợi dụng các loại pháp bảo mệnh hỏa,dụ hắn quay vòng vòng, đến khí hắn kiệt sức, mới phản kích toàn diện.!"
Liền đó hắn quát to một tiếng, ngự kiếm đánh bật phi kiếm bên tay phải, thuận thế từ túi càn khôn lôi ra hỏa tộc "Minh vương thuẫn" để chống lại thanh kiếm bên tay trái đang lao tới như cuồng phong.
"bùng bùng" mấy tiếng liên tiếp,hồng quang chói lòa, xích đồng ngọc thuẫn đó lập tức bị Lôi Khuyết đánh thủng một lỗ nhỏ, kiếm mang xuyên vào, làm y phục Sở dịch kêu rèn rẹt mấy tiếng, bị xé một mảng lớn.
Trong tiếng kinh hô của mọi người,Sở Dịch chân dẫm phong hỏa luân bay lượn trong không trung, hai đạo tử mang xoay tròn nộ vũ, lại lấy Nhuyễn ma quyển cùng Ly Hỏa thần thương của hỏa tộc, song song đánh về phía Lôi Khuyết, quang mang dầy trời.
Thấy Sở Dịch như bướm vờn hoa bay vòng vòng xung quanh Lôi Khuyết, pháp bảo thần binh dùng không hết.Đạo phật quần hùng vừa kinh ngạc,vừa ghen tị, một lần nữa cảm thấy có hi vọng,nhao nhao hô hoán trợ oai cho hắn.
Lôi Khuyết mặt tuy không đổi, nhưng trong lòng không khỏi kinh hãi, ý nghĩ khinh địch cũng tiêu biến mất.
Mới vừa rồi hắn liên tiếp đánh bại ba tuyệt đỉnh cao thủ của đạo phật, cuồng tính đại phát,nghĩ chỉ trong trăm hiệp là có thể đánh bại được Sở Sịch.
Không ngờ tiềm lực của tên tiểu tử này cao như thế, lại cực kỳ bền bỉ,pháp khí thần binh nhiều vô số kể,võ công chiêu thức da dạng vô cùng, đã bài lần bị hắn bức vào hiểm cảnh,lại dùng thứ chiêu thức chưa từng thấy qua, biến nguy thành an, khiến hắn nghiến răng kèn kẹt, tức muốn vỡ phổi mà chẳng làm gì được.
Liền đó, hắn ngưng thần tụ khí toàn lực mãnh công.Khuyết +iệt ngân quang bùng phát, như tơ tằm làm kén,mạnh mẽ như cuồng triều đổ xuống, trói Sở Dich quang lồng khí quang dày đăc, không nhìn thấy nhân ảnh.
Khuyết Liệt song kiếm liệt danh là ma môn đệ nhất thần binh,tự nó đã sắc bén vô bì, lại được Lôi Khuyết sử dụng, càng thêm nguy hiểm.
Thần bình thuộc mệnh hỏa của của Sở Dịch tuy nhiều, nhưng không cái nào địch được Khuyết Liệt, thường thường cứ đánh được ba hiệp, lại bị nó chém hỏng, phải thay cái mới.
Trong lòng Sở Dịch thầm lo lắng:
-"Có thể cùng Khuyết Liệt tranh phong, e rằng chỉ có Thiên Xu kiếm, nhưng nó lại thuộc mộc,bị Khuyết Liệt khắc chế..."
Nhưng ngay lập tức, hắn nảy ra một ý:
-"Đúng rồi, ngũ hành mộc sinh hoa, sao ta không lấy Thiên Xu kiếm làm vật trung gian để phát Thái Ất ly hỏa đao"
Nghĩ dến đây, Sở Dịch tinh thần phấn chấn, thu Thiên Xu kiếm lại vào trong tay, nắm chặt lấy nó mặc niệm bí pháp hắn "Khí binh lương ngự quyết" đã luyện trôi chảy thuần thục.
Chân khí thuận theo ý nghĩ lưu chuyển, hỏa thuộc chân khí cuồn cuộn không ngừng đổ vào trong kiếm, kiến thân kiếm viu viu rung chuyển,muốn thoát ra khỏi tay.
Đột nhiên, Sở Dịch cất tiếng hú vang, Thiên Xu kiếm bích quang cổ vũ, "oanh" một tiếng trướng lên một đạo ly hỏa khí đao dài mấy mươi trượng,đánh cho Khuyết liệt song kiếm bay toán loạn.
"Khí Binh lưỡng ngự đại pháp!"
Mọi người huyên náo, ngay đến bọn người Đại Bi phương trượng, Ngọc Hư tử,trên mặt cũng có thần sắc ngạc nhiên kinh dị.
Tu chân tu luyện đến cấp tiên nhân, đều có khả nay "lấy khí ngự binh", giết người ngoài trăm trượng.Trong đó nổi danh nhất là Phi kiếm thuật của phái Thanh Thành,Ngọc Hư tử từng lấy chân khí ngự "Thiên hình", giết yêu ma ở ngoài mười dặm, vì thế mà được xưng là thiên hạ đệ nhất phi kiếm.
Nhưng đương kim thiên hạ, không ai có thể giống như Sở Dịch sử dụng "Khí binh lưỡng ngự", trước tiên lấy chân khí để điều khiển thần binh,sau đó lại dùng thần binh kích phát khí đao, hai thứ kích thích lẫn nhau,tuần hoàn không ngừng,đem uy lực của thần binh cùng khí đao song song kích tăng đến cực đại.
Loại khí binh lưỡng ngự thuật này tương truyền là do Hoàng đế sáng tác, nhưng nó đã đã thất truyền mấy nghìn năm không ngờ hôm nay lại một lần nữa xuất hiện ở nhân gian.
Lôi Khuyết ỉ lên một tiếng, kinh ngạc, phẫn nộ giao thoa,ngạo mạn nói:
-"Tiểu tử, quả nhiên có chút năng lực, chẳng trách lại dám cuồng ngạo đến thế!"
Sát khí dâng lên trong đôi mắt xanh, quát:
-"chỉ tiếc là cho dù ngươi tu luyện thêm tám trăm năm nữa, cũng không phải là đối thủ của bổn vương!
Chỉ quyết biến ảo,niệm nhanh mật ngữ.
Khuyết Liệt song kiếm bay như điện kích,đuổi nhau như hình với bóng, thanh thế càng lúc càng lăng lệ, ngân quang điện vũ, như pháo hoa nối nhau,từ xa nhìn lại, giống như lưu tinh đầy trời,vô cùng tráng lệ.
"Khí binh lưỡng đại pháp" cực kỳ cao thâm, cần tập trung hết tinh thần, chỉ cần phân tâm một chút, uy lực lập tức giảm sút.
Sở Dịch một chiêu thành công, đang thầm vui mừng, khí đao đột nhiên thu lại quá nửa, lại bị Khuyết Liệt song kiếm đánh đến chống đỡ không kịp.
Sở Dịch tuy từng tập qua "khí binh lưỡng ngự đại pháp" một đoạn thời gian, nhưng đây là lần thứ nhất ứng dụng những gì đã học, Thái Ất ly hỏa đao lúc dài lúc ngắn, lúc mạnh lúc yếu, cực kỳ bất ổn định.
Nhưng sau vài trăm hiệp, khí đao cùng Thiên Xu kiếm đã hợp hai thành một, chân khí thông suốt, quang diễm xông lên trời cao, càng lúc càng cường mãnh lăng lệ,dần dần điều khiển tự nhiên thuần thục.
Đường Mộng Yểu hai má đỏ hồng, đôi mắt đẹp không chớp chăm chú nhìn thân ảnh hắn trên không từ đầu đến cuối,tảng đá trong lòng lúc được tháo xuống,lúc lại đè nặng trong tim, tim đạp thình thình, rất là khẩn trương, không hề chú ý đến một cặp mắt từ cách đó một xích đang nhìn mình.
Nhìn thấy ái đồ bồn chồn vò sợi dây trang trí cán kiếm,lúc thở phào, lúc khẩn cấp, Ngu phu nhân đầu mày nhíu lại,nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó nàng không màng tất cả cầu xin cho Sở Dịch,giận giữ, ưu tư, đau lòng, thương tiếc...như phiên giang đảo hải xông lên đầu, ngũ vị giao tạp, mặt không khỏi trầm xuống.
Mười mấy năm nay bà coi tiểu đồ như con, một lòng bồi dưỡng cho Ngao sơn tông một người chưởng môn, kỳ vọng đối với nàng rất lớn,vượt xa những môn sinh đắc ý như Yến Ca Trần, Lý Ngưng Phiến,không ngờ nàng lại vì lo lắng cho một nam nhân mà thất thố đến thế!.