- Trang chủ
- Thứ Nguyên Tiêu Dao Ký
- Chương 8: Nhiệm vụ (2)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Toàn Khống
Ba người trong trang phục nghiên cứu viên đi trên hành lang kim loại lấp lóe các đèn led cảm ứng, cứ mỗi một trăm mét khoảng cách lại thấy một vệ sĩ đứng nghiêm canh gác, ánh mắt lấp lóe quan sát bất kỳ ai đi qua, nhìn sơ cũng biết là dân chuyên nghiệp.
" Senpai, bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo!"
Đến một đoạn không có bảo vệ, Sakura tiến lên phía trước đi song song cùng Trương Kiệt nhẹ giọng hỏi, do đã được hắn dặn trước nên cả hai cô gái cả buổi đều không dám nhìn ngắm lung tung mà chuyên tâm bước đi theo hắn.
" Chẳng phải khi nãy lúc bức cung thì hai cô gái kia có khai ra ba chỗ cấm ra vào hay sao, chúng ta cứ đến từng nơi một xem xem thế nào!"
Trương Kiệt cũng nhỏ giọng trả lời, đồng thời trong lòng cũng âm thầm liên lạc với hệ thống xem có thứ gì giúp ích được không, kết quả có thì có nhưng giá cả tuyệt đối khiến hắn tức muốn hộc máu
Vật phẩm: bản đồ khu nghiên cứu, chi tiết 100%, có giấy chứng nhận của thế giới. Giá 3000 điểm.
" Hệ thống, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi. Một tấm bản đồ giá 3000 điểm, ngươi muốn điểm muốn đến điên rồi phải không??"
Trương Kiệt gào thét trong lòng, tính cả ba cái máy chống dò xét lúc trước mua ( 3k 1 cái) thì cái hệ thống hắc ám này đã và đang dụ dỗ hắn 12k điểm, trong khi đó cái nhiệm vụ này thì chỉ có 10k mà thôi, quả thật là quá đáng lắm lắm mà.
"...."
Hệ thống có vẻ biết mình hơi lố, nhưng sự đã lỡ rồi nó cũng đâu thể nhận sai, nếu không thì " thống mặt mũi " để đâu, cuối cùng sau một chớp mắt trầm mặc, một âm thanh bỗng vang lên trong đầu Trương Kiệt.
" Vật phẩm, bản đồ hướng đến khu thí nghiệm ngầm, giá 100 điểm. Ký chủ có mua hay không??"
" Mua, dĩ nhiên mua "
Trương Kiệt thở phào, âm thầm quét một lít mồ hôi trong lòng.
Mấy năm nay, đây không phải lần đầu hệ thống hố hắn về giá cả của mấy món đồ phụ trợ này, tuy nhiên chưa khi nào mà quá đáng như vầy hết.
Cơ mà nếu nó mà không xuống nước thì hắn cũng chỉ có thể cắn răng mua, vì liều vắc xin Variant hắn bất chấp rồi, đây chính là thứ có thể trao cho hắn năng lực như của Sakura
" Chiến thần hình thức " ( Kekishi Shugi).
Sau khi xác nhận mua vật phẩm, một bản đồ 3d xuất hiện trong đầu Trương Kiệt, chỉ rõ cho hắn đường đi, hệ thống cũng tốt tính đột xuất kèm thêm cả vị trí và số lượng của bảo vệ trên đường, xem ra là thay cho lời xin lỗi.
Nói thì lâu nhưng thật ra thời gian trò chuyện cùng hệ thống vẫn chưa đến 10s, cuộc đối thoại với Sakura vẫn còn đang dang dở.
" Hen... senpai, nhưng nếu chúng ta đi lầm nơi rồi bị phát hiện thì sao?"
Yuna bước lên một bước, vốn định thuận miệng gọi một câu hentai nhưng bị Trương Kiệt một cái liếc lạnh cho nuốt trở về.
Ừ, hắn quyết định rồi, tuyệt đối không để cụm từ đó trở thành biệt danh của hắn!!
" Không sao đâu, linh cảm của anh cho biết chúng ta đang đi đúng hướng!"
Trương Kiệt vỗ ngực tự tin nói dối không chớp mắt, sau đó trong ánh mắt hồ nghi từ hai vị đàn em mình nhanh chân vượt lên trước.
" Yuna-chan, làm sao mà chị cảm thấy senpai càng ngày càng không đáng tin. Khác rất xa so với phong cách ngầu lòi ngày xưa!"
Sakura cực kỳ ngây thơ nói nhỏ, mà kế bên Yuna rất nghiêm túc phối hợp gật đầu.
" Ừm, senpai đồ ecchi, hentai, loli cuồng.... "
Đi ở phía trước, khóe môi Trương Kiệt giật giật hai cái, sau đó vô lực thở dài.
Hai người này, ta nghe hết đấy nhé!!
.....
Đi qua một ngã ba, sau đó rẽ trái rồi đi thang máy xuống tầng hầm, trong ánh mắt nghi ngờ của hai tên bảo vệ họ ấn thẳng xuống tầng (-) ba.
( tầng (-)3 có nghĩa là tầng dưới đất nhé!)
" Alo, số 17 gọi trung tâm, vừa có ba kẻ khả nghi đi thang máy xuống khu cấm. Đề nghị kiểm tra, nhắc lại xin đề nghị kiểm tra!"
Một tên bảo vệ gác thang máy cầm lên bộ đàm nói.
Ting.
Theo một tiếng cửa mở, ba người Trương Kiệt lập tức bị 5 khẩu Ak ZL1 chỉa thẳng vào mặt, đạn dược cũng đã lên nòng chỉ đợi một câu không hợp là khai hỏa ngay.
" Ba người lập tức tháo khẩu trang, trình thẻ nhân viên ra. Chúng tôi được lệnh kiểm tra!"
Một tên da đen để một chùm tóc vàng như màu gà giữa đầu quát lên.
Sakura và Yuna căng thẳng mỗi người nắm lấy một bên vạt áo của Trương Kiệt.
Vỗ vỗ lên hai bàn tay mềm mại ra hiệu cho họ yên tâm, Trương Kiệt quay sang cười nhỏ với năm tên lính trước mặt, là lính chứ không phải bảo vệ, mặc đồ rằn ri hẳn hoi.
" Mấy anh cứ từ từ, có gì cũng cho chúng tôi đi ra thang máy đã chứ!"
" Đừng có nói nhảm, mau cởi khẩu trang ra!"
Tên da đen lần nữa thiếu kiên nhẫn quát, mẹ nó đang cùng em hot girl trong nhóm làm chút vận động vui vẻ thì bị bảo ra đây kiểm tra lũ này, không điên mới lạ.
" Haizzz "
Trương Kiệt nhún vai một cái ra vẻ bất đắc dĩ, sau đó đưa tay lên từ từ kéo khẩu trang ra, khóe miệng hắn hơi hơi động đậy nói thầm " Hundred on ".
" Bắn "
Tên da đen đang uể oải lập tức biến sắc, thét lên ra hiệu cho lũ đàn em nã đạn.
Nhóm này có vẻ là lính đánh thuê chuyên nghiệp, phản ứng rất nhanh, lập tức bóp cò bắn ra từng luồng đạn về phía ba người.
Ak ZL1 là một vũ khí do Đức sản xuất, nòng súng dài 430mm, tốc độ bắn 200 viên một phút, cự li bắn 800m.
Đây là một súng thường được sử dụng bởi các lính đánh thuê không phải là slayer, có lực bắn rất mạnh dù có mặc trang phục đa năng ( Variable suit) thì cũng vẫn sẽ bị thương.
" Lá chắn "
Kích hoạt một phần hundred với thời gian chưa đến 1/10 giây, Trương Kiệt lập tức tạo ra một màn chắn từ chặn ngay cửa thang máy.
Những viên đạn bắn vào chỉ gây ra những gợn sóng nhỏ trên đó rồi hao hết động lực rơi xuống, tuy vậy năm người vẫn không dám lơi lỏng mà vẫn vừa điên cuồng nã súng vừa tìm cách lui lại, bởi vì chúng biết chỉ cần nhóm người trước mắt này thoát ra được thì cả năm sẽ chết chắc.
Không phải nói ngoa khi những slayer chính là tài nguyên chiến lược ở thế giới này, sức chiến đấu của một người so với một chi quân đội trăm người cũng không kém, hơn nữa còn là loại trang bị đến tận răng.
" Chạy không thoát đâu "
Trương Kiệt khẽ cười, tay kia lấy từ trong túi ra một quả cầu sắt ném xuống dưới chân 5 người, chỉ nghe " bụp " một tiếng nó lập tức nổ ra thành vô số mảnh kim loại nhỏ bắn tứ tung khiến cả năm thành những cái sàng đầy lỗ máu.
Thu lại lá chắn, Trương Kiệt dẫn Sakura và Yuna bước ra, vô tình bước qua những cái xác.
" Thế nào, có sợ không??"
Sakura trầm mặc, sau đó nhẹ lắc đầu, ánh mắt đau thương như nhớ lại một hồi ức buồn
" Lần đó, chết rất nhiều người, rất rất nhiều người!"
" Baba cũng chết, ông bà cũng chết, tất cả mọi người đều chết..."
Yuna mặt không chút cảm xúc nào nói, âm thanh cũng đều đều như kể một chuyện không liên quan.
Nhưng từ sâu thẳm, Trương Kiệt cảm thấy được một luồng bi thương và đau đớn lan tỏa ra, khiến trong lòng hắn hung hăng co rút lại
Đặt tay lên đầu hai cô bé đàn em của mình, hắn nở nụ cười mà bản thân tự cho là đang tin nhất nói
" Đừng lo, anh sẽ luôn bảo vệ các em. Hãy tin ở anh!"
Sau đó một cái tiêu sái quay người, trong lòng thầm cho mình một trăm cái like, diễn sâu quá rồi!!
" Đi thôi, tiếng súng chắc chắn đã báo động quân phòng vệ. Phải nhanh chân lên!"
" Vâng, hentai senpai!"
Rầm ~ ngã! ( Tác: ~ cười!)