- Trang chủ
- Thiên Tài Tiên Đạo
- Chương 802: Giết tư đồ!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Bông Lan
Quảng trường trước điện Pha Đà sơn, khắp nơi là thịt vụn phần còn lại của chân tay đã bị cụt, mùi máu tươi xông vào mũi!
Lâm Minh cầm trường thương màu đỏ trong tay, từng bước tiến tới gần tứ đại cao thủ Thiên Mệnh bảng, mà bốn người vây tụ thật chặt ở chung một chỗ, hiện tại trong lòng bọn họ hết sức rõ ràng, lấy tốc độ cực hạn cùng thân pháp quỷ dị như u linh của Lâm Lan Kiếm, chỉ cần bọn họ hơi tách ra một chút, sẽ bị đánh bất ngờ, mà lấy thực lực của bọn họ, căn bản khó có thể may mắn thoát khỏi.
- Lâm Lan Kiếm! Ngươi lại dám huyết tẩy phân bộ Tu La thần quốc ta, Tu La thần quốc cùng ngươi không chết không thôi! Tu La thần quốc ta có tam đại quốc sư, lục đại ma sứ, còn có hai vị cường giả phong hoàng, bọn họ chỉ cần động động ngón tay cũng sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn!
Trong lòng Tư Đồ đường chủ dâng lên một chút cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng vô tận, hiện tại hắn chỉ có thể lấy ngôn ngữ để đả kích Lâm Minh, để cho nội tâm của hắn dao động.
- Huyết tẩy phân bộ Tu La thần quốc ngươi thì như thế nào?
Lâm Minh cười lạnh.
- Chỉ cho phép Tu La thần quốc các ngươi xem ta như thịt cá để làm thịt, không cho phép ta phản kích? Thật là tức cười, kể từ khi Tu La thần quốc dán mắt vào truyền thừa Ma Đế trên người của ta, Tu La thần quốc cũng đã cùng ta không chết không thôi, đã như vậy, ta tự nhiên sẽ phải cho các ngươi giao ra trả giá thê thảm!
- Hảo hảo thu miếng Ma Thần Hộ Tâm kính của các ngươi, một ngày kia, ta sẽ lấy lại, về phần tam đại quốc sư, lục đại ma sứ cùng với cường giả phong hoàng gì đó, đợi đến khi thực lực của ta đầy đủ, tự nhiên sẽ đi tru diệt từng người một!
Cuồng ngôn của Lâm Minh nói ra, khí cơ đã khóa bốn người trước mặt, Liên Thạch Ngọc cùng một vị lão giả Thiên Mệnh bảng họ Tôn khác cũng là như lâm đại địch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hai tầng lực trường chồng trên người Lâm Minh, tạo thành áp lực thật sự quá mạnh mẽ đối với bọn họ, mặt nạ Mộc Linh ngọc lạnh như băng kia cùng hoa văn uốn lượn giống như khuôn mặt ma quỷ, làm cho người ta hít thở không thông.
- Xuất thủ!
Liên Thạch Ngọc rốt cuộc không chịu nổi áp lực. Dẫn đầu xuất thủ, lão giả họ Tôn kiên trì đuổi theo, lúc này bọn họ đều là châu chấu phía trên một cái dây thừng, nếu như tùy ý để Liên Thạch Ngọc công kích một mình, hắn nhất định sẽ thảm bại, đến lúc đó mình cũng xong.
Hai người nào dám có chút nương tay, vừa ra tay chính là tuyệt chiêu ẩn giấu.
Tiệt Sơn đao!
Xích Viêm Phần Thiên!
Liên Thạch Ngọc cầm trọng đao hậu bối dài bốn xích trong tay, năng lượng mãnh liệt như sơn băng hải tiếu.
Mà lão giả họ Tôn thì hộc ra một ngụm máu huyết. Máu huyết hóa thành ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, trong khoảnh khắc bao trùm cả người hắn, hắn xuất ra một kiếm, ngọn lửa cuồn cuộn mãnh liệt, để cho cả người hắn thoạt nhìn như một mặt trời gay gắt, gạch ở quảng trường dưới chân hắn đã nóng chảy thành dung nham cuồn cuộn.
Dù sao cũng là cao thủ Thiên Mệnh bảng, chỉ sợ dưới lực trường hai tầng áp bách của Lâm Minh, cũng có thể bột phát ra lực chiến đấu kinh khủng!
Lần này Lâm Minh không có lui. Lúc trước đồng thời đối mặt với công kích hợp lực của ba người, hắn tự nhận không địch lại. Hiện tại lấy một địch hai, hắn lại muốn nếm thử một chút.
Năng lượng của Tà Thần lực vận chuyển tới cực hạn, Bát Môn Độn Giáp tầng ba đồng loạt mở ra. Lâm Minh đâm ra một thương, Phần Tinh Chi Viêm gào thét, cả trường thương càng thêm đỏ lòm chói mắt, phảng phất có một con Phượng Hoàng từ trên thân thương giương cánh ra.
Táng Thiên!
Ca ca ca!
Không gian nứt vỡ ra, lực lượng không gian xông ra từ trong cái khe không gian như thủy triều, tạo thành gió lốc không gian cuồng mãnh, gió trợ thế lửa, Phần Tinh Chi Viêm dung hợp gió lốc không gian thiêu đốt đến mức tận cùng!
Quang mang lóng lánh làm cho mắt của người ta như mù, hoàn toàn lấn át công kích hỏa diễm của lão giả họ Tôn!
Ba cỗ năng lượng không có chút sức tưởng tượng nào đụng vào nhau, một khắc kia thanh âm phảng phất giống như bị cắn nuốt, ngọn lửa phóng lên cao làm cho đám mây trên không trung bốc hơi, nuốt hết cả ngọn núi!
Dư ba của ngọn lửa bắn tung tóe tản đi khắp nơi, chỉ nghe có tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên không dứt, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi của tam đại môn phái còn có võ giả của phân bộ Tu La thần quốc bị ngọn lửa trực tiếp đốt thành bụi bay! Năng lượng như vậy, vốn cũng không phải là bọn họ có thể ngăn cản.
Liên Thạch Ngọc cùng lão giả họ Tôn bị năng lượng cuồng bạo hất tung, Liên Thạch Ngọc thì hoàn hảo một chút, chẳng qua là khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, khóe miệng hơi tràn ra một tia máu.
Mà lão giả họ Tôn trong công kích mới vừa rồi bị ngọn lửa của hạt giống Tà Thần tập kích ngược lại, kinh mạch tay phải cầm kiếm bị đốt hủy ba thành!
Mặc dù thân thể của võ giả Mệnh Vẫn cao tầng đã được năng lượng cải tạo nhiều lần, đã thoát khỏi phàm thể, nhưng là kinh mạch bị hao tổn cũng không phải là trong thời gian ngắn có thể khôi phục.
Kiếm phóng về tay trái, lão giả họ Tôn chăm chú nhìn lại, xuyên qua tầng tầng ngọn lửa sương mù, hắn thấy Lâm Minh chẳng qua là lui về sau vài chục trượng, từ mặt ngoài nhìn qua căn bản không có bị thương.
Lấy một địch hai, một việc hắn cũng không có? Hay là đè nén một chút nội thương?
Tâm của lão giả họ Tôn cũng run rẩy, nếu như Lâm Minh chịu một chút đả thương, cho dù là một chút xíu vết thương nhẹ không ảnh hưởng tới lực chiến đấu, cũng có thể để cho hắn có lòng tin rất nhiều.
Công kích của Lâm Minh quá mạnh mẽ! Lấy một chọi hai còn chiếm thượng phong thì khi một mình đối mặt với một người trong bọn họ, không tới ba chiêu tuyệt đối có thể làm bọn họ bị thương nặng, năm chiêu đánh chết không thành vấn đề!
Làm sao có thể như vậy, rõ ràng một tháng trước hắn vẫn chỉ là hơi mạnh hơn Thi Quỷ Nhân, hiện tại thời gian ngắn như vậy, tu vi hắn vẫn là Toàn Đan hậu kỳ, không thấy đề cao bao nhiêu, làm sao có thể trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy?
Lão giả họ Tôn nắm chặt tay, tất cả đều là mồ hôi.
Lâm Minh ôm trường thương, mũi thương chỉ xuống mặt đất, mới vừa rồi lấy một địch hai, mặc dù hắn chiếm cứ thượng phong, thật ra thì vẫn là có một cỗ năng lượng loạn lưu tràn vào trong cơ thể hắn, chẳng qua là lực phòng ngự thân thể của Lâm Minh đã vượt qua đại năng Thần Hải, hơn nữa trong cơ thể hắn có hạt giống Tà Thần trấn giữ, kinh mạch toàn thân vô cùng bền bỉ, lúc này mới cứng rắn đè cỗ năng lượng loạn lưu này xuống, cho nên mặt ngoài thoạt nhìn không bị thương tích gì.
Đúng lúc này, quảng trường vang lên thanh âm “ùng ùng”, đại trận phong núi rung động, vòng bảo hộ trận pháp càng ngày càng nhạt, sắp biến mất hoàn toàn.
Tư Đồ thừa dịp Lâm Minh giao thủ cùng lão giả họ Tôn, mở đại trận phong núi ra, mở đại trận phong núi ra từ bên trong rất dễ dàng, chỉ cần có lệnh bài mở trận, cắt đứt năng lượng cung cấp là được.
- Chạy mau!
Võ giả trẻ tuổi may mắn còn sống sót ở đây chưa đầy một nửa, thấy đại trận phong núi mở ra, bọn họ đã bị hù dọa bể mật lập tức triển khai thân pháp nhanh như tên bắn chạy trốn, lúc này bọn họ chỉ hận không có thừa ra mấy cái chân.
- Nhanh chóng cầu viện!
- Báo cho tam đại ma sứ!
- Bọn họ khẳng định đang ở phụ cận!
Rất nhiều võ giả trong lòng cũng thoáng hiện qua ý nghĩ này, mới vừa rồi có đại trận phong núi ngăn cách tin tức, Truyền Âm phù không đưa ra được, hiện tại trận pháp giải trừ, bọn họ dĩ nhiên phải lần lượt truyền tin tức ra ngoài, tìm kiếm cứu viện!
Nhất là võ giả Tu La thần quốc, khẩn cấp tin tức cho tam đại ma sứ, bọn họ đã sớm mong đợi tam đại ma sứ trở lại, bây giờ nghĩ lại bọn họ cũng sẽ không cách Pha Đà sơn quá xa, chẳng qua là không biết nguyên nhân gì mà không có gấp trở về mà thôi.
Chỉ cần tam đại ma sứ trở về, Lâm Lan Kiếm cũng không thể lớn lối.
Về phần võ giả của ba đại tông môn khác, thì bắt đầu báo cho tổng bộ môn phái của bọn họ, có chút tông môn cũng không chỉ có một cao thủ Thiên Mệnh bảng, tỷ như Lưu Lam tông thì có thái thượng trưởng lão mạnh hơn trấn giữ.
Trong lúc nhất thời, quang mang Truyền Âm phù sáng lên, Lâm Minh nhìn ánh lửa kia đốt lên, bên trong hai mắt toát ra sát khí lạnh như băng, trường thương trong tay lật lại, năng lượng bột phát.
Pháp tắc hủy diệt, Tinh Thần Chi Liên!
Lực lượng không gian ngưng kết thành mảnh nhỏ, phối hợp với ngọn lửa hủy diệt gào thét, tùy ý bắn về phía các võ giả ném Truyền Âm phù ra.
Mảnh nhỏ ngôi sao quán chú Chiến Linh, sắc bén không kém bảo khí thiên giai.
Chỉ nghe thanh âm xịch xịch xịch, trên quảng trường nở rộ vô số vòi máu, một chút mảnh nhỏ ngôi sao liên tiếp xỏ xuyên qua ba bốn võ giả nhưng thế đi cũng không ngừng!
Lúc này Lâm Minh hoàn toàn hóa thành một Tử Thần, tùy ý thu hoạch tính mạng!
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, những võ giả trẻ tuổi kia chạy trốn càng thêm điên cuồng.
- Chúng ta thừa dịp hiện tại tách ra trốn!
Một khắc khi Lâm Minh xuất thủ đối phó những võ giả khác, Liên Thạch Ngọc dùng chân nguyên truyền âm gấp rút nói với tam đại cao thủ Thiên Mệnh bảng khác.
Cùng lúc đó, hắn thúc giục bảo khí phi hành trên người, xoay người phi độn! Lão giả họ Tôn phản ứng chẳng qua là chậm nửa hơi thời gian, cũng vội vàng chạy trốn, cũng lựa chọn phương hướng bất đồng.
Thừa dịp Lâm Minh phân tâm công kích, lúc này không trốn, cũng không có cơ hội nữa.
Liên Thạch Ngọc cùng lão giả họ Tôn bị thương nhẹ nhất, tốc độ trốn cơ hồ không bị ảnh hưởng, trong nháy mắt đã ở ngoài hơn trăm trượng, nhưng là lão giả họ Ngạn cùng Tư Đồ đường chủ thì thảm, nhất là Tư Đồ đường chủ, một cái lỗ máu lớn bằng miệng chén ở bộ ngực, trước sau thông suốt, kinh mạch nội tạng trong cơ thể cũng bị chân nguyên của Lâm Minh phá hư thất thất bát bát, tốc độ chạy trốn còn không bằng những đệ tử trẻ tuổi khác.
Mắt thấy Liên Thạch Ngọc cùng lão giả họ Tôn xoay người chạy trốn, trong lòng hắn chửi bới tuyệt vọng đồng thời cũng chỉ có thể dùng hết toàn lực để chạy trốn.
Khí cơ của Lâm Minh thời khắc tập trung vào bốn gã cao thủ Thiên Mệnh bảng này, trong một nháy mắt khi bọn hắn vừa động, Lâm Minh cũng động. Đối với địch nhân có chủ ý đánh chính mình, Lâm Minh cũng không có tính toán bỏ qua cho bọn họ, huống chi trên người bọn họ lại mang theo đại lượng tài phú.
Kinh môn mở ra, tốc độ tiêu thăng đến mức tận cùng, chân mang hư không, Kim Bằng Phá Hư!
Chỉ là trong một nháy mắt, Lâm Minh đã đuổi theo Tư Đồ đường chủ đang tập tễnh đi.
Trong lòng Tư Đồ đường chủ dâng lên một cỗ cảm giác tuyệt vọng nồng đậm, hắn có thực lực yếu nhất trong bốn người, hơn nữa người bị thương nặng, chiến lực không bằng một thành lúc bình thường, bị Lâm Minh đuổi theo hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
A a!
Tư Đồ đường chủ kêu thảm một tiếng, xoay người đón đánh.
Ầm!.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Một cỗ năng lượng loạn lưu xông qua, thân thể Tư Đồ đường chủ trực tiếp tung bay, hắn trơ mắt nhìn trường thương của Lâm Minh hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh da trời, xỏ xuyên qua giữa yết hầu hắn, cùng lúc đó cổ tay phải của hắn chợt lạnh, toàn bộ tay phải bị Lâm Minh chặt đứt, kể cả Tu Di giới cũng bị lấy đi.
Oành!
Thân thể Tư Đồ đường chủ như bóng cao su ngã trên mặt đất rồi bắn lên, liên tiếp lăn ra ngoài hơn mười trượng, ngã chỏng vó nằm ở phía trên một mảnh gạch đá hỗn độn, một đôi mắt không cam lòng nhìn trời xanh, con ngươi trừng tròn xoe, chết không nhắm mắt.
Mà Lâm Minh ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, gỡ Tu Di giới của Tư Đồ đường chủ xuống, ném cánh tay gãy xuống, một cái nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở ngoài mấy dặm.
Ưu tiên giải quyết Tư Đồ đường chủ là bởi vì Lâm Minh suy đoán Hóa Thần đan đang ở trên người hắn, vì tránh khỏi hắn giấu đi hoặc có thể hủy diệt đan dược khi tuyệt vọng, kế tiếp, Lâm Minh đuổi theo lão giả họ Liên rõ ràng là có tốc độ phi độn nhanh nhất.
Trên người Liên Thạch Ngọc có một vật bảo khí ph vô cùng không tệ, hắn dùng chân nguyên truyền âm để cho mọi người chạy trốn chính là vì sáng tạo cơ hội cho mình, hắn chỉ có thể kỳ vọng Lâm Minh trước hết giết những người có tốc độ chậm khác, cho hắn một cơ hội thở dốc.
Chân nguyên toàn thân quán chú vào bên trong bảo khí phi hành, Liên Thạch Ngọc chưa từng dùng tốc độ nhanh như vậy!