- Trang chủ
- Thiên Mệnh Kiếm Đạo (Thần Kiếm Mù)
- Chương 51: Vậy thì cứ mặc quần áo của mình là được rồi
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Ma Mị Hồng Trần
Thấy thiếu niên không phủ nhận, thanh niên tiếp tục nói: "Người đó tên là Cao Khải Văn, từng... ừm, thôi không nói nữa."
"Nhưng dù sao cũng đừng chọc giận hắn, nếu không hắn sẽ đuổi theo ngươi ở trong tông môn chạy ba vòng!"
Sau khi người đi, Lý Quan Kỳ cũng lắc đầu, không còn nghĩ đến gã nam nhân què nữa.
Chỉ là trong lòng thầm lẩm bẩm: "Lễ ra ta nên chửi hắn ta một hai câu đi, ta tưởng là cao nhân ẩn cư trong tông môn."
"Chịu một trận mắng oan, ta còn chưa được cãi lại! Tiếc quá!"
“Trời ơi... Hay là làm gấy cái chổi của lão ta đi?"
Vừa nghĩ vậy, ngẩng đầu lên đã thấy đi tới bên trong Tàng Thư Các.
Hắn định bước vào đột nhiên phát hiện có người nắm lấy hộp kiếm của mình từ phía sau.
Lý Quan Kỳ phản ứng theo bản năng, giơ chân phải lên như súng đá mạnh ra ngoài!
Bốp! Một tiếng vang giòn vang lên.
Lý Quan Kỳ chỉ cảm thấy lòng bàn chân của mình như bị búa tạ đập vào, lập tức rơi xuống.
Lý Quan Kỳ cố gắng chịu đựng cơn đau ở lòng bàn chân, dùng lực xoay người theo trục eo, đột ngột quay ngược lại!
Chân trái như một chiếc rìu lớn, đột nhiên chém xuống!
Lý Quan Kỳ quay cuồng trong không trung, cuối cùng cũng nhìn thấy người đứng sau mình là ai.
Đó là một ông lão tóc bạc trắng, một tay chống sau lưng cười tửm tỉm nhìn hắn.
Chân trái của Lý Quan Kỳ vẫn chưa thu lại, mà lại chém xuống với lực lượng càng ngày càng mạnh mẽt!
Bốp!
Ông lão chỉ cần giơ tay phải lên là đã nhẹ nhàng hóa giải đòn tấn công của Lý Quan Kỳ, sau đó thuận thế đẩy hắn ra xa chừng một thước.
Lý Quan Kỳ xoay người trong không trung, chống một tay xuống đất, một cú nhào lộn đẹp mắt khiến hắn ổn định rơi xuống đất.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Ông lão mặc một chiếc áo choàng màu trắng, thân hình hơi béo, mắt nhỏ, mũi to, thắt lưng đeo một bình rượu màu vàng trông có vẻ đã lâu năm.
Ông lão chống tay sau lưng, cười tươi nhìn Lý Quan Kỳ, không nói gì.
Đột nhiên, Lý Quan Kỳ chỉ vào chiếc áo choàng vải lanh trăng nhăn nheo trên người ông lão nói nhỏ: "Chỉ có loại quần áo này mới thoải mái."
Ông lão tóc bạc đột nhiên ánh mắt sáng lên, ôm chầm lấy Lý Quan Kỳ nói: "Tiểu tử, ngươi cũng vậy à?"
Lý Quan Kỳ xoa xoa cái mũi nói: "Trước đây khi còn là kẻ ăn xin đã cảm thấy quần áo nhăn nheo mới mềm mại, tiếc là chỉ mặc được một cái."
Nói xong, Lý Quan Kỳ nhìn vào chiếc áo choàng trắng mới tinh của tông môn trên người mình : "Không biết phải mất bao lâu nữa mới mặc được như chiếc áo cũ của ta."
Ông lão chớp mắt nói: "Vậy thì cứ mặc quần áo của mình là được rồi."
Sau đó, ông lão nhẹ giọng cười nói: "Tiểu tử này có nền tảng thể lực thật tốt!"
"Ngay cả ta cũng muốn biết tiểu tử ngươi đã luyện thành như thế nào."
“Lão phu tên là Lăng Đạo Ngôn, ngươi cứ gọi ta là Lăng lão là được.”
Lý Quan Kỳ rất ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ: “Đệ tử Lý Quan Kỳ, bái kiến Lăng lão.”
Lăng Đạo Ngôn rõ ràng rất hài lòng đối với thiếu niên trước mặt, hơn nữa vừa rồi tiểu tử kia đá một chân không chút nương tay, lực đạo cũng không tệ.
Ông lão nhẹ giọng nói: “Thăng nhóc ngươi chính là tên vừa mới thức tỉnh Thánh Phẩm linh căn kia phải không?”
“Gần đây trong tông môn cũng đang nổi tiếng đấy." Lý Quan Kỳ lắc lắc vai nói: “Ta không muốn mấy danh tiếng hư ảo đó, cây cao bóng cả, bây giờ càng nâng ta cao, có khi lúc nào đó lại có thể quật ngã ta.”
Lăng Đạo Ngôn khẽ gật đầu, cảm thấy tiểu tử này vẫn còn rất tỉnh táo.
Chỉ tay về phía cầu thang bên cạnh nói, đừng tìm ở tầng một nữa.