- Trang chủ
- Thiên Cơ Điện
- Chương 152: Xin Lỗi 2
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Duyên Phận 0
Có phù bút này, chỉ cần mua chút mực phù và giấy phù tốt hơn, có hy vọng làm được phù chú lục phẩm.
Uy lực của phù chú được quyết định bởi phù pháp, cũng được quyết định bởi phẩm cấp. Phù chú cửu phẩm thường xấp xỉ với pháp thuật bình thường, lên tới lục phẩm đã tương đương với cảnh giới Hoa Luân vận dụng pháp thuật cảnh giới Tàng Tượng, có thể tăng cường thêm nhiều. Nếu lên tới tam phẩm sẽ tương đương với cảnh giới Vạn Pháp thi triển pháp thuật Tàng Tượng, cho dù là thủ đoạn bình thường nhất cũng có uy lực cực lớn.
Chính vì vậy cứ ba cấp lại là một bậc thang lớn.
Mà ba cấp bậc cỡ trung chỉ cần dùng bảo vật là đột phá được. Nhưng loại đột phá này không phải căn cứ vào thực lực bản thân, mức độ ổn định không cao, nhưng bây giờ Ninh Dạ chỉ cần nắm giữ chứ không cần lâu dài.
Nếu có được phù chú lục phẩm trong cảnh giới Tàng Tượng, chiến lực của Ninh Dạ sẽ đột phá một bậc dài.
Điểm quý giá nhất, đây là chiến lực ngoài sáng, Ninh Dạ có thể ngang nhiên sử dụng.
Kim Chấn Lương có nhiều việc, sau khi khen thưởng Ninh Dạ bèn bảo y đi khỏi.
Ninh Dạ nhận được Bạch Chu phù bút, lại có năm mươi hai điểm công tích, y bèn tới Thiên Tập phong, dùng công tích đổi lấy một bình mực phù tốt nhất và ba trăm tấm giấy phù chất lượng tốt, vội vội vàng vàng trở lại, định thử nghiệm chế tạo phù chú lục phẩm.
Vừa mới về đã thấy Thường Vũ Yên đang đứng chờ ở đó.
“Thường sư tỷ?” Ninh Dạ kinh ngạc, vội vàng đi tới chào hỏi.
Nửa tháng đã trôi qua, Thường Vũ Yên đã thanh tỉnh trở lại, chỉ có sắc mặt vẫn âm trầm như xưa.
Chứng kiến Ninh Dạ, Thường Vũ Yên nói: “Ta tới lần này là để cảm tạ ơn cứu mạng của sư đệ.”
Ninh Dạ cười nói: “Sư tỷ khách khí rồi, mời sư tỷ vào trong ngồi.”
Thường Vũ Yên khẽ lắc đầu: “Thôi, ta nói vài câu rồi đi ngay.”
Ninh Dạ lấy làm lạ: “Sư tỷ còn có gì muốn nói?”
Thường Vũ Yên đang định nói lại thôi, sau khi nghĩ một hồi mới hỏi: “Ngày đó ở vùng sông nước Tây hà, ngươi có trách sư tỷ không?”
Ninh Dạ sửng sốt, lúc này mới hiểu Thường Vũ Yên đang chỉ trong lúc nguy nan cô ta lại đẩy mình ra ngoài chặn đao.
Vì vậy cười rộ lên: “Sư tỷ đang nói chuyện đó à? Đã qua rồi mà, sư đệ có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của sư tỷ. Con người ta gặp nguy cấp, khó tránh khỏi hành động sai lầm, cũng không có gì là lạ. Sư đệ biết không phải sư tỷ cố ý, đã quên từ lâu rồi, sư tỷ không cần canh cánh trong lòng.”
“Ngươi không hận ta thật chứ?” Thường Vũ Yên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Ninh Dạ nghiêm túc trở lời: “Ninh Dạ xin lấy tiền đồ tu tiên ra thề, chưa bao giờ oán hận sư tỷ vì chuyện này. Thực ra nếu ta oán hận thì lúc trong miếu đã chẳng ra tay.”
Ninh Dạ không nói dối.
Đúng là y không hận Thường Vũ Yên vì chuyện này, nhưng không phải vì hắn bao dung độ lượng gì, mà vốn đã không coi đây là chuyện lớn.
Mọi người căn giận kẻ phản bội là vì kẻ phản bội từng là người thân cận nhất bên cạnh mình, kẻ phản bội bán đứng mình không chỉ mang tới thương tổn mà còn dằn vặt về tình cảm.
Thế nhưng vốn đã là kẻ địch, cần gì phải căm hận.
Giết chết là được.
Đúng là Ninh Dạ không hận hành động của Thường Vũ Yên, vì trong mắt y, Thường Vũ Yên chính là kẻ địch. Nếu đã là kẻ địch vậy thì phải giết chết.
Hận?
Không cần thiết.
Ai lại đi hận một kẻ sắp chết?
Huống chi Ninh Dạ đã trả thù từ trước rồi.
Vì vậy Ninh Dạ thật sự không hận Thường Vũ Yên, trong mắt y Thường Vũ Yên chỉ là kẻ địch, cô ta làm gì mình cũng có thể hiểu được. Đương nhiên, hiểu thì hiểu, giết thì vẫn giết, đây là hai chuyện khác nhau.
Chính vì vậy y tha thứ cho tất cả mọi hành động của Thường Vũ Yên, thậm chí còn thích cách làm của Thường Vũ Yên -- cô ta càng như vậy, khi hạ thủ Ninh Dạ càng không cần e ngại.
Nếu như trước mắt là một cô gái tốt liều mình cứu y, ngược lại lương tâm của Ninh Dạ sẽ áy náy, lúc đó mới là gay go.
Bây giờ y không sợ thần cung có tiểu nhân, chỉ sợ thần cung có quân tử.
Thường Vũ Yên lại không biết y đang nghĩ như vậy, thấy Ninh Dạ nói rất nghiêm túc cho rằng y thật sự độ lượng không tính toán, thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi.”
Ninh Dạ cười nói: “Sư tỷ yên tâm rồi chứ?”
Thường Vũ Yên đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Còn một chuyện cần nói qua với ngươi.”
“Sư tỷ cứ nói đừng ngại.”
“Chuyện liên quan tới ta và Lý Vân Kim... xin sư đệ hãy giữ bí mật.”
Hóa ra là chuyện này à? Ta đang bảo sao ngươi lại tốt bụng tới mức đến xin lỗi.
Ninh Dạ thầm cười lạnh nhưng sắc mặt vẫn rất nhiệt tình: “Ta hiểu ý sư tỷ rồi, sư tỷ cứ yên tâm. Sư đệ đã quên hết chuyện Tây hà rồi, cả đời này sẽ không nhắc lại.”