- Trang chủ
- Thiên Cơ Điện
- Chương 149: Nghển Cổ 2
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Duyên Phận 0
Minh Tứ Dã bỏ sức không bỏ tiền, lợi lộc hắn giao ra không mất bao nhiêu phí tổn, chỉ cần vài ngày là khôi phục được nhưng lại rất thực dụng, chính là thứ Ninh Dạ đang cần.
Ngay sau đó, Minh Tứ Dã không chần chừ nữa, nắm lấy Thường Vũ Yên còn đang khóc sướt mướt, bay lên không.
Thấy Minh Tứ Dã đã đi khỏi, Ninh Dạ khẽ mỉm cười nói: “Làm tốt lắm.”
Thiên Cơ đã thò đầu từ dưới đất lên: “Ha ha, nhờ chủ nhân chỉ huy tốt thôi.”
Thủy yêu ở khắp nơi lao tới, cơ quan tài nguyên đặt trong miếu, đương nhiên đều là chuyện tốt do Thiên Cơ làm ra.
“Chỉ có điều, thật đáng tiếc, Doãn Thiên Chiếu không chết.” Thiên Cơ còn hơi tiếc nuối.
Ninh Dạ tính toán tất cả những thứ này, mục đích cuối cùng vẫn là giế t chết Doãn Thiên Chiếu.
Ninh Dạ chẳng hề để ý: “Không sao, thật ra ta cũng không hy vọng lần này sẽ gi ết chết được hắn, bằng không ta đã chẳng chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.”
“Vì sao?” Thiên Cơ không hiểu.
Ninh Dạ cười nói: “Nếu để hắn chết chẳng rõ đầu đuôi gì như thế, chẳng phải quá lợi cho hắn à? Phản bội tông môn, hại chết bao nhiêu đồng môn như vậy, dẫu sao cũng phải cho hắn cảm nhận đau đớn, tới cuối cùng cũng phải biết vì sao mình chết, có vậy mới thoải mái được chứ.”
“Ha ha, cũng đúng, cũng đúng, bị sư huynh đồng môn cắm sừng, lần này thì hắn đau rồi.”
“Ta không nói chuyện này.”
“Ồ? Vậy thì là cái gì?”
“Tục Mệnh tán.” Ninh Dạ thong dong đáp lời.
Thiên Cơ ngẩn ra, cười lên quái dị: “Chẳng trách... chẳng trách... Chủ nhân, ngài quá gian xảo, quá ác độc.”
————————————
Rời khỏi căn miếu, Ninh Dạ đi dọc con sông.
Y định tìm Tử Lân giao thật.
Tử Lân giao bị nhát kiếm của Liệt Dương Kiếm Quân chém trọng thương, đã chạy đi đâu không rõ.
Nhưng chuyện này hoàn toàn không làm khó được Ninh Dạ, y có Côn Lôn kính, có thể dễ dàng tìm ra Tử Lân giao.
Ninh Dạ không tới vùng sông nước phụ cận mà trực tiếp bước vào một khu rừng nhỏ.
Đi vòng quanh rừng cây vài lượt, Ninh Dạ làm chuyện mình cần làm, đó là yên tâm chờ đợi.
Đêm dần khuya, sau trận đại chiến, nơi này lại yên tĩnh trở lại.
Một con giao xà màu tím trườn vào trong rừng.
Không ai ngờ hang ổ bí mật của Tử Lân giao không phải trong nước mà ở trên bờ.
Chỉ có điều lúc này thân thể con Tử Lân giao đang cực kỳ thê thảm, sau lưng nó bị chém một kiếm, kéo dài từ đầu đến đuôi, gần như bổ đôi nó ra.
Nhưng đây chưa phải chỗ thê thảm nhất.
Thê thảm nhất là Liệt Dương kiếm ý thấm sâu vào cơ thể, mỗi thời mỗi khắc đều thiêu đốt yêu nguyên của nó, ép Tử Lân giao không thể dùng phần lớn lực lượng áp chế Liệt Dương kiếm ý.
Tuy vậy, con Tử Lân giao này vẫn rất cẩn thận, nấp trong nước khá lâu rồi mới lên bờ, đang định về hang ổ của mình chữa thương lại phát hiện có điểm không đúng.
Tử Lân giao ngẩng cao đầu, lè lưỡi ra nói: “Ra đây!”
“Cảnh giác nhỉ.” Ninh Dạ mỉm cười bước ra.
“Là ngươi?” Đương nhiên Tử Lân giao vẫn nhớ người này.
Thấy chỉ có một mình Ninh Dạ tới, Tử Lân giao thở phào nhẹ nhõm: “Một thằng nhãi chỉ mới Tàng Tượng trung kỳ, tưởng bản yêu bị thương rồi thì có thể tới kiếm lợi chắc?”
Nó còn chưa dứt lời đã thấy một ấn ký màu đỏ trên mi tâm của Ninh Dạ, không khỏi biến sắc.
Ninh Dạ cười nói: “Đã nhận ra rồi à? Không sai, Liệt Dương Kiếm Quân để lại một luồng kiếm ý trên người ta. Ta không đánh được ngươi nhưng có kiếm ý này, có thể dẫn dắt Liệt Dương kiếm ý trong cơ thể của ngươi. Một khi thi triển kiếm này, chắc chắn ngươi sẽ chết.”
“Nếu đã thế sao ngươi còn phải nói chuyện với ta?” Tử Lân giao cũng biết mình không thể thoát được, chỉ lấy làm lạ vì sao Ninh Dạ còn chưa động thủ, thậm chí còn phí thời gian sắp xếp trận pháp xung quanh.
Ninh Dạ trả lời: “Vì sao à? Đương nhiên là muốn tiết kiệm chiêu kiếm này. Chúng ta thương lượng nhé? Ngươi ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, tặng yêu đan cho ta, giúp ta tiết kiệm luồng Liệt Dương kiếm ý quý giá này, tiêu hóa nó để bản thân sử dụng.”
Tử Lân giao nghe vậy nổi giận: “Ngươi nghĩ hay nhỉ, sao bản yêu phải đáp ứng lời ngươi nói?”
“Chỉ bằng chuyện ta có thể hứa không g iết chết con trai của ngươi, sao nào?”
Tủ Lân giao biến sắc.
Cuối cùng nó đã hiểu vì sao Ninh Dạ phải bố trí một trận pháp có thể dễ dàng nhận ra - thứ này vốn không để đối phó với nó.