- Trang chủ
- Thất Giới Truyền Thuyết
- Chương 941: Đại chiến Huyết Ma
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Ma Thánh phong ở Nam hải. Lăng Thiên bước chầm chậm đến đối mặt Huyết Ma Thiên Cơ, khi còn một trượng liền dừng lại, ánh mắt như dao nhìn bà ta, toàn thân lộ ra khí thế lạnh lùng.
Huyết Ma Thiên Cơ không chút sợ sệt, đón lấy ánh mắt của ông, khiêu khích lên tiếng:
- Thế nào? Nhân gian còn có pháp quyết giết người bằng mắt chăng?
Lăng Thiên lạnh lùng trả lời:
- Ánh mắt tuy không giết được người, nhưng có thể khiến người ta sợ hãi.
Huyết Ma Thiên Cơ bật cười lớn nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì ta có thể biết thêm. Xem thử ánh mắt của ngươi khiến ta khiếp sợ hay thủ đoạn của ta khiến bọn ngươi hoảng loạn.
Dứt lời, bóng hình đỏ máu phân ra làm bốn, sau đó, mỗi bóng lại phân làm bốn tiếp, cứ như vậy liên miên không ngừng, gần như chỉ trong chớp mắt đã ảo hóa thành vô số bóng máu.
Lăng Thiên vẻ mặt khô khan, xem thường nói:
- Chút tài hèn mọn, xem ta phá như thế nào.
Nói rồi toàn thân lóe lên hào quang ngũ sắc, ánh sáng nhiều vô kể phân bổ bốn bề, đi đến nơi nào tạo ảo ảnh, vô số tiên phật lúc ẩn lúc hiện, sống động, đối chọi với bóng máu của Huyết Ma Thiên Cơ.
Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, Huyết Ma Thiên Cơ ban đầu còn có chút tự phụ, nhưng sau một phen so tài, bà ta mới phát hiện Lăng Thiên lợi hại hơn bà ta tưởng tượng, vì thế ảo ảnh thu lại, người thật xuất hiện trên đầu Lăng Thiên, hai tay mang theo hai cột sáng sắc máu vỗ thẳng xuống, lập tức phủ kín Lăng Thiên.
Thấy vậy, Lăng Thiên vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc. Ngay khi cột máu tà ác đến gần, hai chân của ông xoay vòng, hai tay vẽ nên hình đài sen phát ra cột sáng ngũ sắc.
Đồng thời, toàn thân Lăng Thiên lóe lên hào quang ngũ sắc, khí thần thánh mạnh mẽ xoay tròn hướng lên, không những đánh tan màn sương máu do Huyết Ma Thiên Cơ phát ra, còn thuận thế xông thẳng lên, hình thành một kết giới ánh sáng rực rỡ, ý đồ muốn trói chặt Huyết Ma Thiên Cơ.
Vừa mới giao tranh, cột sáng do hai người phát ra kết thành một đường, lúc thì ánh đỏ rực lên, lúc thì ngũ sắc lấp lánh. Bốn bề, không khí lưu động, âm thanh ri ri cùng với hoa lửa chói mắt hình thành vô số chùm sáng nhỏ bé xinh đẹp, khiến trong vùng phụ cận chục trượng, cảnh sắc đầy vẻ xinh đẹp.
Cảnh tượng này kéo dài không lâu, hai người nhanh chóng gia tăng thực lực theo cuộc chiến đến mức tan nát, cuối cùng phát ra vụ nổ rung trời, lập tức hất bắn hai người văng đi.
Đứng lại giữa không trung, Lăng Thiên vẻ mặt âm trầm, rõ ràng thực lực Huyết Ma Thiên Cơ mạnh mẽ khiến ông cảm thấy bất ngờ. Trước đây, ông còn nắm được mười phần, nhưng hiện tại đã chỉ còn lại năm phần. Trong lòng Huyết Ma Thiên Cơ cũng bị chấn động rất mạnh, nhưng bà ta mừng giận không lộ ra mặt, vì thế khuôn mặt vẫn giữ nụ cười âm hiểm lành lạnh.
Giữ bình ổn tâm lý, Huyết Ma Thiên Cơ cười gằn nói:
- Không tồi, khó trách dám xông thẳng vào Ma Thánh phong ta. Bây giờ để ta cho ngươi biết, Huyết Ma Thiên Cơ đối phó địch nhân thế nào.
Âm thanh còn vang vọng giữa không trung, Huyết Ma Thiên Cơ liền phóng đến, hai tay múa nhanh, vô số chưởng ảnh từ nhỏ biến to, kết thành một tấm lưới máu bốn bề, vừa nhanh chóng thu nhỏ lại, vừa phát ra khí huyết sát, xâm lấn sức mạnh thần thánh của Lăng Thiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Gầm nhẹ một tiếng, Lăng Thiên khí phách phóng ra, toàn thân lấp lánh ngọn lửa ngũ sắc, tay phải phất lên không trung, một thanh kiếm hư không bỗng nhiên hiện ra rơi vào tay ông. Nắm trường kiếm trong tay, Lăng Thiên hệt như biến thành người khác, toàn thân tràn ngập tự tin và quyết tâm. Theo cánh tay của ông múa lên, thanh kiếm trong tay bộc phát hào quang, vài trăm làn kiếm tự nhiên phát ra, hình thành bên ngoài thân thể thành một kiếm trận chống cự lại tiến công của Huyết Ma Thiên Cơ.
Sau đó, Lăng Thiên vẻ mặt nghiêm túc, quát lên:
- Thiên kiếm bát thức … Trảm Thiên quyết!
Cổ tay chuyển động, làn kiếm bắn ra, bóng kiếm dày đặc cùng với tiếng kiếm gầm chói tai tung hoành đan xen, không ngừng chồng chất trùng điệp, biến hóa phát sinh không ngừng, cuối cùng hình thành một làn kiếm phá trời, mang theo hào quang và khí thần thánh, từ không trung chém xuống.
Bốn bề, cuồng phong gầm rú, trên trời những làn kiếm nhỏ bé tạo thành ánh mây, bao phủ lấy Huyết Ma Thiên Cơ.
Đối mặt với chiêu này, Huyết Ma Thiên Cơ vừa sợ vừa giận. Bất chấp thế công phát động, thân thể bà chớp mắt hóa thành một quầng máu, xoay tròn nhanh chóng giữa không trung, ngay khi một kiếm kinh trời chém xuống đột nhiên biến mất không thấy tung tích.
Lăng Thiên trong lòng chấn động, Huyết Ma Thiên Cơ có thể âm thầm biến mất trong không gian bản thân mình đã phong kín, điều này không phải người tầm thường có đủ sức để làm. Còn đang suy tư, một kiếm mãnh lực chém xuống đó ngược lại đã tạo nên một hố sâu, sức phản lực khiến huyết khí Lăng Thiên bị kiềm chế.
Quay đầu, Lăng Thiên dò xét bốn bề. Khi ông vừa mới bắt được một chút bóng đỏ, một luồng kình lực âm thầm phóng đến, lập tức xuyên thủng kết giới phòng ngự của ông, đâm vào vai trái của ông. Quát lạnh một tiếng, Lăng Thiên thuận thế uốn người vội vàng né tránh.
Huyết Ma Thiên Cơ lại không hề buông tha, thi triển thân pháp nhanh nhẹn, hai tay mười ngón múa lên, chỉ kình màu đỏ sậm rẻ mây, bện thành một lưới máu tử vong bốn bề, nhanh chóng vây khốn Lăng Thiên.
Cảm nhận được sự bá đạo của Huyết Ma Thiên Cơ, trong mắt Lăng Thiên lóe lên ánh kỳ lạ, thân thể di chuyển trong nháy mắt, âm thầm đến sau Huyết Ma Thiên Cơ, trường kiếm trong tay duỗi ra không một âm thanh, xuyên thủng vào lưng của Huyết Ma Thiên Cơ.
Một kiếm này đến quá nhanh, Huyết Ma Thiên Cơ căn bản chưa từng phát giác được, liền bị Lăng Thiên đâm trúng, thân thể đột nhiên lao thẳng tới. Một kiếm thành công, Lăng Thiên vốn phải cao hứng, nhưng hiện nay ông lại cười không nổi, bởi vì một kiếm này của ông hoàn toàn không đâm vào được thân thể Huyết Ma Thiên Cơ. Vì sao vậy, ông cũng không rõ nữa.
Huyết Ma Thiên Cơ quay đầu lại bật cười âm hiểm, giọng tàn độc nói:
- Thuấn Gian Chuyển Di thật tuyệt diệu, ta thưởng ngươi một chưởng để không phụ một phen nỗ lực của ngươi.
Dứt lời, chỉ thấy tay phải bà đột nhiên dài ra, lòng bàn tay ẩn chứa một làn sáng đen ngòm, trong ánh mắt kinh ngạc của Lăng Thiên đánh trúng vào ngực của ông.
Kêu ầm một tiếng, Lăng Thiên hít vào hóp bụng, vào lúc quan trọng nhất trước ngực lóe lên hào quang ngũ sắc, chống được một phần chưởng lực, giảm nhẹ thương hại của chưởng đó.
Đắc ý bật cười, Huyết Ma Thiên Cơ như hình với bóng, truy đuổi theo Lăng Thiên đang thối lui, miệng châm chọc:
- Thế nào, khiếp đảm chưa? Nếu không làm sao né tránh đây?
Lăng Thiên ánh mắt âm lạnh, ông rất tức giận với sự xảo trá của Huyết Ma Thiên Cơ, nhưng lại không thể tránh được.
Nói thật ra, tu vi Lăng Thiên không hề yếu hơn Huyết Ma Thiên Cơ, nhưng bản tính ông chính trực, điều này chính là nhược điểm lớn nhất của ông.
Hiện nay, tình thế Lăng Thiên rất không ổn, thực lực Huyết Ma Thiên Cơ và ông tương đương, lại trong tình huống chiếm hết thượng phong, ông tự nhiên khó mà thoát được.
Trên mặt đất, mọi người quan sát vẻ mặt lo lắng. Huyền Đan vũ sĩ giọng hận thù nói:
- Huyết Ma Thiên Cơ thật xảo trá, biết Lăng Thiên trưởng lão không giỏi dùng mưu, lại chuyên làm như thế, quả thực là hèn hạ đê tiện.
Diệp Tâm Nghi cảm xúc nói:
- Đây chính là khác biệt giữa chánh và tà, nếu không tại sao người tốt không sống lâu, gây nên họa kéo dài ngàn năm đây.
Trường Phong liếc nhìn nàng, trầm giọng nói:
- Chưa đến lúc cuối cùng chớ vội có kết luận. Với tu vi của trưởng lão, chỉ cần ông đồng ý chịu một chưởng của Huyết Ma Thiên Cơ, liền có thể gây trọng thương cho bà ta. Đến lúc đó, để chúng ta liên thủ, làm sao bà ta có thể chạy trốn được.
Giữa không trung, Lăng Thiên vừa né tránh, vừa suy nghĩ đối sách. Sau khi vắt óc suy nghĩ không tìm được giải pháp, Lăng Thiên không khỏi thở dài, thân thể đang lùi đột nhiên dừng lại, mặc kệ Huyết Ma Thiên Cơ tấn công thế nào, bản thân ông lại múa kiếm phản kích, miệng ngâm nhỏ:
- Thiên kiếm chi cực, cửu quyết quy nhất, hóa vi nhất niệm, vô sở kháng cự! (1)
Một bóng phân thành chín, phân bố bốn bề của Huyết Ma Thiên Cơ thành một hình tròn. Trong đó, mỗi bóng lại tự thi triển kiếm quyết lần lượt từ thức thứ nhất đến thức thứ chín của Thiên Kiếm cửu quyết, liên kết lẫn nhau hình thành một vòng kiếm ngũ sắc, mũi kiếm chỉ thẳng vào trong, phát ra một ngọn lửa ánh sáng trong suốt bắn thẳng về phía thân thể Huyết Ma Thiên Cơ.
Cũng cùng lúc đó, Huyết Ma Thiên Cơ nắm lấy cơ hội, hai tay múa lên xem ra chậm rãi không có lực, nhưng thật ra sau lưng đang ngưng tụ hình bóng một con ma long màu đỏ máu, theo sự khống chế của bà ta hóa thành một mũi tên ánh sáng bắn thẳng vào ngực của Lăng Thiên.
Một chiêu này tàn nhẫn mà âm độc. Khi mũi tên máu đó cắm vào thân thể Lăng Thiên rồi, liền nhanh chóng phá hủy cơ năng thân thể ông, thôn tính linh nguyên trong cơ thể ông, từng bước từng bước đưa ông vào con đường chết.
Trong lòng Huyết Ma Thiên Cơ bắt đầu đắc ý, nhưng bà ta còn chưa kịp bật ra tiếng cười, một chiêu cực mạnh kia của Lăng Thiên đã đánh trúng thân thể bà, ngọn lửa ánh sáng phủ trùm lên hết.
Ngọn lửa ánh sáng này không phải là đồ chơi trẻ con, có sức mạnh hủy thần diệt tiên, cho dù thân thể bất diệt gặp phải cũng khó mà thoát được. Vì thế, Huyết Ma Thiên Cơ gầm rống điên cuồng, thân thể nhanh chóng thu nhỏ thành một đốm, hóa thành màn sương màu máu, bay lượn qua lại giữa không trung, phát ra những tiếng than vãn thê thảm.
Lăng Thiên từ trên không trung rơi xuống, thân thể không ngừng run lên, may được Huyền Đan vũ sĩ đỡ lấy. Xem xét thương thế của ông rồi, Huyền Đan vũ sĩ vẻ mặt kinh hãi ngạc nhiên, thất thanh la lên:
- Thủ pháp thật tà ác, với tu vi như trưởng lão không ngờ cũng không thể ngăn cản được sức tiến lên vũ bão của khí huyết sát, xem ra chúng ta cần phải liên thủ hai người mới có hy vọng khắc chế được luồng khí tà ác đang chạy tứ tung.
Đạo Nhất nghe vậy, vội nói:
- Chuyện này không thể chậm trễ được, ta và ngươi liên thủ, Trường Phong và Diệp cô nương bảo hộ bên cạnh.
Nói rồi liền cùng với Huyền Đan vũ sĩ, một trước một sau bắt đầu trị thương cho Lăng Thiên.
Lúc này, Huyết Ma Thiên Cơ vẫn gầm rống điên cuồng giữa không trung, bóng máu bay lượn không giảm chút tốc độ, khiến cho người ta đoán không được tình huống hiện nay của bà ta như thế nào. Bốn người Bạch Quang lúc này trị thương tỉnh lại, sau khi hỏi qua sự tình, liền biến sắc giận dữ, gầm rống phóng lên không trung, truy đuổi theo Huyết Ma Thiên Cơ, dự tính bắt giữ lấy bà ta.
Nhưng Huyết Ma Thiên Cơ tuy bị trọng thương, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. Khi bà ta phát hiện được ý đồ của bốn người Bạch Quang, vội vàng bắn mình vào trong nước. Như vậy rồi, bốn người Bạch Quang tức giận dậm chân nhưng lại không dám ngang nhiên đuổi theo vào đó.
Lâu sau, Lăng Thiên sau khi được Huyền Đan vũ sĩ và Đạo Nhất toàn lực hỗ trợ, cuối cùng đã ép khí huyết sát của Huyết Ma Thiên Cơ trong cơ thể, khống chế được thương thế. Sau khi điều tức một lúc ngắn, thương thế của Lăng Thiên đã đỡ rồi, ông liền đứng dậy nhìn mọi người lên tiếng với giọng cảm xúc:
- Chuyến đi Ma Thánh phong lần này chính là một thất bại to lớn của chúng ta. Bây giờ chuyện đã đến mức này, nói nhiều cũng không được gì, hay là chúng ta lập tức rời đi, bắt đầu truy tìm tung tích Thiên Uy lệnh trở lại.
Bạch Quang không cam hỏi lại:
- Trưởng lão, còn Huyết Ma Thiên Cơ thì sao, chúng ta không tìm bà ta tính sổ chăng?
Lăng Thiên trầm giọng đáp:
- Bà ta bị ta gây trọng thương, nếu như không có cách gì phá giải thì chắc chắn phải chết. Vì thế, hiện nay chúng ta không cần mất nhiều thời gian nữa. Đi thôi.
Nói rồi phi thân bay lên, noi theo lối cũ rời đi.
Ghi chú:
(1) Thiên kiếm chi cực, cửu quyết quy nhất, hóa vi nhất niệm, vô sở kháng cự! = Thiên kiếm cùng cực, chín pháp quyết quy lại thành một, hóa vì một ý niệm, không gì chống cự!