- Trang chủ
- Thất Giới Truyền Thuyết
- Chương 659: Thần bí địch nhân (Địch nhân thần bí)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Kiếm Vô Trần gương mặt đỏ lên, xấu hổ nói:
- Dĩ vãng tuy không đúng, nhưng sau này sẽ từ từ thích ứng dần. Tâm Nghi, muội đừng cứ châm biếm huynh như vậy được không? Huynh cũng biết muội vì sự tình ngày hôm qua mà sinh giận, nhưng huynh cũng có can thiệp gì đâu?
Diệp Tâm Nghi phẫn nộ nói:
- Huynh không phải là không can thiệp, mà là can thiệp không thành công thôi.
Kiếm Vô Trần thần sắc sượng cứng, nhột nhạt không biết nói gì.
Bên cạnh, Thiên Kiếm Khách khuyên bảo:
- Được rồi, Tâm Nghi, vấn đề hôm qua đã trở thành quá khứ, hiện tại Vô Trần đã biết lỗi rồi, con không nên trách hắn nữa.
Diệp Tâm Nghi hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm nhìn đến Kiếm Vô Trần.
Đúng vào lúc này, Bạch Quang đang một mực nhắm mắt trị thương đột nhiên phi thân đứng lên, vội vàng cất tiếng:
- Có cao thủ đến gần, mọi người cẩn thận.
Lời cảnh cáo đột ngột vang lên khiến Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi, Thiên Kiếm Khách kinh hồn, ánh mắt ba người quét khắp xung quanh, cuối cùng phát hiện một đám sương mù sắc tro, đang từ xa trôi nhanh về nơi đây.
Chăm chú nhìn kỹ đám sương mù sắc tro, Thiên Kiếm Khách nhỏ giọng hỏi:
- Bạch Quang, ông phát giác ra điều gì?
Bạch Quang lộ vẻ trầm trọng, kinh dị nói:
- Đám sương tro này rất quái dị, mơ hồ ẩn chứa ba luồng khí tức biến hóa cực nhanh, hẳn đang che giấu ba cao thủ cùng một phái. Chỉ có điều khí tức trên người bọn họ rất kỳ dị đặc biệt, trong sự tà dị còn mang theo sự quỷ bí vô cùng, không giống loại yêu ma từ Vực chi tam giới.
Thiên Kiếm Khách trầm mặc, Kiếm Vô Trần lại lên tiếng hỏi:
- Tiền bối, người nghĩ đám sương tro này hẳn phải từ đâu đến?
Bạch Quang lắc đầu chầm chậm, thấp giọng trầm trầm lên tiếng:
- Nhân gian tu chân phái cực nhiều, thông thường ẩn giấu một số cao thủ chưa từng biết, vì vậy ta cũng không rõ ràng nữa. Hiện tại bọn họ hẳn đã phát hiện ra chúng ta, mọi người hãy nhanh chóng phòng bị, để tránh lúng túng không kịp trở tay nếu có phát sinh chiến đấu.
Diệp Tâm Nghi than thở:
- Với tình huống hiện tại của chúng ta, căn bản là không còn sức lực đối địch, ta thấy rằng bỏ đi là tốt nhất.
Bạch Quang trầm giọng thốt:
- Lúc này đã đi không kịp rồi, mọi người hãy tự cẩn trọng, ta đến ứng phó.
Còn đang nói thì đám sương tro từ xa đã đến gần, xuất hiện trên đầu của bốn người bọn họ.
Tựa hồ đang thăm dò khí tức bên dưới, đám sương tro không lập tức ly khai, cũng không hạ xuống bên dưới. Thấy vậy, Bạch Quang lạnh lùng nói:
- Các ngươi là ai, đến từ đâu?
Nói vừa xong, một tràng cười quái dị truyền lại, thanh âm từ trong đám sương tro phát ra:
- Thiên Địa chi gian, Thất Giới chi nội, Sơn Thủy chi bàng, Cổ Động chi trung. (1)
Bạch Quang cau mày, lạnh lùng nói:
- Nếu như đã mở miệng, tại sao không nói cho rõ ràng?
Thanh âm tà khí đó lại tiếp:
- Phỏng đoán đi, đó là phương cách sống của ngươi mà.
Bạch Quang hừ lên giận dữ, nhưng lại hoàn toàn không xuất thủ, bởi vì trong lòng lão hiểu rõ, thời khắc này tình thế bên mình yếu hơn. Quay đầu lại, Bạch Quang liếc nhìn ba người một thoáng, ánh mắt tỏ ý hỏi, muốn biết bọn họ có thể đoán ra không. Mà ba người sau khi hiểu được ý tứ của lão, ai nấy đều cúi thấp đầu trầm tư, nhất thời tất cả đều rơi vào trầm mặc.
Đám sương mù rất tà dị, lại rất giữ lời, hoàn toàn không mượn cơ hội tấn công, chỉ thỉnh thoảng cười lên mấy tiếng kỳ lạ, nghe có vẻ chọc tức trêu gan làm sao.
Bóng tối đang từ từ xuống dần, ngay lúc này, trên ngọn núi nhỏ vô danh này, bốn người Bạch Quang thật ra đã gặp nhân vật thần bí từ nơi đâu đến, giữa bọn họ lại sẽ có kết quả như thế nào?
********************
Rời khỏi ngọn núi thần kỳ, Trần Ngọc Loan dẫn Tư Đồ Thần Phong và Đạo Tà Tàn Kiếm chuẩn bị quay về Phục Long cốc. Tuy nhiên do trước đó Văn Bất Danh đi cùng Tĩnh Nguyệt đại sư, Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương truy tìm nữ nhân thần bí, Trần Ngọc Loan có lo âu ít nhiều, vì vậy quyết định đầu tiên là đi tìm họ trở về.
Ánh mắt quét khắp chung quanh một lượt, Trần Ngọc Loan đầu mày cau lại, thấp giọng nói:
- Tìm kiếm xung quanh một lần, chúng ta cần nhanh chóng quay về, không thể lưu lại quá lâu.
Đạo Tà Tàn Kiếm không nói gì, phi thân lên tầng mây triển khai linh thức, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm.
Tư Đồ Thần Phong không chút động đậy, chỉ liếc nhìn Đạo Tà Tàn Kiếm xa xa, thấp giọng hỏi:
- Ngọc Loan, vừa nãy Lục Vân có đưa cho muội một vật nào đó, có thể nói cho ta biết là cái gì không?
Trần Ngọc Loan ánh mắt lạ lùng nhìn hắn, nhẹ điểm nụ cười nói:
- Hỏi về điều này làm gì, không phải muốn ……..
Tư Đồ Thần Phong sắc mặt đỏ lên, xấu hổ thốt:
- Không có gì, ta chỉ là vui miệng hỏi mà thôi.
Trần Ngọc Loan nhẹ giọng chất vấn:
- Chỉ đơn giản vậy thôi ư? Nếu là vậy, có khả năng muội phải cân nhắc xem, rồi sau đó mới quyết định hồi đáp hay không.
Tư Đồ Thần Phong thoáng lộ vẻ hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Trần Ngọc Loan, lại phát hiện đôi môi ướt mọng đó của nàng đang nở nụ cười hàm tiếu nhìn mình, khiến cho sắc mặt Tu Đồ Thần Phong đột nhiên đỏ hồng lên, dáng vẻ cực kỳ lúng túng mắc cỡ hiện cả ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cúi đầu, Tư Đồ Thần Phong nhột nhạt nói:
- Ngọc Loan, ta thật ra muốn nói…
Trần Ngọc Loan thấy dáng vẻ hắn như vậy, lên mặt nói:
- Muốn nói điều gì? Tại sao lại dừng lại.
Tư Đồ Thần Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, mở miệng nói:
- Ta……….
Mới nói được một chữ, Đạo Tà Tàn Kiếm từ không trung đã lắc mình quay lại, nhỏ giọng:
- Minh chủ, đã phát hiện khí tức của bọn họ, cách đây khoảng bảy tám dặm.
Trần Ngọc Loan điềm nhiên gật đầu, ánh mắt cười cười trừng nhìn Tư Đồ Thần Phong một cái, nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, tìm thấy họ rồi chúng ta liền trở về liên minh.
Nói xong thân ảnh lóe lên, toàn thân phiêu phất như tiên nữ bay về phía trước, khiến cho Tư Đồ Thần Phong đi cùng chợt lúng túng vụng về, không ngừng lắc đầu thở dài.
Theo Đạo Tà Tàn Kiếm chỉ dẫn, Trần Ngọc Loan ba người nhanh chóng tìm thấy Văn Bất Danh, Tĩnh Nguyệt đại sư, Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương ở cách đó chừng vài dặm.
Sau khi gặp mặt, Trần Ngọc Loan phát hiện thần sắc bốn người rất cổ quái, không nhịn được hỏi:
- Mọi người sao rồi, không phải phát sinh chuyện gì rồi?
Văn Bất Danh cười khổ nói:
- Không có gì, chỉ là các bị bên đó giao chiến quá kịch liệt, chúng ta ở ngoài mấy dặm đều bị ảnh hưởng, bị sức mạnh to lớn mạnh mẽ đó khiến thân thể bị chấn thương.
Nghe thấy, Trần Ngọc Loan cười cười, không nói gì, nhưng Đạo Tà Tàn Kiếm lại có chút mê hoặc lên tiếng:
- Cuộc chiến vừa rồi đích xác là kinh thiên động địa, nhưng thật ra chúng ta không bị một chút ảnh hưởng nào, điều này tựa hồ………
Văn Bất Danh và mấy người Tĩnh Nguyệt đại sư hơi lộ vẻ kinh dị, Trần Ngọc Loan liền giải thích:
- Không có gì kỳ quái cả, chúng ta có thể không bị ảnh hưởng chút nào, nguyên nhân chính là do thần thú của Lục đại ca. Chính nó liên tục khống chế trường không khí ở quanh chúng ta, không để bất cứ sức mạnh nào đến gần.
Đạo Tà Tàn Kiếm bỗng nhiên đại ngộ thốt:
- Ta nói sao chứ, với tình huống vừa rồi, nếu không có nguyên nhân gì khác, chỉ sợ toàn bộ chúng ta đều đã bị chấn bay rồi.
Trần Ngọc Loan và Tư Đồ Thần Phong lẳng lặng gật đầu, Tĩnh Nguyệt đại sư lo âu hỏi:
- Hiện tại dường như đã kết thúc, không biết kết quả như thế nào? Thương Nguyệt và Ngọc chưởng giáo hai người họ vẫn chưa bỏ đi chứ?
Trần Ngọc Loan trầm ngâm một chút, bình tĩnh nói:
- Chuyện này nói ra khá dài, chúng ta vừa về vừa thảo luận.
Nói xong đưa mắt ra hiệu cho Văn Bất Danh, xoay mình cùng Tư Đồ Thần Phong với Đạo Tà Tàn Kiếm rời đi.
Văn Bất Danh từ ánh mắt Trần Ngọc Loan mơ hồ biết có điều gì không tầm thường, tuy tạm thời không lý giải rõ được ý nghĩa bên trong, nhưng cũng đoán ra được vài phần, quay lại nói với ba người Dịch viên:
- Chuyện này sợ trong nhất thời cũng không phát hiện ra được điều gì mới, chúng ta cần thương nghị lại, sau đó có thời gian lại điều tra nữ nhân thần bí đó, hiện tại trước tiên nên rời khỏi đây, đến Trừ Ma liên minh.
Càn Nguyên chân nhân liếc nhìn Tĩnh Nguyệt đại sư, hỏi thăm:
- Sư muội, muội thấy vậy có được không?
Tĩnh Nguyệt đại sư chần chừ một lúc, ngẩng đầu nói:
- Hiện tại thì cũng chỉ có thể như vậy, đợi sau khi tình thế ổn định rồi, sẽ lại thảo luận lại việc tìm Ngạo Tuyết và nữ nhân thần bí đó.
Thấy hai người đồng ý, Văn Bất Danh cười nói:
- Vậy chúng ta đi.
Rất nhanh, Văn Bất Danh bốn người đã đuổi theo kịp ba người Trần Ngọc Loan, hai bên chuyện trò về cuộc chiến lúc trước. Thấy bốn người hỏi thăm, Trần Ngọc Loan thần sắc có chút cổ quái, ngữ khí hơi lộ chút đau buồn nói:
- Sau đó đích xác phát sinh không ít chuyện, bất quá từ Thiên Mục Phong biết được Ngạo Tuyết tỷ tỷ tối qua đã thoát khỏi ma chưởng của Kiếm Vô Trần, nhưng bây giờ đang ở nơi đâu thì không rõ.
Tĩnh Nguyệt đại sư vui mừng kinh ngạc, khích động nói:
- Thật à? Tốt quá, thật là tốt quá! Chỉ cần Ngạo Tuyết không sao là ta cảm thấy yên tâm rồi.
Bên cạnh, Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương cũng đều kích động dị thường, hiển nhiên Trương Ngạo Tuyết vô sự, đã cho họ một sự cổ vũ khích lệ rất lớn.
Văn Bất Danh thấy ba người Dịch viên vui vẻ như vậy, cũng cảm thấy vui vẻ mấy phần. Nhưng ngay khi mục quang chuyển sang gương mặt Tư Đồ Thần Phong và Đạo Tà Tàn Kiếm liền phát hiện, bọn họ không có chút nào cao hứng, thay vào đó là một sự đau buồn và oán hận vô cùng.
Phát giác sự tình không đúng lắm, Văn Bất Danh đột nhiên hỏi:
- Lục Vân đâu, huynh ấy không cùng mọi người quay lại sao?
Nghe vậy, Tĩnh Nguyệt đại sư, Càn Nguyên chân nhân, và Phong Viễn Dương đang vui mừng lập tức bình tĩnh trở lại, tất cả ánh mắt đều nghi hoặc nhìn Trần Ngọc Loan, truy hỏi việc này.
Trần Ngọc loan cười khổ một tiếng, giọng nói đầy thương cảm:
- Lại nói về khi Thiên Mục Phong thiếu hiệp xuất hiện, báo cho Lục đại ca chuyện của Ngạo Tuyết tỷ tỷ, Kiếm Vô Trần đột nhiên từ trong lòng lấy ra thần khí chí cường Hậu Nghệ thần cung, lợi dụng lúc Lục đại ca không đề phòng, bắn ra một mũi tên chấn động khắp chín tầng trời. Ngay lúc ấy, Thương Nguyệt tỷ tỷ vì cứu Lục đại ca, không một chút do dự bay thẳng về phía trước, lấy chính thân thể của mình ngăn cản một tên hủy diệt đó. Kết quả là Lục đại ca vô sự, nhưng Thương Nguyệt tỷ tỷ đã lọt vào động sâu không thấy đáy đó.
- Cái gì? Làm sao có thể như vậy được, làm sao có thể như vậy được chứ!
Tiếng kêu thét vang vọng trời đất phát ra từ ba người của Dịch viên, sự bình an của Trương Ngạo Tuyết lại đổi thành cái chết của Thương Nguyệt, nỗi đau thương này là từ đâu?
Nghĩ đến cảm tình giữa Thương Nguyệt và Lục Vân, Tĩnh Nguyệt đại sư vô cùng buồn thảm, đau khổ không cam lòng la lớn:
- Tại sao, tại sao có thể như vậy được a. Thương Nguyệt, con thật khiến người ta …
Bên cạnh, Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương đều lộ vẻ đau thương, sự đau khổ bi ai và hối tiếc vô tận, sự quan tâm không hề kém hơn đối với Trương Ngạo Tuyết.
Văn Bất Danh sắc mặt âm trầm, giận dữ gầm lên:
- Kiếm Vô Trần đáng ghét kia thật không ngờ lại âm hiểm như vậy, ngầm che dấu loại thần khí này, dùng phương thức đánh trộm đối phó Lục Vân.
Tư Đồ Thần Phong an ủi nói:
- Những chuyện này cũng đã trôi qua, trước mắt Lục Vân và Ngọc Vô Song đã đuổi theo tìm Thương Nguyệt, đều tiến nhập vào động sâu, tình huống thật không rõ ràng. Còn lại Huyền Phong môn chủ chết trận, Quỷ vực tổn thất nghiêm trọng, cao thủ Chính Đạo liên minh tử thương gần hết, chúng ta…
Ghi chú:
(1) Thiên Địa chi gian, Thất Giới chi nội, Sơn Thủy chi bàng, Cổ Động chi trung = Giữa trời đất, trong Thất giới, cạnh núi sông, trong cổ động.