- Trang chủ
- Thất Giới Truyền Thuyết
- Chương 457: Nhiên Đăng cổ tự
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Trong hai biện pháp này thì đương nhiên cách sau là thượng sách, nhưng người tinh thông Phật môn pháp quyết thì tìm đâu bây giờ? Đây chính là vấn đề nan giải trước mắt, nếu không tìm được nhân tuyển phù hợp thì chỉ còn cách là ngạnh đấu, nhưng mới vừa nãy chứng kiến tận mắt những điều xảy ra với Kiếm Vô Trần và Tam Nhãn Long Lang, có thể thấy những vị La Hán này nhìn bề ngoài trông có vẻ đơn giản nhưng kì thực uy lực lại khiến người khác khó tin. Nếu cứ liều mà xông lên thì liệu sẽ thế nào đây?
Trên bầu trời, vầng thái dương chói mắt đã quá đỉnh đầu, bất tri bất giác giờ ngọ đã đến. Lúc này, trên một cây đại thụ phía bên trái cách thạch miếu khoảng trăm trượng, có tia khí tức nhàn nhạt đang chăm chú nhìn vào cả ba người. Người này là ai? Đó đương nhiên là Thiên Mục Phong vừa lặng lẽ bỏ đi. Hắn vì không muốn bị lôi vào cuộc ẩu đả, hơn nữa lại biết chắc rằng ngôi Nhiên Đăng cổ tự này không dễ gì tiến vào được nên có ý tạm thời tránh đi nơi khác.
Quan sát kỹ động tĩnh của ba người kia, trong đầu Thiên Mục Phong liền phân tích, đánh giá từng người trong bọn họ, cuối cùng hắn thấy rằng Kiếm Vô Trần là người có hy vọng tiến nhập ngôi cổ tự này nhất.
Tại sao lại nói vậy, kì thật nguyên nhân rất đơn giản, trong ba người mặc dù tu vi của Kiếm Vô Trần là yếu nhất nhưng trên người hắn ta lại không mang tà khí của yêu ma, sự bài xích của phật quang kết giới trên cánh cửa đối với hắn ta có thể sẽ tương đối nhỏ. Còn về Tam Nhãn Long Lang và Bạch Vân Thiên, bọn họ mang thân phận như thế đương nhiên sẽ là rất lớn.
Cách nghĩ này tuy rằng rất hiển nhiên, chỉ là cuối cùng liệu có như thế không, Thiên Mục Phong không thể biết được. Cũng chính vào lúc hắn đang phân tích sự việc, bầu trời không hề có dấu hiệu báo trước đột nhiên xuất hiện đoá hắc vân. Chỉ trong chớp mắt, đoá hắc vân đã trở nên mờ dần, lộ ra một đạo thân ảnh. Chú mục nhìn kỹ, đó là một thanh niên vận hắc y, hoá ra đây chính là Dạ Hồn của yêu vực, cũng chính là người áo đen bị thiếu nữ thần bí Phiêu Hương lừa.
Ngạc nhiên nhìn xuống dưới đất, yêu vực Dạ Hồn thoáng khựng lại rồi phi thân hạ xuống, dừng lại bên cạnh Tam Nhãn Long Lang:
- Lang Vương, sao ngài lại ở đây, ngài có gì cần sai bảo thuộc hạ không?
Thấy y xuất hiện ngoài dự tính, Tam Nhãn Long Lang vui mừng nói:
- Ngươi tới thật đúng lúc, ta chính đang lo không biết nên làm thế nào để vào được bên trong cửa miếu kia, ngươi đến lúc này có thể vận dụng Hắc Liên để tấn công vào.
Dạ Hồn nhìn qua ngôi thạch miếu một cái, cau mày nói:
- Nhiên Đăng cổ tự? Đây là nơi nào? Liệu có nhất định phải vào không?
Tam Nhãn Long Lang ngữ khí lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là cần, nếu không ngươi nghĩ rằng ta ăn no rồi chạy đến đây là vì không có việc gì khác để làm hay sao?
Dạ Hồn nghe thấy bất diệu, vội sửa lời:
- Xin Lang Vương bớt giận, thuộc hạ kiến thức nông cạn nói linh tinh, ngài bảo thế nào thì sẽ theo như vậy.
Hừ nhẹ một tiếng, Tam Nhãn Long Lang nói:
- Đã hiểu rồi thì tốt, hiện tại ngươi hãy xuất Hắc Liên ra, ta cần mượn thân thể bất diệt của Hắc Liên để tấn công vào kết giới phật quang kia, xem sự ảo diệu bên trong là gì.
Dạ Hồn đáp khẽ một tiếng, thần sắc có vẻ không mấy tình nguyện nhưng vẫn niệm hai câu thần chú cổ quái. Tức thì, một vầng quang hoa hắc sắc từ bên trong cơ thể y phát xuất ra, dần hình thành một đoá Hắc Liên, nhẹ bay xuống trên tay Tam Nhãn Long Lang.
Chú mục nhìn vào Hắc Liên, thần sắc Kiếm Vô Trần và Bạch Vân Thiên đều kinh động. Hắc Liên, một trong tam đại chí bảo của yêu vực, nó không chỉ là một vật bình thường, chắc hẳn sẽ đem lại kết quả. Sắc mặt Kiếm Vô Trần thoáng lạnh, thần kiếm trong tay xoay chuyển một vòng, trong lúc đó một luồng kiếm khí kinh thiêng vụt thẳng lên xuyên qua cả tầng mây, hoá thành một đạo kiếm trụ ngũ sắc hướng thẳng tới Hắc Liên với tốc độ chóng mặt.
Giữa không trung, Bạch Vân Thiên thấy Kiếm Vô Trần đột nhiên phát động công kích cũng không kìm được nhìn sang Dạ Hồn, bản thân y cũng hoá thành vô số thân ảnh. Nhìn bề ngoài như thể chuẩn bị tấn công nhưng thực ra y đang chờ đợi cơ hội để tiếp cận cửa miếu, dựa vào thân pháp xem có thể vào được cửa miếu trước hay không.
Thấy cả hai địch nhân đột nhiên muốn tấn công, Dạ Hồn liền hét lên một tiếng giận dữ, quang hoa ngưng tụ trong hai lòng bàn tay nhanh chóng dung hợp thành một mũi tên, phóng ra một cổ hắc sắc quang mang (luồng áng sáng đen) nghênh đón đòn công kích của Kiếm Vô Trần.
Tam Nhãn Long Lang thấy thế cũng không nói một lời, tập trung vào việc điều động yêu khí trong người khiến đoá Hắc Liên trong tay y nhanh chóng lớn dần lên. Nháy mắt Hắc Liên đã hoá thành một toà sen lớn, vừa để cho Tam Nhãn Long Lang ngồi lên, vừa hình thành một màn kết giới bên ngoài. Dưới sự điều khiến của Tam Nhãn Long Lang, đóa Hắc Liên bay thẳng về phía cửa miếu.
Trong bốn người, người tiếp cận được gần cửa miếu nhất là Bạch Vân Thiên. Việc Tam Nhãn Long Lang và Kiếm Vô Trần lúc trước bị đánh bật ra ngoài y vẫn luôn ghi nhớ, trong lòng biết nếu trực tiếp ngạnh đấu thì hơn nửa phần là thất bại nên trước mắt chỉ cố tiếp cận cửa miếu. Miệng y thổ xuất ra bảo vật của Ma Thần tông "Tịnh thần châu", muốn dùng công lực thần kỳ của viên ngọc đó để đồng hoá kết giới phật pháp bên ngoài cửa miếu rồi mới xông thẳng qua cửa miếu.
Khi Tịnh thần châu xuất hiện, kim quang gần đó nhanh chóng trở nên mờ nhạt, chỉ trong nháy mắt kim quang đã bị Tịnh Thần châu hút vào bên trong. Vì vậy, Bạch Vân Thiên thập phần cao hứng, nếu thần châu cứ tiếp tục duy trì tình huống trước mắt, kết giới phật pháp cuối cùng tất sẽ bị phá, sau đó bản thân y cũng không còn gì có thể…
Trong lúc đang suy nghĩ, nụ cười trên mặt Bạch Vân Thiên đột nhiên cứng lại, nguyên lai Tịnh thần châu khi tiếp cận cửa miếu còn khoảng ba thước thì tốc độ tiến về phía trước bỗng giảm mạnh, tốc độ thu nạp phật quang cũng giảm đi nhiều lần, điều này khiến cho Bạch Vân Thiên cảm thấy trầm trọng.
Cũng chính vào lúc này, phía sau bỗng truyền đến khí tức của Tam Nhãn Long Lang khiến cho Bạch Vân Thiên thần sắc thất kinh, thân thể y nhanh chóng né sang bên, tránh khỏi cửa chính. Quay đầu lại, một đạo hắc sắc quang hoa vụt qua, định nhãn nhìn kỹ thì đó chính là một đài sen màu đen mang theo Tam Nhãn Long Lang đang tiến thẳng đến phía cửa miếu.
Tốc độ Hắc Liên cực nhanh, nhưng khi tiến sát cửa miếu, quang cảnh bề mặt của kết giới phật quang bắt đầu chớp động, thập bát La Hán mỗi người đều di chuyển, trận pháp biến hoá hư ảo khó lường phát huy năng lực phòng ngự cường đại, ngăn chặn hắc liên đài ở bên ngoài.
Quan sát tình hình của Tam Nhãn Long Lang, Bạch Vân Thiên phát hiện chung quanh đoá Hắc Liên ma quang lấp lánh, kì thực, ma khí mạnh mẽ cùng kim quang phật pháp tương khắc với nhau, Tam Nhãn Long Lang chính đang cố dốc toàn lực từng, bước từng bước tiếp cận. Phỏng đoán rằng y có ý định ngạnh đấu, Bạch Vân Thiên nhãn thần liền chuyển động, toàn lực ẩn tàng khí tức bản thân.
Trước miếu, Kiếm Vô Trần cùng Dạ Hồn hai người đã giao đấu với nhau được khoảng mười hồi. Kiếm khí mạnh mẽ, ma mang bay lượn xung quanh khiến cho trên mặt đất xuất hiện vô số dấu tích lồi lõm bất đồng. Nhưng điều kỳ quái là cửa miếu vẫn y nhiên tồn tại, bất kể hai người công kích mạnh mẽ đến đâu, những cuộc va chạm phát sinh đáng sợ đến thế nào thì luồng khí lưu đó chỉ tiến sát cửa miếu được khoảng gần một trượng sẽ tự nhiên yếu dần đi rồi biến mất.
Trong lúc giao chiến, Dạ Hồn do thiếu đi sự phòng ngự của Hắc Liên, cộng thêm tu vi tăng tiến mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần lúc này, không đến mười chiêu đã bị đánh thối lui về sau, trong lòng hắn cũng cảm thấy kinh hoảng.
Cười một cách âm trầm, Kiếm Vô Trần nói:
- Lần trước ngươi có Hắc Liên hộ thể nên bản minh chủ không thu thập được ngươi. Lần này là ngươi tự tìm đường chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi. Chịu chết đi, Diệt Thiên Quyết!
Kiếm xuất cửu thiên vân động, sơn hà biến sắc. Kiếm quang kì ảo đáng sợ tràn ngập mỗi góc của Vân Thạch lĩnh. Ngũ sắc quang hoa như che lấp cả sự chói chang của bầu trời, trong vòng trăm dặm xung quanh thạch miếu đều được bao phủ bởi thế giới kỳ diệu của một tầng ngũ quang thập sắc.
Cảm thấy kiếm khí mạnh mẽ đó, trong lòng Dạ Hồn rung động, một cảm giác không lành xuất hiện trong đầu hắn. Trước cửa miếu, Tam Nhãn Long Lang do một lòng muốn ngạnh tiến, không lưu ý đến việc này, nhưng Bạch Vân Thiên sắc mặt lại kinh ngạc. Kiếm Vô Trần lúc đó thi triển ra một quyết tối hậu trong "Thiên kiếm cửu quyết" với tu vi cực kỳ mạnh mẽ, uy lực đáng sợ vô cùng khiến những người khác kinh hãi.
Nguy hiểm sắp tới gần, Dạ Hồn thấy bốn phía xung quanh đều không có chỗ đào thoát, một nỗi cuồng loạn nhất thời khởi phát trong tâm. Hắn phẫn nộ hét lên một tiếng, sắc mặt Dạ Hồn trở nên hung ác, chân khí toàn thân tập trung ở hai tay, cùng với sự phẫn nộ điên cuồng liên tiếp xoay chuyển bảy lần, cuối cùng hoá thành một ma kính màu đen đan chéo nhau. Trên đỉnh, hình hổ báo ở hai đầu trái phải chuyển động, mỗi con phóng ra những luồng quang hoa màu đen và đỏ tối để chống lại đòn tấn công của Kiếm Vô Trần.
Diệt Thiên quyết xuất hiện giữa không trung, thần long ngũ sắc sáng rực rỡ mang theo uy thế ngạo thị thiên hạ, trăm nghìn pháp kiếm được đưa ra để đối phó với đòn phản công của Dạ Hồn. Chân nguyên có tính chất bất đồng, hào quang có những sắc màu khác nhau, khí tức tương phản giữa chính tà, nên một khi phát động, sẽ có những đòn sấm sét kinh thiên động địa, uy lực huỷ diệt hết tất cả mọi thứ xung quanh. Trừ phía ngoài của ngôi thạch miếu, cây cỏ trong phạm vi vài trăm dặm đều bị thiêu trụi, đá hoá thành tro, một toà Vân Thạch lĩnh mĩ lệ thanh bình đã biến thành một ngọn núi tan hoang trơ trọi, thật khiến người ta kinh hãi.
Ngay lúc đó, khi những đòn tấn công huỷ diệt vừa đánh xuống thì toàn bộ ngôi thạch miếu liền được bao phủ bởi kim quang lấp lánh, một tầng phật giới thần kỳ ẩn hiện bên trong hào quang ngũ sắc. Vô số những phật pháp, phật ấn theo trật tự có, hỗn loạn có, tản mát ra bên ngoài, ẩn ước trong hàng vạn tiếng tụng kinh của phật gia vang lên. Cũng chính lúc này, Thiên Mục Phong vì muốn tránh thảm cảnh như cá trong ao, liền tiến một bước bay xuống đỉnh ngôi thạch miếu, trốn trong tán lá của một cây hạ thảo.
Tiếng nổ vẫn tiếp tục, tràng nổ vẫn kéo dài. Trong lúc phản công, Dạ Hồn liên tiếp bảy lần đánh lui những đòn huỷ diệt khủng khiếp của Kiếm Vô Trần, cuối cùng cũng không trụ được đến đòn tấn công thứ tám. Khác biệt về thực lực, sai lệch về tu vi khiến cho kinh mạch toàn thân Dạ Hồn đứt đoạn, trên thân hắn bắt đầu xuất hiện lông mềm, rồi dần dần hiện nguyên hình. Tiếng thét thảm thương của hắn lúc này hiển nhiên kinh tâm vô cùng, Dạ Hồn cuối cùng cũng không còn lộ xuất bản lai diện mục, cả thân người đột nhiên vỡ vụn, mang theo cả tiếng kêu thét bất cam biến mất trong không khí. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thu hồi Thiên Linh thần kiếm, khoé miệng Kiếm Vô Trần xuất hiện nụ cười lạnh lùng, mục quang dời lại phía cửa miếu. Vào lúc này, trong không khí đột nhiên lại xuất hiện một cỗ khí tức yếu ớt, khi Kiếm Vô Trần nhận biết ra thì trong chớp mắt nó đã tiêu biến ở phía chân trời.
Thần sắc lạnh lùng, Kiếm Vô Trần hậm hực nói:
- Cái tên súc sinh, không ngờ ngươi lại giảo hoạt đến như vậy, lần sau gặp lại ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi thêm một cơ hội nào nữa.
Hoá ra thân thể Dạ Hồn tuy bị tan biến nhưng nguyên thần vẫn còn lại một phần để thoát đi.
Trước cửa miếu, Tam Nhãn Long Lang ỷ vào năng lực thần kỳ của Hắc Liên nên đã tiến lên phía trước vài thước, cự li chỉ còn cách cửa miếu hơn ba thước, chỉ cần vượt qua ba thước này là y có thể vào đến bên trong. Một bên, Bạch Vân Thiên đã chăm chú theo dõi tất cả, mắt thấy Tam Nhãn Long Lang chợt nhiên đột phá kết giới phật pháp, y tức thì hoá thân thành một quả ma cầu ma hắc sắc, vô thanh vô tức ẩn nấp bên ngoài Hắc Liên đài.
Trên nóc miếu, Thiên Mục Phong cũng đã nhìn thấy tất cả sự việc, hắn không hề có một động tĩnh nào, nhưng lại đang quan sát người còn lại sau trận chiến là Kiếm Vô Trần, thần kiếm trong tay y đã được rút ra khỏi bao, quang hoa ngũ sắc thần kì không ngừng bành trướng, cuối cùng hoá thành một cột ánh sáng rực rỡ, mang theo thân thể Kiếm Vô Trần nhằm thẳng cửa miếu mà tới.
Kiếm Vô Trần đột nhiên gia nhập vào, đối với Tam Nhãn Long Lang thì đây chính là một sự uy hiếp vô cùng lớn. Ở thời điểm tam đại cao thủ tranh chấp vị trí số một này, ai vào bên trong trước thì người đó có thể thu được những bí mật của ngôi Nhiên Đăng cổ tự này trước tiên. Do vậy, ý muốn bài trừ lẫn nhau giữa ba người là điều không thể tránh khỏi.