- Trang chủ
- Thất Giới Hậu Truyện
- Chương 274: Tao ngộ cường địch (Gặp phải cường địch)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Hắc Tiểu Hầu không nói tiếng nào, theo sát sau Lâm Phàm, hai người chớp mắt đã bay ra khỏi mặt nước, hạ xuống bên bờ hồ.
Linh Hoa, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền nhanh chóng tiến đến, ba người ngươi một câu, ta một câu truy hỏi tình hình dưới đáy hồ.
Lâm Phàm kể qua một lượt mọi chuyện, trầm ngâm nói:
- Trước mắt phải làm thế nào để lấy được năm cái vòng màu đó trở thành việc quan trọng mấu chốt.
Linh Hoa nói:
- Nếu như thứ đó nóng bỏng vô cùng, có thể làm sắt hóa thành kim, chúng ta phải tìm vật không phải là kim loại, xem thử có thể bắt lấy nó hay không.
Hắc Tiểu Hầu than thở:
- Nói ra thì dễ dàng, nhưng Băng Nguyên khắp mặt đất đều là băng tuyết, thế thì vật chất không phải kim loại có thể để chúng ta tìm được lập tức hay không?
Đào Nhâm Hiền cười khổ nói:
- Nói cũng đúng, chúng ta lần này đi chỗ nào tìm đây?
Tiết Quân nói:
- Chuyện này có khó khăn gì, chúng ta tìm kiếm một khối nham thạch thì rất dễ dàng mà.
Lâm Phàm nói:
- Câu này của Tiết Quân có thể suy xét, chúng ta trước hết tìm một khối nham thạch thử qua, xem có thể chịu đựng được nhiệt độ cao của năm vòng màu đó không.
Linh Hoa nói:
- Nếu có thể tìm băng ngọc, vậy là tốt rồi.
Tiết Quân nói:
- Đừng chọn tới chọn lui nữa, đối với hoàn cảnh trước mắt, hay là đi tìm mấy khối nham thạch đã rồi nói.
Dứt lời, ngoại trừ Lâm Phàm và Linh Hoa lưu lại bên bờ hồ giám thị, ba người Tiết Quân mỗi người một phương tìm kiếm nham thạch.
Khoảng chừng giây lát sau, Tiết Quân quay lại trước tiên, hắn giơ cao một khối nham thạch to chừng vài thước, nặng chừng vài trăm cân, vẻ mặt hưng phấn chạy về.
- Sư huynh, người xem nè.
Lâm Phàm gật nhẹ, hỏi lại:
- Đệ có phải đi tìm một ngọn núi băng, làm chảy đỉnh núi rồi mới tìm được phải không?
Tiết Quân cười ha hả nói:
- Sư huynh thật thông minh, vừa cái đã đoán được.
Linh Hoa nhìn khối nham thạch, cau mày nói:
- Hình dạng như vậy thì có tác dụng thế nào đây?
Lâm Phàm điềm nhiên nói:
- Xử lý qua liền dùng được liền.
Nói rồi rút kiếm ra, cắt vài lát trên đầu tròn tròn của khối đá, chế tạo thành một khí giới thích hợp.
Một lát sau, Hắc Tiểu Hầu và Đào Nhâm Hiền cùng nhau trở về, trong tay đều có nham thạch.
Lâm Phàm kêu hai người buông vật trong tay xuống, sau đó nắm lấy khí giới nham thạch vừa mới chế tạo xong rồi kêu Hắc Tiểu Hầu cùng bay vào trong hồ lại.
Rất nhanh, hai người đến được đáy hồ, lợi dụng nham thạch không truyền nhiệt, hơn nữa đã trải qua vài ngàn năm có khí băng lạnh xâm thực, có đặc tính đủ năng lực chịu sức nóng, cuối cùng một trái một phải đỡ năm vòng màu, chầm chậm bay ra khỏi hồ nước.
Linh Hoa ba người thấy vậy, lập tức rất mừng, tụ lại cùng hiếu kỳ quan sát, phát hiện năm vòng màu này vô cùng kỳ quái, trong nước thì nóng đến kinh người, nhưng sau khi rời khỏi mặt nước rồi liền bình lặng trở lại, không cảm thấy chút nóng nảy nào.
Thấy vậy, Lâm Phàm cũng không hiểu rõ lắm, suy đoán:
- Phỏng chừng vật này cần phải dính vào một loại vật chất nào đó mới phát sinh phản ứng tương ứng.
Linh Hoa nói:
- Đúng, rất có khả năng này. Hiện tại chúng ta phải quay về Đằng Long cốc để sư tổ xử lý.
Nói rồi, một hàng năm người cứ như vậy bay trên không đỡ lấy năm vòng tròn hướng về Đằng Long cốc.
Trên đường đi, Lâm Phàm phát hiện năm vòng màu rất nặng, liền bảo mọi người luân phiên nhau để tiện nghỉ ngơi.
Nhưng trong khi Tiết Quân và Đào Nhâm Hiền hợp sức đỡ lấy năm vòng màu tiến lên, Lâm Phàm đột nhiên tâm tư bất an, có một cảm giác sợ hãi đại kiếp không biết tên ập xuống.
Dừng lại, Lâm Phàm lớn tiếng nói:
- Mọi người đề cao cảnh giác, ta cảm thấy nguy hiểm đang đến rất gần.
Linh Hoa và Hắc Tiểu Hầu uy nghiêm, nhanh chóng di động thân thể cùng với Lâm Phàm tạo thành phương vị ba phía, bao lấy Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền và năm vòng màu vào ở giữa.
Quan sát tình hình chung quanh, Linh Hoa nghi hoặc nói:
- Sư huynh, không có chút gì khác thường. Huynh có phải …
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Tuyệt đối không sai, cảm giác đó càng lúc càng mạnh mẽ, dường như … tựa … hồ … cẩn thận.
Thanh âm đột nhiên lớn lên, Lâm Phàm tự nhiên xoay người chăm chú nhìn năm vòng màu ở giữa Tiết Quân và Đào Nhâm Hiền, chỉ thấy ở trên có một lão già tóc bạc đang đứng, chính là Bạch Đầu Thiên Ông, sự xuất hiện của lão khiến Tiết Quân và Đào Nhâm Hiền rên lên một tiếng, rồi bị hất bắn đi vài trượng, nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Linh Hoa và Hắc Tiểu Hầu thất kinh, nhanh chóng xoay người trừng mắt giận dữ, trong ánh mắt có sự kinh hãi không hiểu lại đầy cừu hận.
Lâm Phàm vẻ mặt nghiêm chỉnh, hận thù nói:
- Té ra là dị loại của Ngũ Sắc Thiên vực, ngươi muốn thế nào đây?
Bạch Đầu Thiên Ông nhìn Lâm Phàm một lúc, điềm nhiên nói:
- Không sai, tu vi còn có thể xem được, có thể tính là người xuất sắc trong đám tuổi trẻ của Đằng Long cốc. Đáng tiếc các ngươi sinh không đúng thời, đã định sẵn phải đối mặt với hạo kiếp. Bây giờ để ta tiễn các ngươi một đoạn đường để tránh phải sống mệt mỏi.
Tay phải giơ cao, Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt điềm nhiên, nhìn không thấy chút sát khí nào, nhưng lòng bàn tay của lão bắn ra một chùm hào quang màu xanh, khi bắn lên đến một độ cao nhất định, tự động khuếch tán ra chung quanh, cảnh tượng hệt như một cái ô, hình thành một kết giới màu xanh nhạt vây phủ năm người Lâm Phàm vào trong.
Phi thân bay lên, Lâm Phàm cầm kiếm chỉ thẳng vào địch, miệng dặn dò:
- Linh Hoa và Tiểu Hầu nhanh chóng xem xét Tiết Quân và Đào Nhâm Hiền thương thế ra sao, có gì hãy mang bọn họ đi trước, nơi này để ta ứng phó được rồi.
Linh Hoa lo lắng nói:
- Sư huynh, người …
Lâm Phàm quát lên:
- Câm miệng, còn không đi nhanh đi.
Linh Hoa bất đắc dĩ, chỉ đành cùng Hắc Tiểu Hầu chạy đến bên Tiết Quân và Đào Nhâm Hiền, phát hiện hai người đã bị hôn mê, khí tức vô cùng yếu ớt, đang dần dần đi vào cái chết.
Hắc Tiểu Hầu gào thét giận dữ, rút lấy kiếm bên mình Tiết Quân, vừa xông thẳng đến Bạch Đầu Thiên Ông, vừa gằn giọng nói:
- Ta liều mạng với ngươi!
Lâm Phàm biến hẳn sắc mặt, ngăn Hắc Tiểu Hầu lại, quát to:
- Đệ điên rồi!
Hắc Tiểu Hầu rống lên:
- Đệ không hề điên, thằng mập và thằng ngại cỏ đều không xong rồi, bọn họ … bọn họ …
Lâm Phàm nghe vậy chấn động, ánh mắt toát ra ánh sáng thần kỳ kinh người, trầm giọng nói:
- Mang bọn họ quay về, nơi này giao cho ta.
Hắc Tiểu Hầu lớn giọng nói:
- Đệ không, đệ phải báo cừu cho bọn họ!
Lâm Phàm quay đầu giận dữ rống lên:
- Trong mắt đệ còn có sư huynh ta đây nữa không? Còn không nhanh mang Linh Hoa chạy đi, nhanh lên.
Hắc Tiểu Hầu thân thể run rẩy, kích động nói:
- Sư huynh, đệ … đệ …
Lâm Phàm đưa mắt nhìn lên trời, trầm giọng nói:
- Đi nhanh, ta sẽ báo thù cho bọn họ!
Hắc Tiểu Hầu bất cam gào lên một tiếng giận dữ, sau đó quay về, ôm lấy thi thể Tiết Quân, kéo tay Linh Hoa bỏ chạy.
Linh Hoa không chịu, hét lên:
- Ta phải báo thù, ta muốn theo sư huynh.
Hắc Tiểu Hầu quát lớn:
- Đủ rồi, chúng ta lưu lại chỉ hại chết sư huynh mà thôi. Lẽ nào muội hy vọng sư huynh cũng chết ở nơi này sao?
Linh Hoa khóc lớn tiếng, nhìn bóng Lâm Phàm quay lưng lại với mình, cuối cùng bị Hắc Tiểu Hầu kéo tay chạy đi.
Bạch Đầu Thiên Ông thấy vậy, lạnh lẽo nói:
- Tình cảm thật không tồi, đáng tiếc muốn đi lại không thể đi được.
Lâm Phàm lạnh lùng tàn khốc nhìn lão, lãnh đạm nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì ta phải thử qua một chút.
Dứt lời, Lâm Phàm loáng lên, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Hắc Tiểu Hầu và Linh Hoa, toàn thân trường kiếm hào quang lóe lên, một làn kiếm màu đỏ rực bắn ra vừa hay chém thẳng vào kết giới phòng ngự do Bạch Đầu Thiên Ông bố trí.
Lập tức, ánh kiếm lưu chuyển, tiếng sấm sét rung trời, kết giới màu xanh nhạt đó dưới tác dụng của làn kiếm đỏ rực đột nhiên vỡ nát, hóa thành mây khói.
Hắc Tiểu Hầu và Linh Hoa dừng lại một chút, muốn mở miệng nói gì lại bị Lâm Phàm rống to một tiếng đuổi đi gấp.
Bạch Đầu Thiên Ông hơi kinh ngạc, chăm chú nhìn Lâm Phàm một lúc, hừ nhẹ nói:
- Xem ra ta vừa rồi đã xem nhẹ người rồi. Không tồi, kiếm quyết rất sắc bén, không ngờ có thể chém vỡ Nghịch Thiên Pháp giới của ta, đáng để ta chơi đùa cùng với ngươi. Đến đây, cho ngươi một cơ hội, thể hiện thực lực của ngươi ra đi.
Lâm Phàm đưa mắt nhìn thấy Linh Hoa và Hắc Tiểu Hầu đi rồi, đợi hai người đi thật xa mới quay người lại nhìn Bạch Đầu Thiên Ông, lạnh lẽo nói:
- Nghe nói ngươi chính là một trong Ngũ Đại thần tướng dưới trướng của Ngũ Sắc Thần Vương của Ngũ Sắc Thiên vực, lại là người sáng lập nên Tây vực Bạch Đầu sơn, không biết giữa những điều này có chuyện gì đáng hổ thẹn không?
Bạch Đầu Thiên Ông hừ giọng nói:
- Tiểu tử, nói chuyện không cần mang theo móc câu, ngươi nếu muốn báo thù thì chỉ cần ra tay, nếu muốn dò xét tin tức, ta khuyên ngươi hãy tỉnh lại đi, dù sao ngươi cũng là người đi câu cá, hà tất phải lãng phí tinh lực.
Lâm Phàm hừ giọng nói:
- Báo thù ta khẳng định chắc chắn, nhưng trước khi động thủ, ta muốn biết ngươi vì sao xuất hiện ở đây, bởi vì năm vòng màu chăng?
Bạch Đầu Thiên Ông cười lớn nói:
- Ngươi nếu như đã biết rồi hà tất phải hỏi nhiều. Lẽ nào ngươi cho là hai đồng bọn của ngươi còn có thể đưa cứu binh đến được sao? Đến đây, thời gian của lão phu rất quý giá, không muốn ngơ ngác lề mề với ngươi.
Ánh xanh lóe lên, kết giới lại xuất hiện lần nữa. Lần này Bạch Đầu Thiên Ông khiến màu sắc của kết giới đậm hơn, khiến kết giới màu xanh nhạt trước kia trở thành màu tím, bề mắt có sóng ánh sáng lưu động, bề mặt có sóng ánh sáng lưu động, hệt như bao trùm lên một tầng sương mù, khiến người ta cảm thấy như mộng như ảo.
Lâm Phàm thấy Bạch Đầu Thiên Ông không muốn nói nhiều, trong lòng hơi thất vọng, hắn biết tình cảnh trước mắt của mình, cũng hiểu được định mệnh thế nào đang chờ đợi hắn.
Nhưng Lâm Phàm không sợ, chỉ cần Linh Hoa và Hắc Tiểu Hầu có thể an toàn quay về, hắn cho dù chết cũng đáng giá.
Nghĩ đến đây, Lâm Phàm múa kiếm thủ thế, ánh mắt chằm chằm nhìn Bạch Đầu Thiên Ông, quan sát động tĩnh của lão ta.
Nhìn ra tâm ý của Lâm Phàm, Bạch Đầu Thiên Ông tự phụ cười nói:
- Tiểu tử, ngươi biết năm xưa lão phu dựa vào cái gì mà có danh chấn thiên hạ chăng?
Lâm Phàm mỉa mai nói:
- Phỏng chừng bằng vào bản lĩnh ỷ lớn hiếp nhỏ, mặt dày vô sỉ.
Bạch Đầu Thiên Ông không vui, quát lên:
- Nói bậy, năm xưa lão phu dùng Nghịch Thiên Pháp giới dương danh thiên hạ, một mình chinh chiến vài trăm lần, từng có người nào giữ được mạng ở trong tay ta không?
Lâm Phàm khinh bỉ nói:
- Nếu như ngươi lợi hại như vậy, sao cũng trở thành tay sai cho người khác.
Câu này hơi chói tai, đối với Bạch Đầu Thiên Ông có thể nói là tối kỵ.
- Câm miệng, tiểu tử ngươi thật lòng muốn chết, lão phu sẽ giúp cho ngươi toại nguyện.
Trong tiếng quát giận dữ, Bạch Đầu Thiên Ông tay phải giơ cao năm ngón nắm chặt, chớp mắt đã có làn sáng màu xanh tím hệt như một mặt trời có cánh, chiếu rọi quanh đó thành một cùng xanh tím.
Đồng thời, kết giới bên ngoài bắt đầu thu nhỏ lại, cùng với gió âm quỷ dị tạo nên một loại tiếng quỷ dữ gào thét.