- Trang chủ
- Thất Giới Hậu Truyện
- Chương 267: Tối cao cảnh giới (Cảnh giới cao nhất)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Từ đó, tuyết trắng trên mặt đất yên lặng giữ nguyên vẻ lạnh lùng cao ngạo của nó, vĩnh viễn chiếm lĩnh mặt đất rộng lớn phía Bắc, chăm chú nhìn về phương Nam.
Bầu trời, từng mảng hoa tuyết theo gió lắc lư hệt như nhảy múa, lại như đang ca hát, mang theo một chút ánh lạnh, dâng lên những gì ẩn chứa, tích lũy thành đau thương không thay đổi vĩnh viễn.
Băng, do tuyết ngưng đọng mà thành, cứng rắn lại lấp lánh, rơi xuống mặt đất lanh canh.
Tuyết, do khí diễn biến mà ra, hóa vô hình thành hữu hình, thánh khiết lại nghiêm trang.
Băng tuyết tương hỗ lẫn nhau, mềm cứng vô thường, cương nhu nối tiếp, tuy nhìn giống nhau nhưng lại khác biệt hoàn toàn. Đây gọi là cách một ly đi một dặm.
Ẩn mình trong băng tuyết, yên lặng bình tĩnh không một tiếng động. Hai mắt nhắm chặt không nhìn thấy tròng mắt linh động, nhưng cửa lòng lại khai mở thu nạp tin tức bốn phương tám hướng.
Lúc này, Thiên Lân trong lòng không chút tạp niệm, ý thức dung hòa vào trong băng tuyết, tình hình mọi thứ chung quanh đều hiển thị rõ ràng trong não.
Cảm giác đó huyền diệu vô cùng, phảng phất hắn hóa thân thành băng tuyết, có thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trong Băng Nguyên, ý thức có thể cảm ứng được mọi cử động của Băng Nguyên.
Vui mừng xuất hiện trong đầu Thiên Lân, nhưng hình ảnh trong não lại dần dần mơ hồ đi. Biết đã khuấy động tạp niệm, Thiên Lân vội vàng tĩnh tâm ngưng thần, dần dần quên hết mọi thứ, từ từ tiến vào một thế giới kỳ diệu.
Đột nhiên, cảnh vật trước mắt xuất hiện biến hóa, Thiên Lân đến một thế giới tuyết trắng rộng rãi vô hạn, không gian to lớn phóng tầm mắt nhìn không thấy giới hạn, cả thế giới ngoại trừ trống rỗng ra thì chẳng còn bất cứ sự tồn tại nào.
Hơi kinh ngạc, Thiên Lân không khỏi tự nói trong lòng:
- Kỳ quái, sao có điểm nào đó nhìn thấy quen quen?
Lúc này, một thanh âm vang lên trong não của hắn.
- Đây là Băng Hồn nguyên giới, hoan nghênh ngài quay trở lại.
Thiên Lân vừa nghe sửng người, sau đó tỉnh lại, cất tiếng hỏi:
- Băng Mị, ngươi đang nói chuyện với ta phải không?
Trong hư không, tiếng Băng Mị truyền lại.
- Đúng thế, chủ nhân, ta đang ở trong lòng của ngài.
Thiên Lân hơi cao hứng, nhớ lại nói:
- Nhớ đến lần đó ta sáu tuổi, hiện nay loáng cái đã qua mười ba năm rồi. Băng Thần quyết của ta đã có tiến bộ rất to lớn.
Băng Mị nói:
- Chủ nhân, Băng Thần quyết của ngài tiến triển thần tốc, nhưng cự ly đến cảnh giới cao nhất còn một khoảng cách lớn.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- Cảnh giới cao nhất như thế nào?
Băng Mị giải thích:
- Băng Thần quyết nếu tu luyện đến cảnh giới cao nhất, thân thể, ý thức, nguyên thần của ngài có thể tùy ý ảo hóa thành băng, tuyết, nước, khí, mây, sương mù, ánh sáng. Lúc đó khung trời hư vô để cho ngài tự do ngao du.
Thiên Lân sợ hãi than:
- Thần kỳ như vậy sao? Thế làm sao mới có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất đây?
Băng Mị nói:
- Băng Thần quyết phân thành năm tầng sáu giới, hiện nay bản thân ngài mới tu luyện đến bốn tầng bốn giới. Tầng cuối cùng chia thành hai giới, thứ nhất chính là Băng Hồn giới, phàm là sức mạnh thuộc băng tuyết, ngài đều có thể vận dụng. Tầng thứ hai là Băng Thần giới, chuyện này cần phải có cơ duyên, phải dung hợp được Ngũ Đại thần quyết trên thế gian mới có hy vọng hoàn chỉnh công phu. Trước mắt, hy vọng lớn nhất của ngài chính là luyện thành Băng Hồn giới, chỉ cần nỗ lực là không có vấn đề.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Ngũ Đại thần quyết trên thế gian là chỉ những cái nào không biết.
Băng Mị chần chừ một lúc, nhẹ giọng nói:
- Đây là năm loại sức lực mạnh mẽ nhất thời thượng cổ, bao gồm thủy, hỏa, phong, lôi và bất tử. Trong đó, thủy thì bao gồm sức mạnh của băng tuyết, hỏa chia thành thiên hỏa và địa hỏa. Phong thì rộng lớn vô biên khó mà bắt được. Lôi bao gồm sét chớp chính là cơn giận của thiên uy. Còn lại sức mạnh bất tử lại là sức mạnh sống lại, mãi mãi đến nay thần bí nhất, chia thành hai thứ, thứ nhất là tĩnh thái thủy hệ, nhờ vào sức mạnh trời để sống dậy trở lại. Thứ hai chính là động thái dị biến hệ, dùng đặc tính tiên thiên mà từ chết phục sinh, loại khó thấy vô cùng.
Thiên Lân nghe vậy, phân tích nói:
- Chiếu theo phân tích của ngươi, người thế gian cơ hồ không có hy vọng?
Băng Mị đáp:
- Chuyện đó phải trông vào cơ duyên của người thế gian.
Thiên Lân hỏi:
- Ta có cơ hội chăng?
Băng Mị trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói:
- Cũng khó nói, chủ nhân có lẽ có một chút hy vọng.
Thiên Lân hơi mừng, hỏi tiếp:
- Nghĩa là sao?
Băng Mị phân tích nói:
- Trước hết, pháp quyết của ngài thuộc thủy, khiến ngài có được một trong năm đại thần lực. Thứ hai, phần lớn Liệt Hỏa chân nguyên trong cơ thể ngài là Liệt Hỏa Chân Âm, chính là tinh hoa của địa hỏa, cái ngài khuyết chính là thiên hỏa chi phách. Thứ ba, sức mạnh của phong gió ngài còn chưa có sẵn, nhưng sức mạnh lôi điện ngài lại chút thành tựu. Thứ tư liên quan đến sức mạnh bất tử, chuyện đó thì ngài cần phải dụng tâm nắm vững, trong cơ thể ngài có một luồng sức mạnh rất kỳ dị đặc biệt, trước giờ ngài chưa từng phát hiện được.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Sức mạnh như thế nào, ngươi nói rõ hơn một chút xem?
Băng Mị liền nói:
- Một năm trước đây, trong Cửu Trọng Thiên, xem ra rất tầm thường nhưng thực tế là thiên ý. Cuộc đời này của ngài huyền bí khó lường, hy vọng ngài tự thu xếp được tốt.
Thiên Lân nói:
- Băng Mị ngươi dường như biết rất nhiều chuyện của ta, còn có một số chuyện ngươi cũng không nói hoàn toàn cho ta.
Băng Mị đáp:
- Chuyện có thể nói cho ngài thì đã nói rồi, còn lại chính là thiên cơ, cần bản thân ngài từ từ phát giác. Được rồi, phải về thôi. Ngày hôm nay đối với ngài chính là một ngày rất đặc thù.
Thiên Lân không vui, hỏi lại:
- Ồ, Băng Mị, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi … ồ… ta sao lại về rồi?
Tâm thần chấn động, Thiên Lân đột nhiên phát hiện bản thân đã rời khỏi Băng Hồn nguyên giới, ý thức cũng quay về thực tại.
Đến lúc này, Thiên Lân do biến cố này mà sơ sót mấy câu nói cuối cùng của Băng Mị, cũng quên mất rất nhiều chuyện.
Chỉnh lý lại suy nghĩ, Thiên Lân quan sát tình hình chung quanh, vừa hay phát hiện Tuyết Ẩn Cuồng Đao bỏ đi, trong lòng lập tức ngầm nói không ổn.
Trước mắt, Tân Nguyệt còn chưa hề quay lại, với sức mạnh của Thiên Lân, cho dù hắn tự phụ cũng biết không thu thập được Tuyết Ẩn Cuồng Đao, vì thế không khỏi hơi thất vọng.
Nhưng nghĩ đến Tuyết Ẩn Cuồng Đao bị thương trên người, là cơ hội khó có, Thiên Lân lại không thể bỏ qua. Vì vậy, hắn lợi dụng Băng Thần quyết, thân thể xuyên lượn trong băng tuyết, trên đường đi theo sau lưng Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Cứ như vậy, sau đó khi Tân Nguyệt đến, Thiên Lân đã rời đi, hai người phân tán từ đó.
Quan sát động thái của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Thiên Lân ngầm tính toán. Tuyết Ẩn Cuồng Đao sắp sửa đi đâu, sẽ đi tìm Bạch Đầu Thiên Ông chăng?
Trong lúc suy tư, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đang bay đột nhiên tăng tốc, điều này khiến Thiên Lân kinh ngạc vô cùng, vội vàng đuổi theo bén gót, giữ khoảng cách chừng ba dặm.
Như vậy, hai người một trước một sau, một trên một dưới đi thẳng về vùng sâu thẳm của Băng Nguyên.
Cũng không biết trải qua thời gian ít nhiều, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đang bay đột nhiên dừng lại, điều này khiến Thiên Lân lập tức dừng chân, quan sát tình hình quanh đó.
Nơi này địa thế bằng phẳng, thuộc về cùng bình nguyên băng tuyết, trong phạm vi vài chục dặm không hề thấy bất cứ núi băng hẻm núi tuyết nào, có tình hình gì chỉ đưa mắt là thấy được ngay.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao lơ lửng trên không, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, hừ lạnh nói:
- Trên đường đi theo, còn không muốn xuất hiện chăng?
Thiên Lân nghe vậy thất kinh, cảm thấy kinh ngạc, Băng Thần quyết của mình huyền diệu vô cùng, sao lại bị Tuyết Ẩn Cuồng Đao phát hiện được?
Có phải Tuyết Ẩn Cuồng Đao cố ý giở trò muốn gạt bản thân mình không?
Nghĩ đến đây, Thiên Lân im lặng, lẳng lặng quan sát.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao thấy chung quanh không có biến hóa, lập tức hừ khẽ nói:
- Nếu muốn ta ra tay, thế thì ta mời ngươi ra thôi.
Tay phải vung lên, chiến đao xoay tròn, chỉ thấy tám chùm ánh đỏ chớp mắt đã đánh xuống hình thành một đao trận bát quái khuếch tán ra bên ngoài, nó đi đến đâu thì băng tuyết tung tóe, mặt đất rung chuyển.
Trong đó, một đao đánh trúng chỗ của Thiên Lân, ép hắn bất đắc dĩ phải xuất hiện.
Bốn mắt nhìn nhau, Tuyết Ẩn Cuồng Đao bất ngờ nói:
- Té ra là ngươi.
Thiên Lân điềm nhiên trả lời:
- Đúng là ta.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hỏi:
- Thiên Lân, đề nghị ngày đó của ta ngươi có thấy tốt không?
Thiên Lân nói:
- Với hình dạng ngươi hiện nay, hỏi vấn đề này dường như không thích hợp lắm.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi giận dữ nói:
- Ngươi coi thường lão phu?
Thiên Lân nhún vai, khinh thường nói:
- Ngươi ngay cả Dao Quang cũng đánh không lại, ta theo ngươi có tiền đồ thế nào đây?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao giận dữ nói:
- Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?
Thiên Lân nói:
- Sợ, nhưng ngươi có thể giết được ta chăng?
Trận chiến trước đây khiến Tuyết Ẩn Cuồng Đao còn tức giận trong lòng, hiện nay Thiên Lân lại khích giận lão nữa, điều này khiến lão tuy có lòng mến tài, nhưng cũng không khỏi nổi sát tâm lên, trong mắt toát ra chút tàn khốc.
- Thiên Lân, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, thật sự không muốn bái ta làm sư phụ?
Thiên Lân trong lòng căng thẳng, cảm ứng được sát khí trên người Tuyết Ẩn Cuồng Đao, cố làm ra vẻ suy tư nói:
- Thực lực ngươi tuy mạnh mẽ vô cùng, nhưng nghe nói ngươi cũng là người chịu lệnh mà thôi. Nếu ta bái ngươi làm sư phụ, sao lại không bị người quản chế.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghe vậy, cơn giận giảm bớt, hừ khẽ nói:
- Ta là ta, ngươi là ngươi, giữa chúng ta không có quan hệ nào cả.
Thiên Lân hỏi:
- Nếu bọn họ ra lệnh cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể làm thế nào được? Hơn nữa, ta xuất thân từ Băng Nguyên, ngươi đến từ Ngũ Sắc Thiên vực, tựa hồ không hoàn toàn dung hòa với nhau được.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao tự phụ nói:
- Điều này ngươi không cần lo lắng, không bao lâu sau, Ngũ Sắc Thiên vực sẽ thống nhất nhân gian. Lúc đó ngươi là đồ đệ của ta thì tự nhiên ngươi sẽ nở mày nở mặt vô hạn.
Thiên Lân khó khăn nói:
- Nghe nói cũng không sai, nhưng nhân gian cao thủ vô số. Chỉ với Dao Quang, hắn cũng lợi hại hơn ngươi rồi, đến lúc đó Ngũ Sắc Thiên vực gặp phải cao thủ nhân gian, còn chưa nói được ai sẽ thắng ai.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao khinh bỉ nói:
- Chỉ bằng một Dao Quang, căn bản không đủ để chống lại được đại quân của Ngũ Sắc Thiên vực. Đợi vị cao thủ thứ ba đến, lúc đó ngươi sẽ biết được thực lực của Ngũ Sắc Thiên vực có bao nhiêu.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Chỉ bằng một người có thể làm được bao nhiêu?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao phản bác lại:
- Ai nói với ngươi chỉ có một người? Cao thủ thứ ba một khi đến đây, đi theo ít ra cũng có bốn người, chính là cao thủ hiếm có đủ sức quét sạch Băng Nguyên.
Thiên Lân làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Bốn người? Thế có cao thủ thứ bốn, cao thủ thứ năm không?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao ngạo nghễ nói:
- Tự nhiên có rồi. Nhóm chúng ta tổng cộng có năm đại thần tướng, ta bất quá chỉ là người mở đường thôi, ba vị sau đó từng người càng lợi hại hơn, tổng cộng lại có hai mươi cao thủ, đủ xưng bá nhân gian.
Thiên Lân la lên thất kinh nói:
- Lợi hại như vậy, thế thì ta phải suy xét cho tốt. Đúng thế, trong năm Đại thần tướng các vị, ai lợi hại nhất, ai là người đứng đầu?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao cảnh giác nói:
- Nếu như ngươi hỏi vấn đề này làm gì?
Thiên Lân cười nói:
- Không có gì, ta chỉ đang muốn lấy người đó so sánh với người lợi hại nhất nhân gian, xem thử ai thắng ai. Như vậy ta mới quyết định bái ngươi làm sư hay không.