- Trang chủ
- Thất Giới Hậu Truyện
- Chương 195: Lưỡng bại câu thương
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Cắn răng chống đỡ, Phùng Vân biết không thể nào buông thả được, lập tức bất chấp an nguy bản thân, mạnh mẽ ép ngược kinh mạch để bộc phát thực lực kinh người, thúc động cột sáng màu vàng kim kia nhanh chóng bắn lên trời cao.
Trong chớp mắt, ánh vàng kim lóe lên, mây đen bị phá vỡ, một cột sáng rực rỡ nối liền với bầu trời.
Thấy vậy, cao thủ ba phái Băng Nguyên thở phào nhẹ nhõm, những người khác lại lạnh lùng bình tĩnh.
Trong màn đen, Mạc Ngôn và Lộc Di Phong nhanh chóng phản kích, hai người nắm lấy tay nhai, chuyển động thật nhanh, gào lên một tiếng liền hình thành một cột gió đang theo sự gia tăng tốc độ của bọn họ mà nhanh chóng bành trướng ra.
Người áo đen rống nhỏ một tiếng, giận dữ nói:
- Muốn giữ mạng, các ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi!
Trong tiếng rống giận dữ, người áo đen thân hình lóe lên, ảo ảnh thay nhau hiện ra, làn sáng màu đen hệt như lệ quỷ phân bố khu vực lân cận, con nào cũng mở miệng rít lên chói tai hình thành một không khí khủng khiếp nặng nề.
Đồng thời, người áo đen ánh mắt sắc bén, hai mắt bắn ra hào quang màu đen ngòm hệt như một thanh kiếm bén đen bóng mang theo bóng quỷ khắp cả bầu trời xông thẳng đến Phùng Vân.
Phá vỡ được khu vực đêm đen của người áo đen, Phùng Vân trọng thương phun máu, chỉ trong chốc lát bắn người lên, liên tục chuyển đổi ba mươi chính vị trí.
Thiên Tà tông có một chữ tà không có ý nói tính cách của môn nhân tà dị mà ám chỉ pháp quyết “Thiên Ảo Tà Vân” biến hóa đa đoan, chỉ có một chữ tà mới có thể khái quát được.
Lúc này, Phùng Vân thương thế không nhẹ, tự nhiên không phải địch thủ của người áo đen, nhưng ông có ý né nặng tìm nhẹ, phát huy sự quỷ biến của pháp quyết bản thân khiến người áo đen vừa kinh ngạc vừa giận dữ, lại rất khó mà nắm chính xác được thân ảnh của ông.
Một chiêu thất bại, người áo đen gào lên một tiếng. Đang khi hắn chuẩn bị công kích tiếp tục, liền phát hiện hành động Mạc Ngôn và Lộc Di Phong, lập tức trong lòng chuyển động, mây đen thu nhỏ dự tính ép chết hai người tại chỗ.
Nhưng tình hình hoàn toàn không như ý, người áo đen tuy thực lực kinh khiếp, nhưng phát hiện quá trễ, đợi khi mây đen áp lực vào trong ép gần đến hai người Mạc Ngôn, lập tức rít lên một tiếng đã bị cột gió nuốt mất, hơn nữa lại không thể vãn hồi được.
Như vậy, mây đen nhanh chóng thu nhỏ, cột gió Mạc Ngôn và Lộc Di Phong tạo nên lại nhanh chóng biến lớn ra, hóa thành một cột gió thông thiên đứng vững trên mặt tuyết, tạo cho người ta cảm giác chấn động khiếp hãi.
Thấy tình thế không ổn, người áo đen hừ giận một tiếng, buông bỏ tiến công của hai người Mạc Ngôn, đem toàn bộ tức giận tập trung lên Phùng Vân.
Cứ như thế, chỉ thấy người áo đen hai mắt lóe lên ánh xanh lục, làn sáng quỷ bí từ trong mắt hắn bắn ra tự động truy tìm tung tích của Phùng Vân.
Đồng thời, người áo đen đưa hai tay trước ngực tạo thành một tư thế rất kỳ quái, toàn thân ánh đen lưu động, cơ thể bộc phát một luồng khí thế mạnh mẽ của tà sát trong trời đất, chớp mắt đã ngưng đọng không gian phương viên chục trượng quanh đó, lập tức giữ chặt Phùng Vân giữa không trung.
Bất ngờ xuất hiện, Phùng Vân vẻ mặt hiện ra ngạc nhiên, thân thể uốn lượn đứng yên giữa không trung, trong lòng kinh khủng vô cùng.
Mạc Ngôn và Lộc Di Phong phát hiện được tình hình này, hai người vỗ một chưởng vào nhau, mượn lực phân thân ra rồi ai nấy xoay tròn xông đến, cột gió nối với trời đó liền phân thành hai xông thẳng đến người áo đen.
Bật cười lạnh lùng tàn khốc, người áo đen bá khí kinh trời nói:
- Đây là các ngươi tự tìm, muốn trách thì các ngươi hãy trách mình!
Hai tay giang ra, sau đó thu lại, trong lúc một giang một thu này, trên người áo đen làn sáng dao động, rồi phát ra sóng ánh sáng không gì ngăn được, hệt như thanh đao sáng chém ngang trời, đi đến nơi nào vạn vật vỡ nát.
Thấy vậy, Hàn Hạc và Công Dương Thiên Tung vẻ mặt thất kinh, ai cũng không ngờ được người áo đen lại đáng sợ như vậy, trước nay vẫn che giấu thực lực.
Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, hắn hết sức bất ngờ với sự mạnh mẽ của người áo đen, nhưng hắn vẫn lạnh lùng như cũ, hoàn toàn không có một chút kinh hoàng. Còn những người khác thì hoặc là kinh ngạc hoặc mừng thầm, vẻ mặt mỗi người một khác cho thấy tâm tình khác nhau.
Lúc này đây, người ngoài nhúng tay vào đã quá trễ, chỉ còn trông mong vào chính Phùng Vân, Mạc Ngôn, Lộc Di Phong.
Nguy hiểm đến gần, người bất đắc dĩ phải bộc phát thực lực kinh người.
Hiện nay, Phùng Vân ở trong hoàn cảnh như vậy.
Ông cảm giác rõ ràng sức sát thương của làn sáng do người áo đen phát ra, biết không phản kháng liền chỉ có con đường chết.
Vì bản năng cầu sinh, Phùng Vân quát to một tiếng, toàn thân ánh vàng kim lay động, ánh đỏ tràn ra ngoài, ảo tượng Phật vàng kim nhàn nhạt xuất hiện sau lưng ông, toàn thân ánh Phật như mây.
Đồng thời, bên ngoài cơ thể Phùng Vân ngọn lửa như rắn nhảy múa kịch liệt, ngọn lửa phối hợp với ánh Phật, dùng khí Hạo Nhiên của Nho gia phối hợp với pháp quyết Phật gia Kim Cương, hình thành một loại ngọn lửa Phật đặc biệt vây phủ quanh người, vừa hay đón lấy sóng sáng sắc bén như đao kia.
Ánh sáng huyền ảo lóe lên, tiếng sấm rung trời. Làn sóng ánh sáng khuếch tán va chạm vào người Phùng Vân, bị ngọn lửa Phật của ông ngăn lấy, cả hai chớp mắt đã kích hóa, điểm giao nhau có chân nguyên lưu động, chốc lát đã hình thành một quả cầu ánh sáng bành trướng, nổ sầm một tiếng rồi vỡ tung ra.
Lúc này, chỉ thấy mây đen tràn ngập, hoa lửa như mưa, sóng ánh sáng vặn vẹo tan rồi lại tụ, cứ mãi liên tục.
Phùng Vân thân thể chấn động, ngọn lửa Phật dao động kịch liệt nhưng lại không hề tan đi. Điều này khiến ông mừng rỡ trong lòng, thân thể không khỏi tự động lùi về phía sau.
Người áo đen khí thế dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thân thể nhanh chóng bay vụt lên, né tránh phản lực.
Mạc Ngôn và Lộc Di Phong xoay tròn quay về, hai người nhờ sức xoay tròn hóa giải được sóng ánh sáng của người áo đen, sau đó truy đuổi theo sát hệt như hai con rồng tuyết một tả một hữu cuốn thẳng đến người áo đen.
Một đấu với ba, người áo đen không chút để ý, miệng cười lạnh liên tục, hai tay múa lên ánh đen như chớp điện, lúc thì điên cuồng gào thét, khi thì chớp điện loằng ngoằng, quả thực giống như một vị ma quân hắc ám.
Mạc Ngôn và Lộc Di Phong càng đánh càng sợ, hai người đã tận hết sức toàn lực lại không chút hiệu quả, trong lòng lập tức sản sinh một cảm giác vô dụng.
Địch nhân tà ác quỷ bí như vậy, làm sao không khiến hai người bọn họ tâm tàn ý lạnh được?
Phùng Vân ổn định thân thể, ánh mắt phức tạp nhìn người áo đen, trên mặt hiện ra chút do dự.
Trước kia, khi Thiên Lân truyền thụ ông tùy cơ ứng biến, ông trong lòng đầu tin tưởng, nhưng hiện tại niềm tin đang dần dần mất đi, điều này khiến ông cơ hồ không hăng hái lên được.
Nhưng chuyện đã đến mức này, không cách gì né tránh. Phùng Vân sau khi điều chỉnh tâm tình rồi, toàn thân vây phủ trong lửa, tán phát một sự dũng mãnh trước kia, một khí thế và quyết tâm không sợ gì cả, khiến cho mọi người ở đó đều cảm nhận được khí thế bi tráng này.
Hai tay bắt quyết, thân thể nghiêng tới trước, hai tay trước ngực Phùng Vân không ngừng thay đổi thủ thế, phối hợp với sự di động của bản thân nhanh chóng tạo thành thế cung cong bắn mặt trăng.
Lúc này, tay trái Phùng Vân duỗi trước, lòng bàn tay hơi nắm phát ra một làn sáng màu đỏ rực, hình thành một cây cung hư ảo, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa bàn tay phải kéo dây hư không, một mũi tên màu vàng kim tập trung vào người áo đen, mũi tên ánh sáng chuyển biến, khi thì ánh Phật rực rỡ, khi thì ánh đỏ hội tụ, lúc thì ánh đen lưu chuyển, lúc lại ánh xanh tinh ròng.
Mũi tên này kỳ quái vô cùng, chính là do Thiên Lân chỉ bảo, nhờ vào pháp quyết Thiên Ảo Tà Vân của Phùng Vân, khiến một mũi tên này của ông hỗn hợp bốn loại chân nguyên Phật, Ma, Đạo, Nho để phát xuất một tên cực mạnh.
Tức khắc, Phùng Vân gia tăng chân nguyên đến cực hạn, mũi tên ánh sáng trong tay lung linh, bốn màu hợp nhất hình thành mũi tên ánh sáng bốn màu nhắm thẳng vào tim của người áo đen, tay phải đột nhiên buông ra, mũi tên ánh sáng thoát dây bay đi hóa thành một luồng sáng chuyển động hệt như muốn truy tìm lại thời gian đã trôi qua.
Giữa không trung, người áo đen bá khí đầy đủ, hai tay múa lên phát xuất một làn sáng đen ngòm hệt như chớp điện màu đen, đánh cho Mạc Ngôn và Lộc Di Phong núp đông né tây, hai cột gió mạnh mẽ đang nhanh chóng tán loạn, tình hình vô cùng nguy ngập.
Nhưng đúng lúc đó, người áo đen trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn, phảng phất có chuyện gì đó phát sinh.
Phát hiện được tình hình này, người áo đen ý niệm thay đổi, chớp mắt đã nắm được tình cảnh của Phùng Vân. Điều này khiến hắn giật thót.
Mũi tên phá không bay ra, chớp mắt đã đến. Người áo đen không kịp né tránh, lập tức rống lên một tiếng, hai tay múa lên bắt chéo trước ngực, trong thời gian ngắn nhất liên tục lay động bốn lần, hình thành trước người bốn kết giới ánh sáng đen ngòm, tất cả chồng chất lên nhau, ngưng tụ thành một tấm thuẫn ánh sáng màu đen.
Ánh đen vừa hiện, mũi tên ánh sáng đã đến. Mũi tên ánh sáng bốn màu lóe lên xông đến va chạm vào trên tấm thuẫn ánh sáng, đầu mũi tên có ánh vàng kim lưu động mang theo khí cực thánh của Phật môn nhanh chóng thẳng tiến thâm nhập vào trong tấm thuẫn ánh sáng.
Tên là một môn tuyệt kỹ khó thấy, đặc điểm của nó là có tính công kích rất mạnh, có thể phá được hầu hết phòng ngự.
Lúc này, Phùng Vân dùng tên làm vũ khí phát huy đặc điểm lớn nhất của Thiên Ảo Tà Vân, dùng ánh Phật khắc chế tà ác của người áo đen, dùng ưu thế điểm đánh vào mặt, nhanh chóng tạo thành uy hiếp với người áo đen.
Nhưng người tu đạo lấy thực lực làm căn bản, người áo đen tu vi vượt hẳn Phùng Vân không ít, lại thêm pháp quyết tà ác của hắn có sức mạnh thôn tính, vì thế một tên của Phùng Vân tuy sắc bén nhưng sau khi va chạm vào tấm thuẫn màu đen rồi, cho dù tốc độ hay sức mạnh đều nhanh chóng hạ thấp, hai bên hình thành thế giằng co.
Theo sự chú ý của người áo đen chuyển sang nơi khác, Mạc Ngôn và Lộc Di Phong thở phào, hai người toàn thân ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch kinh hoảng không ngừng.
Nhanh chóng lùi lại, Mạc Ngôn vừa điều hòa hơi thở, vừa quan sát chiến cuộc, khi phát hiện được có cơ hội rồi, vội vàng kêu Lộc Di Phong, hai người hình bóng lay động đến phía sau người áo đen, sau đó thân thể hai người chuyển bí, rít lên một tiếng hóa thành hai cột sáng màu trắng bạc hệt như mũi tên ánh sáng thoát khỏi tay, chỉ chớp mắt đã đánh trúng thân thể người áo đen.
Hành động của Mạc Ngôn và Lộc Di Phong người áo đen hoàn toàn hiểu rõ, nhưng hắn vì đang ứng phó với một tên đáng sợ của Phùng Vân, căn bản không thể phân thân ra được.
Nhưng người áo đen có tu vi kinh người, khi biết rõ không cách gì né tránh, còn có thể phân ra một phần sức mạnh bố trí chín tầng lưới sáng phòng ngự sau người để hạ tấp sức sát thương của Mạc Ngôn và Lộc Di Phong.
Như vậy, công kích của Mạc Ngôn và Lộc Di Phong hơi dừng lại một chút, sức công kích giảm mạnh, sau đó phá vỡ trở ngại đánh trúng người áo đen. Lúc đó sức mạnh đã không còn thừa mấy, dù sao hai người cũng bị thương.
Nhưng một chiêu như vậy lại có tác dụng đẩy mạnh sức tiến công của Phùng Vân, khiến mũi tên sáng bốn màu của ông trong lúc tâm thần người áo đen bị dao động, lập tức đột phá trở ngại xuyên thẳng qua tim.
Một tên này uy lực kinh người, sau khi xuyên qua thân thể của người áo đen liền tạo nên thương tích cực lớn cho hắn.
Đối với người áo đen, do nguyên nhân thân phận của hắn, công kích thông thường rất khó tạo nên thương tích cho hắn.