- Trang chủ
- Thất Giới Hậu Truyện
- Chương 115: Bát đại tuyệt kỹ (Tám đại tuyệt kỹ)
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Nghe hết những lời này, Từ Tĩnh cảm xúc nói:
- Nếu không được nghe những lời này của sư thúc tổ, con quả thật cũng chỉ muốn đạt đến cảnh giới Quy Tiên thì cho là tu vi đại thành. Xem ra như vậy, con sau này còn phải kiên trì không ngừng tu luyện liên tục.
Hàn Hạc nghe vậy vui mừng gật đầu, Điền Lỗi lại nói:
- Từ từ cũng đến, đời người năm tháng rất dài, chuyện này không gấp được. Tu vi con hiện nay đã đạt đến chướng ngại, có thể ung dung thoải mái một chút, khổ luyện nhiều hơn phương pháp vận dụng, đặt hết tâm tư ở kiếm quyết và thân pháp.
Từ Tĩnh nói:
- Sư thúc tổ yên tâm, Tĩnh nhi hiểu rõ. Lần thi đấu này, Tĩnh nhi nhất định lấy được quán quân, không phụ kỳ vọng của của các vị.
Hàn Hạc cười nói:
- Tự tin tiến lên rất đáng biểu dương. Nhưng con cũng không được khinh địch. Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc của Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông đều là nhân tài có thể đào tạo, nhiều năm nay bọn họ nhất định khắc khổ tu luyện, tu vi bọn họ không hơn kém con. Ngoài ra, Lâm Phàm đã từng dùng nhân sâm bảy trăm năm, tu vi tăng lên một con giáp, con cũng phải lưu ý đến hắn.
Từ Tĩnh hơi bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Lâm Phàm đã dùng nhân sâm? Chuyện này sao con không biết gì.
Hàn Hạc cười đáp:
- Vân Nhâm luôn giấu kín tin tức này, ta cũng biết được từ sư tổ của con thôi.
Điền Lỗi nói:
- Ta thật ra lại không lo lắng Lâm Phàm, ngược lại thấy Tân Nguyệt có chút kỳ quái. Trước đây ta có thể nhìn rõ được tu vi của nó như thế nào, nhưng hiện nay lại phát hiện nó càng lúc càng thần bí, mà sư huynh cũng không biết cố tình hay vô ý che chở nó, khiến ta không tiện hỏi tới nữa.
Hàn Hạc trầm ngâm một lúc, than nhẹ:
- Sư đệ à, ngươi thật ra không phát hiện được, sư huynh coi trọng nhất là Tân Nguyệt, dường như huynh ấy đã nhìn ra được tương lai của Tân Nguyệt, từ đó quyết định hành động mà chúng ta không biết.
Điền Lỗi lắc đầu nói:
- Sư huynh luôn luôn thăm thẳm khó dò, ai có thể đoán được tâm tư của huynh ấy đây? Thôi, không nói những chuyện đó nữa. Từ Tĩnh à, con nhờ sư phụ chuyện cầu hôn, bên đó đáp lại thế nào rồi?
Từ Tĩnh đáp:
- Ngũ sư thúc không hề cự tuyệt, nhưng lại nói phải do sư tổ quyết định. Chuyện này còn phải nhờ hai vị sư thúc tổ giúp cho.
Điền Lỗi nói:
- Chuyện này con yên tâm, ta sẽ nói giúp con trước mặt sư huynh, hẳn không thành vấn đề gì.
Từ Tĩnh vẻ mặt rất mừng, cảm kích nói;
- Tĩnh nhi xin tạ ơn hai vị sư thúc tổ trước.
Hàn Hạc nhìn bộ dáng cao hứng của hắn, trong mắt toát ra một ánh phức tạp, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đành bỏ qua.
Đồng thời vào lúc đó, ở trong động Băng Tuyết lão nhân sống, Lâm Phàm đang tăng cường tu luyện.
Hình bóng tung bay, thân pháp nhanh nhẹn, phối hợp với làn kiếm liên tục không ngừng như một quả cầu ánh sáng đang bay nhảy trong động.
Bên cạnh, Linh Hoa và Băng Tuyết lão nhân yên lặng quan sát, hai người vẻ mặt khác nhau, biến đổi cũng rất rõ ràng.
Trên mặt Linh Hoa là nụ cười hưng phấn, rõ ràng cảm thấy vui mừng và kinh ngạc trước biểu hiện của Lâm Phàm.
Trên mặt Băng Tuyết lão nhân, ngoại trừ nụ cười nhẹ là sự thương cảm nhiều hơn, và càng hoài niệm nhàn nhạt hơn.
Dường như từ trên người Lâm Phàm, ông đã thấy được bản thân mình trước kia.
Giây lát, Lâm Phàm luyện công hoàn tất, đến bên hai người hỏi:
- Thế nào rồi, ta tu luyện được không?
Linh Hoa cười nói:
- Được, quá được đi, đã đến lúc đủ để tranh cao thấp với sư huynh Từ Tĩnh.
Băng Tuyết lão nhân điềm nhiên nói:
- Miễn cưỡng không tồi, nhưng muốn thắng thì còn thiếu một chút.
Lâm Phàm vẻ mặt nặng xuống, hỏi lại:
- Băng Tuyết lão nhân, ta còn chỗ nào tu luyện chưa đến mức chăng?
Băng Tuyết lão nhân chần chừ một lúc, thở dài nhè nhẹ nói:
- Ngươi tâm trí cứng rắn, nhiều năm nay tiến bộ thần tốc, nhưng pháp quyết ngươi biết thì Từ Tĩnh cũng biết. Hơn nữa cái hắn biết ngươi lại không chắc biết, ngươi lấy gì để thắng được hắn đây?
Lâm Phàm phản bác:
- Sư phụ nói qua, thực lực mạnh yếu phải lấy tu vi mà luận, chỉ cần tu vi con đủ mạnh, cho dù cùng một dạng kiếm quyết cũng có thể thủ thắng được.
Băng Tuyết lão nhân hỏi lại:
- Ngươi khẳng định tu vi bản thân mạnh hơn Từ Tĩnh kia chăng?
Lâm Phàm hơi giật mình nói lại:
- Dù sao bản thân con cũng không dám nhận hơn huynh ấy.
Lắc đầu bật cười, Băng Tuyết lão nhân mắng:
- Ngu xuẩn, hai người bọn ngươi tu vi tương đương, pháp quyết hắn lại mạnh hơn ngươi, thế thì ngươi còn so sánh thế nào đây?
Lâm Phàm bất phục nói:
- Mười năm nay, con theo lão học đã không ít pháp quyết, thế thì hắn cũng không nhất định biết được những pháp quyết này.
Linh Hoa bên cạnh giúp lời:
- Đúng thế, đúng thế, pháp quyết bọn con theo lão học, ngay cả sư phụ cũng chưa từng dạy qua, thế Từ sư huynh nhất định cũng không biết.
Băng Tuyết lão nhân nhẹ giọng nói:
- Những thứ ta dạy các ngươi chỉ là một số tiểu pháp môn vận dụng sức mạnh, trong một số trường hợp có thể phát huy tác dụng. Nhưng trong thi đấu thật sự, nếu chỉ bằng một số đồ chơi đó, ngươi rất khó mà thủ thắng được. Nếu Từ Tĩnh chỉ đi theo sư phụ hắn tu luyện thì ngươi muốn thắng cũng không khó lắm. Nhưng hiện nay hắn theo hai vị sư thúc tổ tu luyện chín năm, tập được hai môn pháp quyết Huyền Hàn Âm Sát và Liệt Dương Chân Hỏa,một khi hắn đã thông suốt được, đến lúc đó uy lực tất nhiên tăng gấp bội, làm sao mà Huyền Băng pháp quyết và Tam Dương thần công có thể chống cự nổi đây?
Lâm Phàm trầm mặc một lúc, tình hình Từ Tĩnh hắn có hiểu biết nhất định, biết những điều Băng Tuyết lão nhân nói đều là sự thật, bản thân có thể bằng vào gì để thắng được Từ Tĩnh đây?
Linh Hoa phát hiện Lâm Phàm thất vọng, nắm lấy vạt áo của Băng Tuyết lão nhân, cầu khẩn:
- Băng Tuyết lão nhân, người hãy mau giúp Lâm Phàm nhanh đi. Bọn ta biết người có biện pháp, người hãy dạy cho huynh ấy đi.
Băng Tuyết lão nhân không nói gì, trầm ngâm thật lâu, than nhẹ:
- Thật ra trong mười năm, ta đã truyền thụ cho các ngươi không ít thứ. Chỉ có điều ta đã chia pháp quyết thành nhiều phần, lần lượt truyền thụ cho các ngươi, mà các ngươi hoàn toàn không cảm nhận được. Bây giờ chỉ còn bốn ngày nữa là đến kỳ đại hội, muốn dung hợp thông suốt các pháp quyết đã truyền thụ trước kia thì ít nhất phải cần một ngày. Còn lại ba ngày, ta sợ con học không thành những thứ ta muốn truyền thụ lại cho ngươi.
Lâm Phàm nghiêm mặt nói:
- Lão yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để người phải thất vọng.
Thấy hắn có sự tự tin như vậy, Băng Tuyết lão nhân cảm giác hơi mừng, nhỏ giọng nói:
- Đằng Long cốc làm một nơi rất kỳ dị đặc biệt, có được chín đại động phủ và tám đại tuyệt học, đây chính là chỗ khiến Đằng Long cốc dương danh thiên hạ.
Linh Hoa hiếu kỳ nói:
- Tám đại tuyệt học? Chúng con sao lại không biết gì cả?
Băng Tuyết lão nhân giải thích:
- Trong chín đại động phủ, Đằng Long phủ là tượng trưng cho Đằng Long cốc, chính là chỗ tập trung quyền lực. Huyền Long động thiên là thần bí nhất, ẩn chứa pháp quyết vô địch Đằng Long cửu biến của Đằng Long cốc. Thiên Hoa động phủ là uy nghiêm nhất, chính là nơi các đời cốc chủ an nghĩ, có trưởng lão giữ cửa. Băng Ngọc Cửu Huyền động thiên biến hóa rất nhiều, chính là cấm địa của Đằng Long cốc, sinh dưỡng ra Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, chính là một pháp môn thần không hay quỷ không biết. Còn lại Lục Tuyệt, chia thành Nội Tam Tuyệt và Ngoại Tam Tuyệt. Nội Tam Tuyệt là chỉ ra Băng Hỏa quyết (Huyền Hàn Âm Sát và Liệt Dương Chân Hỏa), Phi Long quyết, Huyền Dương quyết (Huyền Băng quyết và Tam Dương thần công). Ngoại Tam Tuyệt là thân pháp (Phiêu Tuyết thân pháp và Phi Long thân pháp), kiếm quyết (Phi Tuyết kiếm quyết và Phi Long kiếm quyết), Ngự Băng quyết.
Linh Hoa sợ hãi than:
- Theo như lão nói, Huyền Băng quyết và Tam Dương thần công bọn con tu luyện cùng với Phiêu Tuyết thân pháp, Phi Tuyết kiếm quyết đều chỉ chiếm Tam Tuyệt trong Bát Tuyệt?
Băng Tuyết lão nhân điềm nhiên nói:
- Đúng thế, đệ tử Đằng Long cốc bình thường đều bắt đầu học từ Huyền Băng quyết và Tam Dương thần công, sau đó là Phiêu Tuyết thân pháp, Phi Tuyết kiếm quyết. Chỉ cần tu luyện tốt những thứ này là có thể xuất sư được rồi. Còn lại Đằng Long Cửu Biến, chỉ truyền cho các đời cốc chủ, đệ tử tầm thường căn bản không có cơ hội. Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết nếu không có cơ duyên thì đừng mong học được. Băng Hỏa quyết cần phải có thân phận địa vị nhất định cùng với thực lực mới có thể học được.
Lâm Phàm xen vào:
- Thế còn Phi Long quyết thì sao? Vì sao từ trước đến giờ chưa từng nghe có vị sư bá nào học được?
Băng Tuyết lão nhân cười cười, hơi có chút cay đắng lẩm bẩm nho nhỏ:
- Phi Long quyết rất kỳ dị đặc biệt, phải là ngươi thân thể có tiềm lực phi long mới có cơ hội học thành được. Thời đại sư phụ các ngươi, người nào thiên phú cũng ngu xuẩn, làm sao có thể tu luyện được Phi Long quyết?
Linh Hoa không hiểu nói:
- Băng Tuyết lão nhân, chuyện này chúng con đều không biết được, người làm sao lại biết được? Hơn nữa, người nói những chuyện nay là muốn nói cho chúng con biết chuyện gì? Đối với tu vi của Lâm Phàm có hỗ trợ thế nào đây?
Băng Tuyết lão nhân không lý gì đến, ánh mắt nhìn Lâm Phàm, hỏi:
- Ngươi có thể trả lời câu hỏi của nó chăng?
Lâm Phàm trầm ngâm một lúc rồi mới ngửng đầu nhìn Băng Tuyết lão nhân, không dám khẳng định nói:
- Con mơ hồ đoán được một ít nhưng không thể khẳng định rõ được.
Linh Hoa hỏi:
- Sư huynh, huynh suy đoán được thế nào, nói cho muội biết đi.
Lâm Phàm trầm giọng nói:
- Thật ra chúng ta phải sớm nghĩ ra mới được, nhưng mọi người đều vẫn có ý né tránh đề tài này thôi. Băng Tuyết lão nhân vì sao lại ở nơi này, ông ấy thật ra có thân phận thế nào, đến lúc này đã có thể khai mở được rồi.
Linh Hoa sửng sờ một lúc, sau đó la nhẹ:
- Sư huynh nói lão cũng xuất thân từ Đằng Long cốc?
Lâm Phàm nhìn Băng Tuyết lão nhân gật đầu trả lời:
- Đúng thế, ông ấy cũng từ Đằng Longcốc, hơn nữa còn cùng hàng với sư tổ. Nếu không ông ấy sẽ không biết nhiều chuyện của Đằng Long cốc như vậy. Thật ra mười năm trước, Thiên Lân đã suy đoán được chuyện này mới bảo chúng ta đến đây tu luyện.
Linh Hoa vẻ mặt kinh ngạc, miệng mở mắt giương sửng sốt, yên lặng không nhúc nhích nhìn Băng Tuyết lão nhân.
Thờ dài u oán, Băng Tuyết lão nhân than nhẹ:
- Đã nhiều năm rồi, Đã nhiều năm rồi, ta một mình ở tại nơi này, cả ngày bạn cùng cô đơn, sinh hoạt trong hồi ức, thật là một loại trừng phạt. Các ngươi đến đây khiến ta tăng thêm không ít tiếng cười vui, khiến ta tìm được một sự ký thác khác. Ta biết rõ ý đồ của Thiên Lân, lại cũng không hề cự tuyệt, muốn từ các ngươi tìm được một thời đoạn trong ký ức. Hiện nay, các ngươi đã dần dần lớn lên, có một số chuyện cũng không thể che giấu được, vì thế ta mới chìm vào mâu thuẫn.
Lâm Phàm dường như hiểu được tâm tình của ông, nhẹ giọng nói:
- Lão không muốn người khác biết được lão còn sống, vì thế khi lão truyền thụ pháp quyết cho chúng con, đã sớm có tính toán rồi, sợ người khác từ bọn con mà phát hiện được tình hình của người.
Băng Tuyết lão nhân than nhẹ:
- Đúng thế, ta là một người không nên tồn tại, hà tất phải khiến người khác thêm phiền phức làm gì.
Linh Hoa tỉnh táo lại hỏi:
- Băng Tuyết lão nhân, đây là nguyên nhân từ trước đến giờ lão vẫn luôn ở nơi này? Nếu là như vậy, coi như con không có nói gì cả, lão không cần phải để ý.