- Trang chủ
- Thần Đế Trọng Sinh
- Chương 663: Trợn to mắt chó của ngươi, nhìn xem ta là ai!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả:
Bạch bạch bạch!
Ở dưới cỗ lực lượng cường hãn áp bách, trong lòng Hoa Vân Sinh vậy mà không hiểu vì sao lại sinh ra một cỗ khiếp sợ, không thể không lùi lại liên tiếp bốn năm bước mới đứng vững lại thân hình.
"Không phải đều nói, võ lâm Hoa Hạ bị cường giả thần bí làm tổn thất nghiêm trọng, các cao thủ đều đã tử thương gần như không còn sao? Làm sao lại còn có cao thủ? Hơn nữa còn trẻ tuổi như thế!"
Hoa Vân Sinh vừa bị sốc và sợ hãi nhìn vào thân ảnh thiếu nhiên vẫn đang chậm rãi lật xem sách ở trong góc, mặt mũi lập tức đầy vẻ kinh ngạc.
Thiến niên thần bí kia từ đầu đến cuối, ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút, Hoa Vân Sinh vốn cho rằng hắn chỉ là một tên sinh viên bình thường phản ứng hơi chút chậm chạp, hơn nữa cũng không có phát giác được bất kỳ khí tức gì ở trên người đối phương.
Tuy nhiên, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương lại là một tên cao thủ tuyệt thế có thực lực không kém gì hắn!. truyện xuyên nhanh
Chẳng những cứu Đường Uy từ trong tay của hắn, thậm chí hắn còn không có nhận ra là đối phương xuất thủ như thế nào?
Quả thực quá kinh khủng!
"Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai?"
Hoa Vân Sinh vốn tràn đầy tự tin, trong lúc nhất thời cũng có chút nghi ngờ không thôi.
Diệp Trần vẫn như cũ còn đang chậm rãi liếc nhìn sách trước mặt, từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu nhìn Hoa Sinh Vân, thản nhiên nói:
"Ta, là người ngươi không chọc nổi! Không muốn chết thì nhanh cút đi!"
Oanh!
Lời kia của Diệp Trần vừa mới thốt ra, Hoa Vân Sinh lập tức tức giận tới nỗi mà phổi đều muốn nổ tung, hắn sống tới lớn tuổi như vậy, vô luận là đi tới nơi nào đều được người đối đãi giống như thần tiên, đây là lần đầu tiên hắn bị người khinh thường làm nhục như thế.
Cho dù tu vi của đối phương sâu không lường được, lúc này dưới sự phẫn nộ, hắn đã bất chấp.
"Khẩu khí thật lớn! lão phu ngược lại muốn nhìn một chút, bản lãnh của ngươi là gì, dám mở miengj nói ra lời nói ngông cuồng như thế!"
Dưới cơn tức giận Hoa Vân Sinh rốt cuộc không kìm nén được, lập tức hét lớn một tiếng, lần nữa đáng về phía Diệp Trần.
Oanh!
Hoa Vân Sinh không hổ là cường giả Thần Cảnh, tung ra một quyền đấm vào không khí này, chân nguyên thế mà ngưng tụ thành thực chất, giống như tên lửa đạn đạo thẳng tiến về phía Diệp Trần mà phóng tới.
Thực lực của Hoa Vân Phi này chẳng những cường hãn, khống chế đối với chân nguyên cũng đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, một quyền này chỉ nhằm vào Diệp Trần, không thiệt hại chút nào với kiến trúc xung quanh.
Đáng tiếc, đối phương vẫn như cũ mí mắt đều không có nháy lên phát, chỉ thuận tay vỗ:
Bành!
Một quyền này của Hoa Vân phi không kém gì đạn pháo, trong nháy mắt bị Diệp Trần hóa giải thành vô hình!
"Cái gì!!"
Thấy cảnh này, chẳng những Hoa Vân Phi hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, những người còn lại cũng có vẻ mặt hoảng sợ.
Nhất là Dương Chi Phàm, hắn vốn cho rằng có Hoa Vân Sinh ra tay, Diệp Trần chắc chắn không phải là đối thủ, lại tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi hai người giao thủ, Diệp Trần thế mà có xu thế chiếm thượng phong!
"Không! Đây không có khả năng! Ngươi đến cùng là ai? Làm sao lại mạnh như vậy?"
Hoa Vân Phi thấy Diệp Trần dễ dàng tiếp lấy một quyền này của chính mình thì cũng đã bắt đầu có chút hoài nghi vào cuộc sống.
Sắc mặt của hai cha con Dương Chi Phàm và Dương Quốc Cường ở đằng sau, cũng thay đổi thật lớn,"Chuyện này không có khả năng! Hoa lã chính là cường giả Thần Cảnh, làm sao lại không phải đối thủ của tiểu tử này?"
Dương Chi Phàm vừa sợ lại vừa giận, thực sự không thể nào tiếp nhận được sự thật này.
Mà Dương Quốc Cường thì chau mày, cũng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy giọng nói của đối phương dường như có chút quen thuộc, thế nhưng trong thời gian ngắn lại không nhớ nổi đến cùng là ai?
Ngay vào lúc ba người đang kinh ngạc sợ hãi, giọng nói lạnh lùng kia đột nhiên vang lên lần nữa, "Ngươi cũng tới tiếp thử một chưởng của ta xem!"
Đằng sau cuốn sách kia, một cái bàn tay thon dài hoàn mỹ như ngọc, chậm rãi hướng Hoa Vân Sinh đánh ra.
Một chưởng này, nhẹ nhàng, giống như không có bất kỳ một chút lực nào.
Tuy nhiên, sắc mặt của Hoa Vân Sinh lại hoàn toàn thay đổi!
"Ngươi lại là cảnh giới Tiên Nhân... Chẳng lẽ ngươi chính là..."
Ầm!
Đến lúc này, Hoa Vân Sinh cuối cùng đã nhận ra, thiếu niên thần bí trước mắt này lại có cảnh giới Tiên Nhân, kết hợp với những gì Dương Chi Phàm nói trước đó, hắn đã đại khái đoán được thân phận của Diệp Trần.
Đáng tiếc còn không đợi hắn nói xong, một cỗ lực lượng vô cùng bá đạo đã chui vào bên trong cơ thể hắn.
Toàn thân Hoa Vân Sinh run lên như bị sét đánh, sau đó hai mắt trợn lên thật lớn, cả người đứng im lặng tại chỗ trong lớp học, cũng không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, Hoa Vân Sinh vẫn đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng, tuy nhiên từ đầu đến cuối cũng không có lùi lại một bước.
"Ha ha ha!"
Dương Chi Phàm ở trên xe lăn đằng sau, đầu tiên là hơi ngây người, sau đó đắc ý cười ha hả, "Diệp Trần a Diệp Trần, ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Ta đã nói rồi, Hoa lão chính là cường giả Thần Cảnh, điều đặc biệt là ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa..."
Dương Chi Phàm còn chưa kịp nói xong:
"Bành!"
Hoa Vân Sinh một mực đứng im ở nơi đó, không hề có điềm báo trước đột nhiên nổ tung lên!
Đúng vậy, cả người bất thình lình đột nhiên phát nổ, hóa thành một đám sương máu, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy...
"A!!"
Tất cả người của Dương gia nhìn thấy cảnh này, từng tên bị dọa đến hồn đều muốn bay ra ngoài, lập tức liên tục lùi lại.
Ngay cả cường giả Thần Cảnh như Hoa Vân Sinh cũng bị một chưởng của đối phương đánh bại, chứ đừng nói đến là bọn họ?
"Không! Đây không có khả năng! Không có khả năng!
Dương Chi Phàm cũng sợ hãi, vừa không cam lòng gầm rú lên, vừa cố gắng liều mạng đứng dậy khỏi xe lăn, đáng tiếc hai chân của hắn bị phế, thân thể vừa mới rời khỏi xe lăn thì ngay lập tức ngã trên mặt đất.
Dương Chi Phàm dùng cả hai tay, như thể để bò về phía sau, Đường Uy đi nhanh tới, một tay xách hắn lên rõ ràng lôi trở lại.
"Cha! Cứu con! Nhanh cứu con!"
Đến lúc này, Dương Chi Phàm cuối cùng đã hoảng sợ rồi, lập tức đối với Dương Quốc Cường lớn tiếng kêu cứu.
Dương Quốc Cường cũng có vẻ mặt vô cùng trắng bệch, tuy nhiên mắt thấy tính mạng của con mình như treo trên sợi tóc, đành phải nhắm mắt đi lên phía trước, hướng về phía Diệp Trần chắp tay nói:
"Các hạ có tu vi kinh người, hoàn toàn chính xác khiến người khác phải khâm phục! Con ta lỗ mãng, xúc phạm các hạ, ta nguyện ý thay nó hướng ngài xin lỗi, có thể xem ở thể diện Dương gia ta mà tha cho hắn một mạng được hay không, Dương gia ta nguyện ý tiếp nhận bất kỳ giá nào!"
Diệp Trần cười lạnh, vừa tiếp tục từ từ liếc nhìn sách giáo khoa trong tay, thản nhiên nói:
"Thể diện của Dương gia? Rất đáng tiền sao?"
Vẻ mặt của Dương Quốc Cường lập tức càng thêm trắng bệch, hoàn toàn chính xác, đối phương thế nhưng là tồn tại mà ngay cả cường giả Thần Cảnh cũng có thể đánh bại một cách dễ dàng, há lại sẽ để ý tới chỉ là một cái Dương gia?
Rơi vào đường cùng, Dương Quốc Cường đành phải cắn răng một cái, lại nói tiếp:
"Dương gia chúng ta hoàn toàn chính xác không tính là gì, nhưng các hạ có biết, phía sau Dương gia ta là người nào không?"
Diệp Trần nghe được điều này, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, "Ồ? Nói cho nghe một chút!"
Dương Quốc Cường hít sâu một hơi, hiên ngang nói:
"Đằng sau Dương gia ta chính là Vân Châu Diệp tiên nhân! Các hạ có thể không để Dương gia ta vào mắt, chẳng lẽ ngay cả Vân Châu Diệp tiên nhân cũng không sợ sao?"
Nếu không phải rơi vào đường cùng, Dương Quốc Cường tự nhiên không dám tùy tiện kéo ra Diệp tiên nhân, thế nhưng trước mắt vì để cứu con trai của mình, hắn cũng không quản được nhiều như vậy.
Ba người Đường Uy nghe được điều này thì ngay lập tức sắc mặt của cả ba người thay đổi hoàn toàn, nhịn không được tiến tới trước mặt Diệp Trần, nhỏ giọng nói:
"Trần ca, xem ra lời đồn là thật, chỗ dựa đằng sau Dương gia quả nhiên là vị Diệp tiên nhân kia, phải làm sao mới ổn đây?"
Diệp Trần lập tức cười, sau đó không thể không lắc đầu, hắn vốn không muốn bại lộ thân phận của mình, không nghĩ tới Dương Quốc Cường này lại dám đánh lấy danh tiếng của chính mình đến uy hiếp chính mình.
"Dương Quốc Cường, trợn to mắt chó của ngươi lên nhìn thật kỹ một chút xem ta là ai!"
Diệp Trần thả quyển sách trước mặt xuống, chậm rãi đứng lên.
P/S: Ta thích nào...chương 3