- Trang chủ
- Thần Đế Trọng Sinh
- Chương 650: Chết đi!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả:
"Thánh Quang Thập Tự trận!"
Hồng y đại giáo chủ kia quát lớn một tiếng, các cao thủ Giáo Đình ở xung quanh lập tức thi nhau xuất thủ.
Rầm rầm rầm!
Một đạo ánh sáng màu trắng nổ bắn mà ra, sau khi tập trung vào một chỗ, ngưng kết thành một tấm lưới lớn, trực tiếp bao phỉ tới Diệp Trần ở phía dưới.
"Lần này coi như hắn có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng không ngăn được a?"
Vương Thạc ở đằng sau nhịn không được lại lẩm bẩm thêm một câu.
Tuy nhiên hắn vừa mới nói xong lời này thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khó có thể tin nổi.
Chỉ thấy, Diệp Trần vẫn đứng ở nơi đó, ngay cả đầu đều không có di động một chút nào, chỉ là thuận tay đánh ra một chưởng lên phía trên.
Ầm ầm!
Một cái bóng lớn màu vàng óng hình bàn tay phóng lên tận trời, vậy mà trong nháy mắt oanh phá Thánh Quang Thập Tự đại trận mà mười mấy tên cao thủ của Giáo Đình cùng nhau tế ra!
"A!!"
Theo đó là từng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, mười mấy tên cao thủ Giáo Đình kia gần như cùng một lúc bị dánh bay ra ngoài, ngay cả vị Hồng y đại giáo chủ kia cũng bị chấn cho liên tục lui lại, vẻ mặt trở nên trắng bệch vô cùng.
"Cái gì!"
Hai người Vương Thạc và Hàn Dĩnh Ngọc lập tức trợn mắt há hốc mồm lần nữa.
Nhất là Vương Thạc, quả thực không thể tin được cảnh tượng xảy ra ở trước mắt, "Điều này sao có thể! Hồng y đại giáo chủ của giáo đình phương Tây, mỗi một người ít nhất đều là cường giả cấp bậc Thần Cảnh, thậm chí là Nhân Tiên! Hơn mười người phối hợp với nhau vậy mà không ngăn nổi một kích của cái tên này? Cái tên này đến cùng là có lai lịch gì?"
Ngay vào lúc hai người Vương Thạc còn đang chấn động không gì sánh nổi thì sâu trong giáo đường kia đột nhiên truyền tới một tiếng thở dài già nua:
"Ai!"
Tiếng thở dài rơi xuống, mọi người đã nhìn thấy một ông lão tóc trắng trên người mặc áo bào màu vàng kim từ sâu trong giáo đường đạp không mà đến, nhẹ nhàng bước ra một bước thì đã vượt qua khoảng cách mấy thước, một cái chớp mắt thì đã tới trước mặt mọi người.
Những tên cao thủ của Giáo Đình trước đó bị Diệp Tràn đả thương, thì ngay lập tức tất cả đều chấn động tinh thần, thi nhau kích động hô to lên:
"Là lão Giáo Hoàng đại nhân!"
"Lão Giáo Hoàng đại nhân mà ra tay thì xem tiểu tử này còn phách lối như thế nào!"
"Hắn liền đợi tiếp nhận sự trừng phạt của Giáo Đình ta đi!"
...
Vương Thạc lập tức nắm lấy cổ tay của Hàn Dĩnh Ngọc, "Ngay cả vị Lão Giáo Hoàng trong truyền thuyết kia cũng đã đi ra, tiểu tử này khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, chúng ta mau lợi dùng thời cơ này mà chạy thoát thân đi thôi!"
Không nghĩ tới, Hàn Dĩnh Ngọc sau khi hơi tự đánh giá một lá lại quả quyết lắc đầu, "Chờ một chút, tôi cảm thấy thiếu niên này hẳn không có chết dễ dàng như vậy!"
Vương Thạc lập tức khẩn trương, "Tiểu Ngọc, cô nghĩ gì thế! Lão Giáo Hoàng của giáo đỉnh phương Tây này, nghe nói có thực lực Địa Tiên trở lên, chính là Yến chân nhân của Hoa Hạ chúng ta cũng xa xa không bằng người này, hơn nữa nơi đây lại là địa bàn của hắn, tiểu tử này coi như có lợi hại hơn nữa, còn có thể nghịch thiên được hay sao?"
Vương Thạc nói xong, đang muốn cưỡng ép mang theo Hàn Dĩnh Ngọc rời đi.
Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại làm cho tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt!
Chỉ thấy, vị lão Giáo Hoàng sâu không lường được kia, xuất hiện ở trước mặt mọi người, vậy mà hướng về phía thiếu niên thần bí kia khẽ khom người, cung kính nói:
"Không biết Diệp tiên nhân giá lâm, không có đón tiếp từ xa, mong rằng thứ tội!"
Mọi người thấy cảnh này thì tất cả lập tức đều xôn xao, phải biết, ông lão trước mắt này thế nhưng là chủ nhân chân chính của Giáo Đình phương Tây, là trong lòng của vô số giáo đồ, thần chí cao vô thượng!
Bây giờ vậy mà lại khúm núm với người thiếu niên thần bí trước mắt này như thế, nếu như không phải nhìn thấy tận mắt, thật khiến người khó có thể tin.
"Chuyện này, chuyện này là như thế nào? Đây chính là Hoàng của giáo đình phương Tây, người có địa vị cao quý nhất toàn bộ đại lục Âu châu, sao lại thế..."
Hai mắt Vương Thạc trợn lên thật lớn, đều đã có chút nghi ngờ vào cuộc sống.
Trên bầu trời, Diệp Trần lạnh lùng liếc qua Kha Lai Đặc, "Ông chính là Kha Lai Đặc, lão Giáo Hoàng của Giáo Đình phương Tây sao?"
Đôi mắt già nua của Kha Lai Đăc giao nhau với hai mắt của Diệp Trần thì lập tức toàn thân run lên, ngay lập tức run rẩy khom người xuống, dùng tiếng Hoa lưu loát, vô cùng kính cẩn nghe theo nói:
"Không dám! Ở trước mặt Diệp tiên nhân, vãn bối sao dám sử dụng danh hiệu Hoàng? Ngài gọi tên của ta là được!
Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày không thể không hơi nhíu mày, Kha Lai Đặc này ngược lại rất biết cầm lên được, thả xuống được, tự biết mình không phải đối thủ của Diệp Trần, quả quyết hạ thấp tư thái của mình, lấy tuổi thọ mấy trăm năm của hắn, thế mà tự nhận mình là vãn bối, người bình thường nếu như tự giữ thân phận, thì sẽ không tiện ra tay với hắn.
Đáng tiếc, chút mánh khóe đó của hắn, lại há có thể đánh lừa được Diệp Trần?
"Chuyện Tạp Tư Đắc Thần tử của Thần giới, đến Hoa Hạ ta khiêu khích gây chuyện, việc này không thoát khỏi liên quan với ông chứ?
Diệp Trần cũng lười nói nhảm, trực tiếp mở miệng đi vào nội dung chính.
Kha Lai Đặc nghe được điều này thì trong lòng ngay lập tức lạnh lại, lập tức cười theo nói:
"Diệp tiên nhân nói đùa! Ngài nếu như biết Tạp Tư Đặc Thần tử của Thần giới kia, vậy thì chắc cũng hiểu rõ, ta ở trước mặt của hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, làm sao có thể chi phối được hành vi của hắn? Hắn giết hại cao thủ Hoa Hạ, việc này ta cũng không được rõ a!"
Diệp Trần cười lạnh, "Ta còn chưa nói cái gì, ngươi làm sao biết được Tạp Tư Đặc giết hại cao thủ Hoa Hạ?"
"Cái này..."
Kha Lai Đặc lập tức không phản bác được.
Sắc mặt Diệp Trần bỗng nhiên phát lạnh, sát khí trên người đột nhiên dâng lên, "Xem ra việc này quả nhiên là ông ở sau lưng thiết kế! Ông đây là muốn báo thù cho đệ tử của ông đúng không?"
Diệp Trần và Thần giới xưa nay không có liên quan, không thể vô duyên vô cớ ra tay với hắn, mà Diệp Trần trước đó từng ở Lang Vương Băng đảo gi ết chết hai tên Hồng y đại giáo chủ của giáo đỉnh phương Tây, khó đảm bảo lão Giáo Hoàng này sẽ không ghi hận trong lòng.
Kha Lai Đặc nghe được điều này, lập tức dọa đến suýt chút nữa thì hồn phi phách tán liền vội vàng khoát tay nói:
"Không không! Diệp tiên nhân tuyệt đối không nên hiểu lầm, hai đồ đệ kia của ta không biết sống chết, bị ngài giế t chết cũng chẳng trách được người khác, ta sao dám ra tay với ngài?"
"Tạp Tư Đặc kia muốn gây sự với ngài, ta cũng từng cố gắng ngăn cản hắn, bất đắc dĩ hắn không nghe lời ta a!"
...
Mọi người nhìn qua bộ dáng khúm núm, khúm núp của Kha Lai Đặc trước mặt Diệp Trần mà từng người hai mặt nhìn nhau, thậm chí cũng hoài nghi chính mình có bị xuất hiện ảo giác hay không.
Đường đường là chủ nhân phía sau của cả đại lục Âu châu, vậy mà đối với thiếu niên thần bí trước mắt này lại e ngại đến trình độ như vậy, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là những tên giáo đồ kia từ trước đến nay đều cuồng nhiệt coi Kha Lai Đặc như thần linh, tất cả đều dùng hai tay ôm đầu, căn bản không thể tiếp nhận cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Chỉ có tên Hồng y đại giáo chủ đi theo sau lưng Kha Lai Đặc kia mới hiểu rõ thân phận của Diệp Trần, biết thiếu niên trước mắt này mới nhìn qua không đáng chú ý lại có thực lực kh ủng bố như thế nào.
Tuy nhiên, đối mặt với tư thái gần như cầu xin của Kha Lai Đặc, Diệp Trần không hề bị lay động một chút nào, vẻ mặt lạnh lùng như cũ, thản nhiên nói:
"Kha Lai Đặc! Ông cho rằng chút tâm tư nhỏ đó của ngươi có thể giấu diếm được ta sao?"
Khi Kha Lai Đặc đối mặt với đôi mắt của Diệp Trần, toàn thân lập tức run lên, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.
Diệp Trần lại xoay chuyển lời nói, nói tiếp:
"Tuy nhiên, nếu như ngươi nói lối vào Thần giới cho ta, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng! Như thế nào?"
Sắc mặt của Kha Lai Đặc, lập tức càng trở nên khó coi hơn, một mặt khổ sở nói:
"Diệp tiên nhân, không phải ta không nói, thật sự là, ta cũng không biết a!"
Diệp Trần nghe được điều này, ngay lập tức hai mắt khẽ híp một cái, sát khí trên người bỗng nhiên kéo lên, "Đã như vậy, vậy ngươi cũng không có còn giá trị để sống nữa! Chết đi!"
P/S: Ta thích...chương 4