- Trang chủ
- Thần Đế Trọng Sinh
- Chương 598: Lau mắt mà nhìn
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Ngã Ý Như Đao
Diệp Trần không muốn lấy mạnh hiếp yếu, càng không muốn làm hóa đặc biệt, nếu như chính mình đã làm sai trước, vậy thì cần phải tiếp nhận trừng phạt, hơn nữa một ngàn cái chống đẩy này, đối với hắn mà nói, quả thực dễ như trở bàn tay.
Mà những học sinh khác, đầu tiên đối với cử động của Vương huấn luyện viên chủ động hướng Diệp Trần nói ra lời xin lỗi cảm thấy rất kinh ngạc, nghe được Diệp Trần chủ động yêu cầu làm một ngàn cái chống đẩy thì lập tức thi nhau chế giễu lần nữa:
"Cái tên này thật đúng là có thể xuất khẩu cuồng ngôn a!"
"Coi như lính đặc chủng, có thể một hơi làm năm trăm cái cũng không có nhiều người có thể làm được đi!"
"Một ngàn cái chống đẩy, hắn đang chuẩn bị chống đẩy đến ngày mai sao?"
...
Tuy nhiên, sau khi hai tay Diệp Trần chống trên mặt đất, bắt đầu chính thức chống đẩy thì tất cả mọi người lập tức đều xem đến trợn ngược mắt lên.
Chỉ thấy, động tác Diệp Trần chống đẩy - hít đất rất chuẩn mực, hơn nữa tốc độ cực nhanh, gần như là tần số cao tới một giây đồng hồ làm ba cái!
"Đậu xanh! Thật nhanh! Đều đã ba mươi!"
"Không nghĩ tới cái tên này, nhìn qua yếu yếu đuối đuối, lực bộc phát vậy mà lại mạnh như vậy!"
Mọi người sợ hãi thán phục qua đi, rất nhanh lại có người mở miệng trào phúng:
"Hừ! Theo cái tốc độ này, nhiều nhất một trăm cái thì chắc chắn không bò dậy nổi!"
"Tập chống đẩy - hít đất, quan trọng nhất chính là phải nắm chắc được sự nhịp nhàng, từng bước từng bước một mới có thể kéo dài hơn, nào có giống hắn như vậy!"
"Ta dám đánh cược, hắn nhiều nhất không vượt qua được 70 cái!"
...
Tuy nhiên, tốc độ của Diệp Trần chẳng những không có dấu hiệu yếu đi chút nào, ngược lại càng lúc càng nhanh, một cái chớp mắt đã vượt qua 70 cái, sau đó chẳng mấy chốc thì đột phá tới 100 cái!
170 cái...
300 cái...
Mới ngắn ngủi hai phút, Diệp Trần đã làm hơn ba trăm cái chống đẩy.
Những tên kia trước đó không coi trọng Diệp Trần thì lập tức từng tên từng tên tất cả đều ngậm họng lại.
Ngay cả Vương huấn luyện viên ở một bên cũng lập tức phản ánh đôi mắt của mình, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Trước đó Trương Thượng tá cũng không có nói cho hắn biết thân phận chân thực của Diệp Trần, ở trong suy nghĩ của hắn, cái tên này hơn phân nửa là con em quyền quý nào đó, cho nên mới có thể hiểu rõ người lãnh đạo trực tiếp của mình.
Cho nên, Vương huấn luyện viên tuy rằng bị vướng bởi mệnh lệnh của Trương Thượng tá, không dám nói thêm lời nào, thế nhưng trong lòng chung quy vẫn có chút khó chịu.
Bây giờ, nhìn thấy biểu hiện của Diệp Trần, vẻ không thích trong lòng của hắn trước đó lập tức biến mất không thấy dấu vết đâu nữa.
Người trong quân đội đều tôn trọng cường giả, Vương huấn luyện viên tự nhiên cũng không ngoại lệ, liền biểu hiện trước mắt của Diệp Trần đến xem, đã hơn hẳn những lính đặc chủng kia, hắn càng là còn kém rất rất xa!
Tuy nhiên, để Vương huấn luyện viên càng thêm cảm thấy khiếp sợ là, Diệp Trần không có ý tứ muốn dừng lại chút nào, hơn nữa tốc độ chống đẩy - hít đất cũng không có giảm bớt một chút nào cả!
"Đã vượt qua 500 cái!"
Không biết ai kinh hô một tiếng, thằng này chắc có vẻ như là thần đếm, vẻ mặt mọi người nhìn về phía Diệp Trần cũng bắt đầu xảy ra biến hóa rất nhỏ, từ lúc mới bắt đầu thì khinh thường, đến giật mình, đến chấn kinh, lại đến khó có thể tin...
Rất nhiều người nhìn thấy cái bóng dáng vẫn còn đang lên lên xuống xuống nhịp nhàng giống như quái vật kia, đã không có người nào còn dám mở miệng giễu cợt.
"600!"
"700!"
...
Diệp Trần lấy tôc độ mỗi phút gần hai trăm cái chống đẩy, chỉ cần ngắn ngủi ba bốn phút thì đã đột phá 700 cái.
Cứ theo loại tốc độ này thì hoàn thành một ngàn cái dường như cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
"Trời ạ! Hắn vậy mà...một hơi làm hơn 700 cái chống đẩy!"
"Chẳng lẽ hắn thật có ý định, một hơn làm xong một ngàn cái sao?"
"Đây còn là người sao? Chẳng lẽ hắn là người máy hay sao?"
"Quá biến thái!"
...
Như Đường Uy thân là võ giả nội kình, thấy cảnh này trong đôi mắt cũng không thể không lóe ra một chút tinh mang, trong lòng âm thầm suy nghĩ, "Khó trách ta vẫn cảm thấy hắn không đơn giản, quả nhiên không phải là ta bị ảo giác! Chỉ là, nếu như hắn cũng là võ giả nội kình, vậy vì sao ở trên người của hắn, ta không phát hiện được một chút khí kình nào? Chẳng lẽ hắn đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân rồi hay sao?"
Trên mặt Dương Chi Phàm cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, "Xem ra là ta đã coi nhẹ hắn, quay đầu nhất định phải để cho người của ta thật tốt điều tra bối cảnh của người này một chút!"
"908, 909, 910..."
Toàn trường hưng phấn nhất phải kể đến Lý Hổ, mặt mũi cái tên này lúc này đầy vẻ kích động báo số lần chống đẩy, cả người đã không nhịn được mà tay chân nhảy múa.
Cuối cùng, "1000!"
Sau khi Lý Hổ báo cá số lần chống đẩy cuối cùng, hai tay Diệp Trần hơi khẽ chống ở trên mặt đất, cả người đã vững vàng đứng thẳng lên, hơn nữa vẻ mặt bình tĩnh như nước, mặt không đỏ, tim không nhảy, từ từ trở về trong hàng ngũ.
Mọi người trong lúc nhất thời lại hoảng sợ nhìn nhau lần nữa, nhìn điệu bộ này của Diệp Trần, một hơi làm xong 1000 cái chống đẩy, thậm chí ngay cả thở dốc cũng không có giống như chỉ là làm một cái chuyện nhỏ không có ý nghĩa!
"Thế mà chỉ cần ngắn ngủi năm phút! Thể lực này cũng quá tốt đi?"
"Nhìn dáng vẻ của hắn giống như lại làm thêm một ngàn cái nữa cũng không phải không có khả năng!"
"Quả thực không phải người a!"
"Trâu bò cũng chẳng làm được như thế a!"
"Ta bỗng nhiên có phần hiểu, tại sao hắn có thể chiếm được niềm vui của vị Tiêu nữ thần kia...."..."!"
...
Mọi người thi nhau cảm thán từ đáy lòng.
Trải quan một đoạn phong ba nhỏ, đã không có người nào còn dám khinh thị Diệp Trần, ngay cả Vương huấn luyện viên cũng nổi lòng tôn kính phát ra từ nội tâm đối với Diệp Trần.
"Bạn học Diệp Trần, ngươi có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Vương huấn luyện viên nhiệt tâm mở miệng dò hỏi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Không cần!"
Vương huấn luyện viên lại thâm sâu nhìn Diệp Trần một chút, lúc này mới đưa ánh mặt dịch chuyển khỏi.
"Được rồi, tất cả mọi người tiếp tục huấn luyện quân sự!"
...
Chỉ chớp mắt, lại trôi qua được mấy ngày, thời gian huấn luyện quân sự hai tuần cuối cùng cũng kết thúc.
Mà cùng lúc đó, đối với sinh viên đại học năm nhất mà nói, đi lên con đường đại học chân chính cũng chính thức bắt đầu!
Từ sau khi Diệp Trần hót một tiếng làm kinh sợ lòng người thì toàn bộ sinh viên mới của khoa Sinh Học đều phải lau mắt mà nhìn đối với Diệp Trần, đồng thời còn sinh ra một chút sợ hãi, đã không còn dám tùy tiện bàn tán về hắn.
Diệp Trần đối với thái độ của mọi người, căn bản cũng không có để ở trong lòng, mỗi ngày sinh hoạt bình thường mà quy luật, ngoại trừ giữa trưa sẽ gặp nhau với Hi Nguyệt ở biệt thự ngoài trường ra, thời gian còn lại thì làm từng bước dung nhập vào cuộc sống đại học.
Tuy nhiên, loại cuộc sống đại học bình thường này cũng không có duy trì quá lâu.
Một ngày này, Diệp Trần thừa dịp khoảng thời gian cuối tuần, mang Hi Nguyệt đến vùng ngoại ô ngắm cảnh, không nghĩ tưới trên đường lại bị người theo dõi!
Diệp Trần lập tức cảm thấy hứng thú, "Bây giờ trên đời này lại còn có người dám trêu chọc ta, ta ngược lại muốn nhìn xem là thần thánh phương nào?"
Thế là, Diệp Trần cố ý mang theo Hi Nguyệt đi tưới trong một rừng cây vắng vẻ.
Bá bá bá!
Xung quanh ngay lập tức xuất hiện ra bảy tám đạo thân ảnh vây hai người vào giữa.
"Hắc hắc! Tiểu tử, ngươi gọi là Diệp Trần đúng không? Có người dùng tiền muốn mua mạng của ngươi, ngoan ngoãn chịu chết đi!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, nhìn lướt qua trên người của bảy tám người này, phát hiện người có tu vi cao nhất cũng chẳng qua mới nửa bước Hóa Kình mà thôi, không thể không lắc đầu, "Là Chu Văn Bác phái các ngươi tới a? Xem ra có ít người thật đúng là không thể tha a!"
Một lão giả cầm đầu lập tức cười hắc hắc, "Đúng vậy a! Nếu như lúc trước ngươi giết hắn, chẳng phải bây giờ đã không có chuyện gì? Muốn trách thì cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình quá ngu mà thôi!"
Mấy người còn lại cũng thi nhau cười ha hả, như là nhìn thấy Diệp Trần giống như con mồi.
Diệp Trần lập tức cũng cười, "Vậy ngươi nhưng có biết vì sao lúc trước ta không giết hắn không?"
"Vì sao?"
Hai mắt Diệp Trần hơi nheo lạ, "Bởi vì trong mắt của ta, hắn chẳng qua chỉ là một con kiến hôi lúc nào cũng có thể nghiền chết!"
"Các ngươi, cũng giống như vậy!"
P/S: Ta thích nào....chương 3