- Trang chủ
- Thần Đế Trọng Sinh
- Chương 438: Xuất phát
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Ngã Ý Như Đao
"Cái gì!"
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Toàn bộ hội trường trở nên yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà thật dám ở ngay trước mặt Tề Quang Xương giế t chết con trai của hắn!
Bạch bạch bạch!
Tề Quang Xương lập tức lùi lại mấy bước, vẻ mặt vô cùng trắng bệch, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, còn có một người đàn ông trung niên có gương mặt cực giống Hàn Sâm, càng là trực tiếp đặt mông ngã ngồi ở trên mặt đất, toàn thân còn đang run rẩy không ngừng
Người này chính là cha của Hàn Sấm, Hàn Túc gia chủ của Hàn gia.
"Tề gia, Hàn gia, nếu các ngươi muốn báo thù, lúc nào cũng có thể tới tìm ta!"
Quẳng xuống một câu như thế, Diệp Trần không nhìn vào ánh mắt kính sợ của mọi người, từ từ đi ra bên ngoài.
Lúc đi qua bên cạnh Tiết Mộng Kỳ, Diệp Trần mỉm cười, "Không nên quên ước định của chúng ta!"
Vào lúc này Tiết Mộng Kỳ sớm đã bị dọa sợ, đầu óc trống rỗng, theo bản năng vội vàng gật đầu, mãi đến khi thân ảnh của Diệp Trần hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt thì lúc này mới từ từ lấy lại tinh thần, trong lòng vẫn còn kinh hãi không thôi.
Còn về mấy người Diêu Manh Manh ở một bên sớm bị dọa đến nỗi mà hồn vía như giống như không muốn bám vào thể xác nữa, suýt chút nữa thì ngất đi, sau khi nhìn thấy Diệp Trần rời khỏi, mới thở dài một hơi, trong lòng âm thầm may mắn.
Ngay cả dạng cậu ấm đỉnh cấp như Tề Phấn Phi và Hàn Sấm, cũng dám nói giết là giết, mấy người bọn họ thì được tính là thứ gì chứ a!
May mắn là Diệp Trần cũng không có so đo chuyện bọn họ có những lời nói vô lễ trước đó, bằng không hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Mà sau khi cảm thấy may mắn rồi lại là vô cùng hối hận, hối hận đứt ruột đứt gan!
"Hóa ra không phải hắn làm ra vẻ mà hắn thật cường đại như vậy a!"
"Ai! Vậy mà bỏ lỡ cơ hội kết giao với nhân vật cường đại như thế a..."
...
"Cha! Bác Tề! Diệp Cuồng Tiên này giết em trai và Phấn Phi, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?"
Sau khi Diệp Trần rời đi không lâu, trong đám người bỗng nhiên có một tên thanh niên dáng người cường tráng dúng mạo giống với Hàn Sấm tới mấy phần nhảy ra, nổi giận đùng đùng nói.
Hóa ra người này là anh trai của Hàn Sấm, Hàn Đống.
Trước đó hắn hoàn toàn bị thủ đoạn của Diệp Trần làm cho sợ choáng váng, đến lúc này mới phản ứng lại thì lập tức tức giận đến không nhịn được.
Nhóm thế hệ tuổi trẻ của Hàn gia và Tề gia còn lại cũng thi nhau đứng dậy, "Đúng vậy! Coi như Diệp Cuồng Tiên hắn là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ thì như thế nào? Bây giờ là xã hội pháp trị há lại để cho một tên giết người ngông cuồng như hắn tự do đi lại?"
"Hắn dám giết người ở trước mặt mọi người cũng quá phách lối đi!"
"Việc này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy!"
...
Tuy nhiên, ngay lúc hai đám thế hệ tuổi trẻ của hai nhà Tề gia và Hàn gia lớn tiếng gào thét.
Ba!
Hàn Túc kia sau khi từ dưới đất bò dậy thì trực tiếp một cái bàn tay hướng Hàn Đống con trai cả của hắn!
Sau đó, Hàn Túc gần như là giận dữ hét lên:
"Tất cả câm miệng cho ta! Sau này ai cũng đứng nhắc lại chuyện báo thù gì nữa! Nghịch tử kia cũng dám trêu chọc Diệp tiên sinh, chết cũng là đáng đời!"
Xoạt!
Nhóm thế hệ tuổi trẻ nghe được lời này của Hàn Túc thì lập từng tứng đứa đều có vẻ mặt không hiểu, chỉ có các đại lão trong giới kinh doanh thì thi nhau âm thầm gật đầu, nếu mà đổi chỗ mà xử thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ làm ra quyết định giống với quyết định của Hàn Túc.
Phải biết, ngay cả loại tồn tại có cấp bậc như vị Thường Nam Địch kia, cũng dám nói phế liền phế, hơn nữa ngay cả Trung tướng Thường Liệt cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận cúi đầu trước Diệp Trần. Một câu là có thể khiến tập đoàn Cửu Châu giải tán.
Nhân vật bậc này thì cho dù bọn họ những người này cột chung một chỗ cũng không dám chơi trò vật tay với người ta a!
Huống chi, Tề gia và Hàn gia này, chẳng qua chỉ là hổ trong địa bàn tỉnh Đông Giang mà thôi, ngay cả gia tộc cao cấp của Hoa Hạ còn chưa đủ trình độ, thì làm sao dám khiêu chiến với vị kia?
"Ai!"
Ngay vào lúc đám tiểu bối còn đang kinh ngạc không thôi thì Tề Quang Xương ở một bên bỗng nhiên cũng mở miệng, "Lão Hàn, sau này chuẩn bị một phận hậu lễ, hai chúng ta cùng nhau đến nơi ở của Diệp tiên sinh để thỉnh tội đi!"
Hàn Túc cũng có vẻ mặt đau thương như cha mẹ chết nói:
"Giờ cũng chỉ có thể làm như vậy để bồi tội với Diệp tiên sinh."
Nghe được lời đối thoại của hai người, một đám tiểu bối ở xung quanh đều hoàn toàn cảm thấy ngu người, con trai bị người giết vậy mà còn phải chuẩn bị một phần hậu lễ hướng hung thủ thỉnh tội?
Mẹ nó!
Hai người kia là rối loạn thần kinh sao?
...
Lại nói Diệp Trần sau khi ra khỏi câu lạc bộ Hồng Diệp.
Sở Phi Yên dường như đã biết tình huống ở bên trong đã sớm chờ ở cửa từ lâu, nhìn thấy Diệp Trần đi ra thì lập tức tiến lên đón, hé miệng cười trêu chọc nói:
"Quan sát thấy động tĩnh lớn như thế, tôi biết chắc chắn là anh! Anh nói anh bây giờ dù sao cũng là Thượng tướng của một nước, cần gì phải làm khó dễ một đám tiểu bối?"
Diệp Trần nhún vai, vẻ mặt vô tội nói:
"Tôi cũng không muốn a! Thế nhưng mỗi lần luôn có người không làm rõ ràng được tình huống đã muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, tôi cũng chỉ đành xử lý bọn hắn thôi a!"
"Đúng rồi, cô trao đổi với bên kia sao rồi?"
Sở Phi Yên nghe được câu hỏi này của Diệp Trần thì lập tức duỗi cái lưng mệt mỏi, đưa vóc người bốc lửa hoàn mỹ của cô ta trong nháy mắt phát huy ra vô cùng tinh tế, dẫn tới người đi đường trên đường lớn ở xung quanh thi nhau liếc nhìn.
"Nhờ hồng phúc của anh! Có vị sát tinh như anh ở, bọn họ ai dám làm khó tôi? Lần hội nghị thượng đỉnh top 100 công ty lần này chế định ra quy tắc thương mại, trên cơ bản tất cả đều đối với tập đoạn Tô Diệp chúng ta cực kỳ có lợi!"
"Phải biết, nếu như đặt ở trước kia, đối với loại hắc mã như tập đoàn Tô Diệp chúng ta, mỗi tập đoàn công ty lớn khác đều sẽ cực lực chén ép!"
Diệp Trần khoát tay áo, nói:
"Chỉ cần cô hài lòng là được! Chuyện bên này cũng đã kết thúc, vậy tôi đây đưa cô về Vân Châu đi!"
Sở Phi Yên lập tức kinh ngạc, "Sao lại vội như thế? Hay là anh có chuyện quan trọng khác cần làm sao?"
Diệp Trần cũng không có giấu diếm, lập tức nói ra kế hoạch chuyến đi Bắc Cực lần này của chính mình cho Sở Phi Yên biết.
Sau khi Sở Phi Yên nghe xong thì lập tức lộ ra vẻ mặt cổ quái, "Đi cùng đoàn du lịch sao? Uống công anh nghĩ ra! Nếu như chỉ là muốn đi thành phố Ma Nhĩ Mạn Tư Khắc thì rõ ràng chỉ cần mua một tấm vé máy bay trung chuyển liên hành trình là được rồi, so với đi cùng đoàn du lịch thì nhanh hơn!"
"Ngạch..."
Diệp Trần suy nghĩ về điều đó, thật đúng là một lựa chọn tốt, tuy nhiên hắn đã đáp ứng Tiết Mộng Kỳ, tự nhiên lại đi từ chối đối phương cũng không tốt a.
"Như vậy đi, chúng ta ở chỗ này một ngày một đêm, ngày mai tự tôi trở về là được rồi, người ta bây giờ tốt xấu gì cũng được coi là cao thủ đây!"
Sở Phi Yên vừa cười nói.
Diệp Trần nghĩ cũng phải, lấy tu vi bây giờ của Sở Phi Yên, cùng với công pháp do mình truyền thụ, chính là gặp phải cao thủ Thần Cảnh cũng có thể cùng đánh một trận.
"Vậy được rồi!"
...
Sáng ngày thứ hai, sau khi đưa tiễn Sở Phi Yên về, Diệp Trần cũng nhận được điện thoại của Tiết Mộng Kỳ.
Diệp Trần có thể rõ ràng cảm nhận được, giọng nói của Tiết Mộng Kỳ ở đầu điện thoại bên kia có chút run nhè nhẹ, giọng điệu càng là vô cùng cung kính nói:
"Diệp...Diệp tiên sinh, tôi đã chuẩn bị xong, ngài bây giờ đang ở chỗ nào? Để tôi đi qua đón ngài!"
Rất rõ ràng, mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, lực trùng kích đối với cô quá lớn, đến bây giờ cô còn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận.
Sau khi Diệp Trần báo ra một cái địa chỉ thì cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc Rolls-Royce màu đen xuất hiện ở trước mặt Diệp Trần, Tiết Mộng Kỳ của ngày hôm nay dường như đã cố tình lựa chọn cách ăn mặc, hơn nữa còn trang điểm nhẹ, so với hôm qua càng thêm xinh đẹp động lòng người, tuy nhiên vẻ mặt vẫn còn câu nệ rất nhiều, "Diệp tiên sinh, cha tôi nói, có thể giúp chúng ta sắp xếp một chiếc máy bay tư nhân, ngài xem..."
Diệp Trần khoát tay áo, "Không cần! Dựa theo kế hoạch du lịch mà trước đó cô vạch ra là được, không cần lo lắng về cảm xúc của tôi!"
Nói xong, trực tiếp xoay người lên xe.
Tiết Mộng Kỳ lập tức không còn gì để nói, nghĩ thầm nói, "Không cần lo lắng về cảm xúc của anh? Anh thật đúng là đứng nói chuyện lâu mà không đau eo a!"
P/S: Ta thích nào...chương 4