- Trang chủ
- Thần Đế Trọng Sinh
- Chương 394: Nữ thần cao không thể chạm
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Ngã Ý Như Đao
Diệp Trần nghe được lời này của Dịch Sơn Hà thì lập tức trừng hai mắt một "Biến mất?"
Hắn thật vất vả mới đoạt được phần bản đồ trong tay Vũ Hạc tiên nhân, nếu như không tìm thấy Khoa Lạc Phu, không lấy được phần bản đồ thứ ba này vậy hắn trước đó coi như là làm cho vui à?
Dịch Sơn Hà thấy vẻ mặt của Diệp Trần trở nên khác thường thì lập tức nói:
"Thật ra thì cũng không phải là biến mất hoàn toàn! Chỉ là từ nay về sau hắn sẽ không còn xuất thủ nữa, đó là vì sự bất đồng giữa hắn với các quan chức cấp cao của Tô quốc, sau đó Thần Long vệ cũng không tiếp tục chú ý tới người này, huống hồ..."
Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, "Nếu như cậu muốn thám thính tung tích của hắn ta có thể ngay lập tức để cho Thần Long vệ đi thăm dò!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu. "Ông phái người đi thăm dò đi! Bất kể tin tức nào về nơi ở của người này, nhất định phải thông báo cho tôi biết càng sớm càng tốt!"
Tin tức này của Dịch Sơn Hà nghe có vẻ là một ý kiến hay nhưng cũng khiến Diệp Trần ít nhiều có chút phiền muộn, tuy nhiên trước mắt rõ ràng cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
...
Sau khi trở lại Vân Châu, Diệp Trần sắp xếp ba người Lâm Vũ Y ở trong biệt thự số một rồi mới đi tới nhà hàng gặp mặt Tô Lam, đúng lúc Sở Phi Yên cũng có mặt ở đây.
Trước khi đi Đảo quốc, Diệp Trần cũng không có nói cho hai người tình hình thực tế, chỉ nói là mình có chuyện phải làm, đi một chuyến bên ngoài, bây giờ thấy Diệp Trần trở về tự nhiên tất cả đều rất vui vẻ.
Đáng nhắc tới chính là Tô Lam tu luyện cũng đã được một khoảng thời gian, bây giờ đã bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng một, tuy rằng thực lực tiến bộ cũng không lớn, nhưng thể chất đã vượt xa người bình thường, hơn nữa sau khi bước vào con đường tu luyện, cả người Tô Lam cũng lộ ra vẻ trẻ trung hơn trước rất nhiều.
Còn về Sở Phi Yên, thì càng là tiến bộ thần tốc, bây giờ đã bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng sáu, với cả trước đó Diệp Trần truyền cho cô ta đạo pháp, một khi thi triển ra cũng có thể đánh một trận với tông sư Hóa Kình bình thường.
Diệp Trần nghe Sở Phi Yên báo cáo sơ qua tình hình của từng người một trong thời gian vừa rồi.
"Em Thanh Nhã bây giờ cũng là Luyện Khí tầng một, con có Em Tô Mạn bây giờ đã ngưng tụ ra chân nguyên, tin tưởng rất nhanh là có thể bước vào ngưỡng cửa tu chân..."
Tu vi của Sở Phi Yên phải vượt qua những người khác, để lúc Diệp Trần không có ở đây thì mọi việc sẽ do cô ta hướng dẫn thay.
Sau khi Diệp Trần nghe Sở Phi Yên báo cáo xong thì nhẹ gật đầu, "Đúng rồi, Phi Yên bên Hắc Sâm Lâm kia tiến triển như thế nào?"
Sở Phi Yên trông coi tập đoàn Tô Diệp là đại quản gia tài vụ của Diệp Trần, sau khi chúng đệ tử Tiêu Dao sơn trang di chuyển đến Hắc Sâm Lâm, muốn xây dựng lại tông môn một lần nữa, việc này cũng là do Sở Phi Yên một tay thu xếp.
Sở Phi Yên nói ngay:
"Vật liệu xây dựng tông môn, dựa theo anh nói toàn bộ đã mua sắm đầy đủ, bây giờ trên cơ bản toàn bộ đã đến nơi, hai ngày sau chắc là có thể khởi công!"
"Đệ tử Tiêu Dao sơn trang đều có thực lực cường đại, tốc độ xây dựng tông môn chắc là so với công ty xây dựng bình thường nhanh hơn nhiều, tuy nhiên bởi vì muốn đảm bảo chất lượng tốt nhất, chỉ sợ công trình này cũng phải xây dựng ít nhất gần nửa năm..."
Sở Phi Yên từng lời nói rõ một lần cho Diệp Trần nghe về tiến độ công việc xây dựng tông môn ở Hắc Sâm Lâm không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Mọi việc đều được Phi Yên kể rõ từng chi tiết, ngay cả Diệp Trần sau khi nghe xong cũng không nhịn được khẽ cười nói:
“ Phi Yên, thật ra thì cô không cần phải quá chú trọng việc đó như thế, cô cứ cắt cử một người chú tâm quan sát công việc ở Hắc Sâm Lâm là được.”
Không nghĩ tới Sở Phi Yên lại trực tiếp liếc mắt một cái, nói:
"Anh nói thật đơn giản dễ dàng quá! Đệ tử Tiêu Dao sơn trang không quen là việc này, mà việc này thì không thể để người bình thường biết được, cho nên tôi chỉ có thể tự mình làm thôi!"
Tô Lam ở một bên thấy thế, nhịn không được trêu ghẹo nói:
"Tiểu Trần, cháu xem Phi Yên tốt cỡ nào a! Chẳng những giúp cháu làm việc thỏa đáng, còn thường xuyên giúp dì quản lý nhà hàng, cô bé tài mạo song toàn như vậy thế nhưng là đốt đèn lồng cũng khó tìm a, cháu cần phải nắm chặt cơ hội nha!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp như bị chà xát một chút, hai má đỏ bừng thẹn thùng giẫm chân, "Dì Lam, dì nói cái gì đó!"
Nói xong thì một mặt thẹn thùng chạy ra ngoài cửa, tuy nhiên khi đi tới cửa bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, lần nữa quay đầu lại nói:
"Đúng rồi! Diệp Trần còn có một việc, Ngô Lỗi người bạn tốt của anh gần đây hình như xảy ra một chút vấn đề!"
Diệp Trần nghe được điều này thì ngay lập tức nhướng mày, "Lỗi tử? Ông ta xảy ra chuyện gì?"
Đôi mi thanh tú của Sở Phi Yên cau lại nói:
"Đó là loại cảm giác, tôi không thể nói rõ ràng được...khi tôi tới trường tìm em Thanh Nhã lần trước, tôi đã đối mặt với hắn và luôn cảm thấy rằng tình trạng của hắn không hoàn toàn đúng lắm!"
Diệp Trần nghe được điều này thì không thể không hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút phát lạnh, "Được rồi, tôi đã biết! Bây giờ tôi đi tới trường học một chuyến! Nếu quả như thật có người dám gây chuyện ở dưới mắt tôi thì tôi nhất định sẽ làm cho kẻ đó phải hối hận khi xuất hiện trên thế giới này!"
Nửa năm vừa qua, Diệp Trần thật sự là quá bận rộn, nhất là mấy tháng gần đây nhất đến một lần gặp mặt Ngô Lỗi cũng không có thời gian. Nếu không phải Sở Phi Yên nhắc nhở thì hắn thật đúng là không có nghĩ ra có người lại dám đánh chủ ý tới người bạn tốt của mình.
Đạt được tin tức này, Diệp Trần lập tức ngồi không yên, sau khi vội vàng chào hỏi Tô Lam và Sở Phi Yên xong thì ngay lập tức rời khỏi nhà hàng, hướng trường trung học số một Vân Châu chạy tới.
...
Khi chạy tới trường học thì đúng lúc gặp phải tan học buổi chiều, thế là Diệp Trần không có đi vào trong trường mà trực tiếp ở cửa ra vào đợi Ngô Lỗi đi ra.
Thế nhưng đợi mười mấy phút mà vẫn không thấy Ngô Lỗi đi ra.
Ngay tại lúc Diệp Trần đang muốn trực tiếp đi vào trường học để tìm thì đúng lúc này nhìn thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc đang từ trong sân trường đi ra.
Bỗng nhiên chính là Đường Thanh Nhã đã lâu lắm rồi không nhìn thấy!
Đường Thanh Nhã bây giờ, cả người có vẻ như cao lớn hơn trước, hơn nữa dáng người càng ngày càng thêm kiên cường, trong tư thế hiên ngang và tươi mới đó còn mơ hồ lộ ra một cỗ khí tức cao quý khó mà hình dung được, chẳng những dung mạo so với trước đó còn xinh đẹp hơn, khí chất cũng đã có thay đổi rất lớn.
Người khác có lẽ không biết, nhưng Diệp Trần thì lại hết sức rõ ràng, nguyên nhân đây là bởi vì cô ta tu luyện, trên người đã có một chút khí chất của Thần Điểu Phượng Hoàng!
Diệp Trần đang muốn đi qua chào hỏi thì lúc này bỗng nhiên ở một bên có một thiếu niên bộ dáng đẹp trai, trong tay cầm một bó hoa hồng to lớn, trực tiếp nửa quỳ trước mặt Đường Thanh Nhã, lớn tiếng nói:
"Nữ thần Thanh Nhã! Anh thật sự rất yêu em! Vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì!"
Mà nhiều học sinh ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này vậy mà không cảm thấy kinh ngạc chút nào ngược lại thì nhau lắc đầu thở dài ngao ngán, "Ai! Lại một tên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Từ khi khai giảng năm nay đã được hơn một tháng, người công khai hướng Đường Thanh Nhã tỏ tình không đến một trăm thì cũng là tám mươi đi!"
"Việc này thật đúng là có ngươi rảnh rỗi thống kê đấy, tính thêm vị ở trước mắt này hình như tổng cộng đã là 86 người."
“ Hơn nữa, từ trước đến giờ đều chưa từng có ai khiến Đường Thanh Nhã để ý.”
“Ha ha, đây là chuyện đương nhiên, nhìn xem Đường Thanh Nhã giờ đã là nữ thần đệ nhất trường trung học số một Vân Châu của chúng ta, đâu thể dễ dàng bị hấp dẫn bởi vài ba tên con trai lấc cấc như vậy?”
...
Khi mọi người còn bận bàn tán chuyện trước mắt, Đường Thanh Nhã vẫn như cũ không buồn liếc mắt nhìn thiếu niên đang quỳ gối trước mặt mình, vẻ mặt lạnh nhạt không rõ buồn vui trực tiếp bước qua hắn.
"Ai!"
Mọi người sớm đoán được sẽ có kết quả như thế, nhưng vẫn như cũ nhịn không được thở dài một trận:
"Quả nhiên, nữ thần đúng là không có dễ dàng chạm tới a!"
"Ta giống như nghe được tiếng tan nát cõi lòng a!"
Nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần cũng không thể không lắc đầu mà cười rồi mới từ từ đi tới.
P/S: Ta thích nào chương 1