- Trang chủ
- Thần Đế Trọng Sinh
- Chương 22: Vậy anh chính là đang tìm cái chết!
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Ngã Ý Như Đao
Cái gì?
Nghe được điều này, người trong đội bóng rổ lớp 12a3, ngoài Diệp Trần ra, vẻ mặt của tất cả đều thay đổi lớn, nhất là Trần Húc Dương.
Dù sao hôm nay ở trên sân bóng rổ, người tranh bóng nhiều nhất với Hướng Hải chính là Trần Húc Dương hắn.
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên người Trần Húc Dương ứa ra, vẻ mặt có chút cứng ngắc nói:
"Vậy, anh Ba Mắt, chúng tôi thực sự từng giao thủ với anh bạn Hướng Hải ở trên sân bóng rổ, nhưng muốn nói chúng tôi hại hắn, chuyện này không có khả năng lắm a?"
"Hừ!"
Anh Ba Mắt cười lạnh,
"Nghe ý tứ của ngươi, nói là tao đang vu khống hay không?"
"Không không không! Tôi, tôi không phải ý này..."
Trần Húc Dương thấy anh Ba Mắt bất cứ lúc nào cũng sẽ nổi giận, dọa sợ đến vội vàng khoát tay,
"Ý của tôi đó là, thân thủ của anh bạn Hướng Hải không tầm thường, coi như chúng tôi muốn hại hắn, cũng không có bản lãnh này a!"
Vẻ mặt của anh Ba Mắt lúc này nới dễ chịu hơn một chút, sau khi đảo mắt liếc trên thân tất cả mọi người, nói:
"Đúng vậy! Chỉ dựa vào đám vô dụng như các ngươi, cùng nhau tiến lên cũng không thể nào là đối thủ của sư đệ tao! Tuy nhiên chuyện này là bởi vì chúng mày mà lên, bây giờ sư đệ tao còn đang ở trong bệnh viện, sống chết không rõ, chúng mày cũng phải trả giá một chút mới được!"
Anh Ba Mắt nói đến đay, dừng lại một chút, sờ lên cái sẹo trên chán của hắn lần nữa, sau đó nhếch miệng cười nói:
"Được rồi, như vậy đi! Chúng mày mỗi người ở đây lấy ra mười vạn đồng, coi như là tiền bồi cho sư đệ tao tiền thuốc men, chuyện này tao coi như là chuyện cũ sẽ bỏ qua! "
"Cái gì?"
"Mười vạn đồng!"
"Chúng tôi đi đâu đào ra nhiều tiền như vậy?"
...
Nghe được điều này, toàn bộ phòng khách đột nhiên sôi trào.
Dù sao bọn họ đều chỉ là học sinh cấp ba, tuy rằng có rất nhiều người có gia cảnh tốt một chút, nhưng để bọn hắn lập tức lấy ra mười vạn đồng, hiển nhiên vẫn là áp lực rất lớn.
"Anh đây là đang dọa dẫm bắt chẹt! Không sợ chúng tôi đi báo cảnh sát sao?"
Đường Thanh Nhã trực tiếp vỗ xuống bàn một cái, nổi giận đùng đùng chất vấn.
"Báo cảnh sát? Hắc hắc!"
Hai mắt của anh Ba Mắt dò xét nhìn lên trên người Đường Thanh Nhã đứng ở một bên, trong miệng phát ra nụ cười lạnh, rất hiển nhiên căn bản không sợ hãi trước sự uy hiếp của Đường Thanh Nhã.
Vẻ mặt của Trần Húc Dương vàng như màu đất, vội vàng giật giật ống tay áo của Đường Thanh Nhã, thấp giọng nói:
"Thanh Nhã, cô tốt nhất đừng nói nữa! Hắn nhưng là Ba Mắt! Là thủ hạ đại tướng số một của Tào Khôn đại lão Vân Châu!"
Nhưng mà đối với lời nhắc nhở của Trần Húc Dương, Đường Thanh Nhã lại như không nghe thấy,
"Tôi không cần biết anh có thân phận gì, bây giờ mời anh ra ngoài ngay lập tức, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Đường Thanh Nhã nói xong, trực tiếp cầm điện thoại di động ở trên bàn lên, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.
"Ba!"
Đường Thanh Nhã vừa cầm điện thoại di động lên, bỗng nhiên trong tay tê rần, điện thoại rõ ràng rời khỏi tay!
Hoá ra,
Anh Ba Mắt kia, cùng lúc với Đường Thanh Nhã cầm điện thoại di động lên, tiện tay cầm lấy một cái đũa ở trên mặt bàn, sau đó vung tay phi ra, trực tiếp lao về phía điện thoại, làm cho điện thoại của Đường Thanh Nhã bay ra ngoài, hơn nữa sau khi đũa xuyên qua điện thoai, vậy mà lực ảnh hưởng không giảm, cuối cùng gắt gao cắm xuyên vào trên bức tường::sau lưng Đường Thanh Nhã!
"Hizz!"
Mọi người thấy cảnh này, ngay lập tức thi hau hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả vẻ mặt của Đường Thanh Nhã cũng trở nên trắng bệch, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lại có thể dùng một cây đũa, phi xuyên qua điện thoại di dông, hơn nữa còn cắm vào sâu trong tường, uy lực này rợ rằng so với đạn cũng không kém bao nhiêu, đây còn là người sao?
Loại cảnh tượng này chỉ có ở trong tiểu thuyết võ hiệp mới xuất hiện, đột nhiên xảy ra ở trong cuộc sống hiện thực, ngay lập tức chấn nhiếp tất cả mọi người rồi.
Anh Ba Mắt nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cười lạnh lần nữa, lắc lư một cây đũa khác trong tay, ung dung mở miệng nói:
"Bây giờ, trong các ngươi còn có ai có ý kiến gì sao?"
Toàn bộ phòng khách, lặng ngắt như tờ.
Nói đùa, nếu như mục tiêu của cái đũa trong tay anh Ba Mắt này không phải là điện thoại, mà là người, vậy bọn hắn làm sao còn mạng để mà sống?
"Rất tốt!"
Anh Ba Mắt đối với phản ứng của mọi người dường như rất hài lòng, gật đầu nói:
"Đã không ai có ý kiến, vậy..."
Anh Ba Mắt đang muốn cho những người này báo tin về nhà của mình, đưa tiền tới, nhưng không đợi hắn nói hết, bỗng nhiên có một giọng nói có vẻ lười biếng vang lên,
"Chờ một chút, tôi có ý kiến!"
"Vù!"
Mọi người nghe được giọng nói này, tất cả vội vàng quay đầu nhìn lại chủ nhân của giọng nói kia, hóa ra chính là Diệp Trần!
"Diệp tử! Ông đừng xung động! Tôi biết ông không có nhiều tiền như vậy, cùng lắm số tiền mười vạn đồng này, anh em giúp ông đưa ra, ông mau mau ngồi xuống đi!"
Ngô Lỗi vội vội vàng vàng, muốn kéo mạnh lấy Diệp Trần ngồi xuống, nhưng mà làm hắn rất kỳ quái là, mặc cho hắn dùng lực như thế nào, đều không thể dịch chuyển Diệp Trần một chút nào, cái tên này quả thực giống như là được cắm trên mặt đất.
Anh Ba Mắt tưởng rằng sau khi mình xuất ra chiêu này, nhất địch có thể uy hiếp được mọi người, tuyệt đối không ngờ rằng lại có người không biết sống chết, dám khiêu chiến sự uy nghiêm của hắn trước mắt mọi người, tức giận đến hai mắt hiện ra vẻ hung ác, nhíu mày lại, dẫn đến vét sẹo chỗ mi tâm kia biến thành trở nên dữ tợn hơn, trông cực kỳ giống một con mắt!
"Mày vừa mới nói cái gì? Nói lại lần nữa cho tao nghe!"
Ngô Lỗi lập tức thầm hô hỏng bét, mà Trần Húc Dương thì mừng rỡ trong lòng.
Giang hồ có tin đồn, anh Ba Mắt này một khi hiện ra vẻ mặt này, nói lên hắn đã có ý muốn giết người!
Nhưng mà dường như Diệp Trần căn bản không có để ý đến cái biểu hiện này, chậm rã đứng lên từ từ đi ra khỏi chỗ ngồi, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Chuyện của sư đệ anh, là tôi làm, không liên quan tới người khác, trước hết anh để cho bọn họ rời khỏi, ân oán giữa chúng ta, không cần liên lụy tới người khác!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời kia, tất cả mọi người đều sợ ngây người, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, bạn học này rất bình thường nhìn qua thành thật hơi sống nội tâm, thế mà vào lúc này, lại chủ động đứng ra, nhận tất cả trách nhiệm.
Anh Ba Mắt nghe được điều này, không thể không quan sát học sinh dáng vẻ gầy yếu này một phen, thực sự nhìn không ra hắn có chỗ nào đặc biệt, không thể không vui vẻ,
"Không phải là mày muốn thay tất cả mọi người ở đây, mỗi người xuất ra mười vạn đồng? Anh bạn nhỏ, mày có nhiều tiền như vậy sao?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, hai tay ôm vai, nói:
"Việc này cũng không cần anh quản! Nếu anh còn là một thằng đàn ông, hãy để cho bạn học của tôi đi trước, hai người chúng ta tính toán món nợ này thật tốt, có được không?"
Nếu không phải, hắn không muốn thể hiện vẻ mặt máu lạnh của mình trước mặt những người bạn học này, cái loại con kiến hôi như anh Ba Mắt này, hắn há lại sẽ lãng phí miệng lưỡi? Sớm đã lấy một bàn tay đập chết rồi!
Không nghĩ tới, đối với phép khích tướng của hắn, anh Ba Mắt dường như không bị mắc lừa, vẻ mặt đùa cợt nói:
"Nếu như tao không đồng ý thì sao?"
Diệp trần đã có chút mất đi kiên trì, vẻ mặt lập tức trầm xuống, giọng lạnh như băng nói:
"Vậy anh chính là đang tìm cái chết!"
Oanh!
Diệp Trần vừa nói ra lời này, tất cả mọi người trợn tròn mắt, tiếp theo vẻ mặt tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Trần như nhìn một thằng ngốc,
"Xong xong! Lần này tất cả chúng ta đều sẽ bị tên này hại chết rồi!"
Trần Húc Dương càng kích động hơn lớn tiếng la lên,
"Anh Ba Mắt! Chúng tôi và thằng này không quen nhau, anh nói mười vạn đồng tiền tiền thuốc men, tôi bây giờ có thể chuyển cho anh, an thấy thế nào?"
"Tôi cũng vậy!"
"Tôi cũng vậy!"
Trần Húc Dương vừa mở miệng, đã có mầy người cũng thi nhau đứng lên, nhanh chóng phân rõ quan hệ với Diệp Trần.
Nhưng mà, anh Ba Mắt đã bị Diệp Trần hoàn toàn chọc giận, không để ý tới mấy người cầu xin một chút nào, đầu tiên là cười ha ha một tiếng. sau đó vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, gằn từng chữ một:
"Nếu là như vậy, vậy thì tất cả ở lại cho tao đi! Tao ngược lại muốn xem xem, mày làm như thế nào để cho ta chết!"