.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Nhược Sầu
Tiểu Phàm ngồi nghỉ dưới một gốc cây ven đường, giở bản đồ và linh bàn mới mua ra, xem lại lộ trình lần nữa…
Trên bản đồ có một dấu khoanh tròn nhỏ hai màu hắc ngân, chính là tạo nên bằng Thần Ma lực của hắn… Nơi đánh dấu có đồ hình của một tòa nhà cổ kính, bên cạnh đó có mấy chữ: "Vô Cực Viện". Bên dưới, xuôi về phía Nam, trên bản đồ có một mũi tên nhỏ, gần với vị trí của Nghênh Lai Trấn, cạnh Cuồng Mạc, đây chính là vị trí của Tiểu Phàm lúc này… Từ mũi tên đến dấu tròn có một đường nối màu đỏ, vòng vèo qua một vài ngọn núi, chính là biểu thị cho lộ tuyến phải đi của hắn. Xem xong, xác định rõ phương hướng bằng linh bàn lần nữa, Tiểu Phàm đóng bản đồ lại, sau đó cất vào trong người…
- Từ đây tới Tử Vân thành chỉ có một trấn nhỏ, cách đây chừng tám dặm đường (tám dặm bằng bốn cây số), nếu đi liên tục thì tầm gần một canh giờ (một canh giờ bằng hai tiếng đồng hồ) là tới nơi…Ta cũng đã đi được mười ngày thời gian rồi, hơn nữa trời cũng sắp tối, có lẽ đêm nay phải nghỉ tại cánh rừng này thôi…
Hắn nhìn sắc trời đã hoàng hôn, liền quyết định…
Đoạn, Tiểu Phàm đi vào trong cánh rừng cạnh đường lớn, chuẩn bị kiếm vị trí nghỉ ngơi.
Tạch… tạch…
Tiếng củi nở bung trong lửa vang lên trong đêm.
Tiểu Phàm đang thiền định bên đống lửa nhỏ… Hắn đang tu luyện…
Hự…, miệng hắn rỉ máu. Có điều… hắn dường như đã quen với việc này cho nên không hề ngưng nghỉ việc tu luyện mà vẫn tiếp tục dùng thủ ấn hấp nạp nguyên tố. Người ngoài nếu dùng mắt thường nhìn vào thì sẽ không thể nhận thấy linh khí đang được dẫn dắt vào nội thể của Tiểu Phàm, bởi lẽ linh khí vốn là vô hình, chỉ khi nào tu luyện người ta mới cảm nhận được nó mà thôi, riêng trường hợp của Tiểu Phàm thì là do công pháp của hắn khác biệt cho nên mới nhìn được nguyên tố quang mà thôi (nguyên tố quang tức là ánh sáng nguyên tố).
- Phụt…
Một vòi tiên huyết từ miệng hắn phun ra. Hắn lại nằm ra đất!
Từ từ mệt mỏi mở mắt ra, nhìn lên thiên không vô vàn các vì sao, Tiểu Phàm lại thở dài:
- Ài… vẫn thất bại… bao giờ mới đả thông được một đường kinh mạch đây?
Trong Ma Kinh công pháp có nói rằng muốn luyện thành cấp độ đầu tiên là Ma binh cấp bậc, người tu luyện cần trui rèn trái tim, muốn thế phải đả thông chín kinh mạch dẫn đến trung tâm trái tim. Chỉ khi đả thông toàn bộ cửu kinh tại trái tim, người đó mới chính thức luyện thành cấp độ đầu tiên trong công pháp.
Hắn lại gượng ngồi dậy, xếp bằng lần nữa, tiến nhập tu luyện cảnh giới.
"Xét theo phương hướng từ trong người hướng ra, bên trái từ trung tâm trái tim tính ra một li (một li bằng một phần ba milimet) chính là vị trí của đệ nhất đường kinh mạch… Muốn đả thông nơi này, trước phải dẫn một đường Thần Ma lực đi qua đó, rồi tạo nên một tấm thuẫn bảo vệ kinh mạch, biến đổi thành một đường ống rỗng ở giữa. Tiếp tới biến đổi hình dáng tia Thần Ma lực thứ hai thành dạng xoáy mũi khoan, cho nó đi qua đường ống đó, rồi dùng tia thứ hai ấy xuyên thủng vách ngăn giữa đường kinh mạch này với trung tâm của trái tim. Từ đó, tạo lộ tuyến tương thông đầu tiên. Bắt đầu từ đây, Thần Ma lực đã có thể tích trữ…"
Đó chính là những hướng dẫn của công pháp. Có điều nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm, đi từ lý thuyết tới thực tế là cả một vấn đề… Chỉ cần dẫn tia Thần Ma lực thứ hai lệch đi một chút thôi, cũng đủ khiến cho kinh mạch của Tiểu Phàm bị tổn thương nặng nề, do đó mà trái tim của hắn sẽ bị chịu sát thương, dẫn đến việc hộc máu thường xuyên. Ngoài ra thì nếu tia Thần Ma lực thứ nhất tạo ra một đường ống bảo vệ không đủ vững chắc thì cũng sẽ bị tia Thần Ma lực thứ hai xuyên thủng, và như một kết quả tất yếu hắn sẽ phải phun ra tiên huyết.
Tiểu Phàm tiếp tục dùng tâm thần lực khủng bố của mình theo dõi và điều khiển diễn biến trong nội thể, nơi trái tim…
Xèo…, đệ nhị tia Thần Ma lực liên tục xoay tròn tựa như một mũi tên hắc ngân sắc vừa lấp lánh lại vừa như chìm trong bóng tối, nhanh như điện xẹt tiến về phía trước…
"Mũi tên" đi tới đâu, đường ống bảo vệ lập tức bị bào mòn tới đó…
"Không ổn… Gia cố!!", Tiểu Phàm lập tức nhận ra điểm yếu của đường ống… Hắn lập tức rót Thần Ma lực vào…
"Con mẹ nó… nhiều quá rồi… đường ống dày quá thì mũi tên không thể đi tiếp được…A a a a", hắn lại từ từ rút Thần Ma lực ra…
Cứ như thế, gia cố, làm mỏng đường ống, đổi hướng mũi tên… Tiểu Phàm liên tục chịu sự căng thẳng đến tột độ…
"Sắp được rồi, chính là vị trí này, ta luôn thất bại ở nơi đây…", hắn tự nhủ.
Chỉ thấy mũi tên đang lao đi với một tốc độ khủng khiếp, thì đột ngột giảm tốc độ...
"Rẽ trái một li rưỡi, bên phải ba li có một lối thoát, tiến tới hai li, vòng phải một li, vòng trái bốn li, hướng xuống ba li, vòng lên ba li, sang phải hai li chính là tới vị trí cuối cùng… Được! Bắt đầu…", Tiểu Phàm nhẩm lại lộ trình dường như đã hằn sâu rất nhiều lần trong bộ nhớ của hắn rồi.
"Gia cố… giảm tốc độ… làm mỏng… ", liên tục những thay đổi Thần Ma lực được Tiểu Phàm thực hiện…
"TĂNG TỐC ĐỘ XOÁY!!", hắn hét lớn trong lòng.
“Ầm…!!"
- Ta… ta… thành công rồi!! ĐỆ NHẤT KINH MẠCH… ĐÃ ĐƯỢC ĐẢ THÔNG!!
Tiểu Phàm ngỡ ngàng không tin nổi vào kết quả này.
- Ha ha ha ha ha…
Một tràng cười vui sướng vang lên làm náo động cả cánh rừng.
Sau khi cười như điên dại, hắn dần bình tâm lại… Tiểu Phàm vươn người sang bên, với tay tới một cái cây. Với một nụ cười tự tin, hắn bắt đầu truyền Thần Ma lực ra, định bao bọc lấy cái cây ấy từ gốc tới ngọn. Nhưng…
Phụp!
Thần Ma lực vừa ra khỏi lòng bàn tay chưa được hai thốn (khoảng bảy centimet) thì đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tiểu Phàm "nghệt" mặt ra…
- Sao lại như vậy?
Hắn lẩm bẩm.
Vốn hắn tưởng rằng sau khi đả thông đệ nhất đường kinh mạch này, Thần Ma lực của hắn sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều, có thể dễ dàng bao phủ lấy cái cây trước mặt này mà nghiền nát nó. Nhưng kết quả không ngờ lại giống như lần trước thử nghiệm với Uất Trì Nhan Lạc, hắn vẫn quá yếu nhược…
Tiểu Phàm thực không hiểu mọi chuyện là như thế nào nữa.
- Mất bao công sức, bao lần hộc máu, thổ huyết để đả thông đường kinh mạch này, vậy mà, vậy mà… cuối cùng ta vẫn kém cỏi như thế này sao?
Hắn nhìn vào lòng bàn tay mình mà cảm thấy chán nản vô cùng… Hắn tu luyện cũng đã nửa tháng thời gian rồi, trải qua bao đau đớn, vất vả dày vò, đêm nào tu luyện xong, cơ thể cũng mệt mỏi, đau nhức, mình thì đẫm mồ hôi… vậy mà cuối cùng Thần Ma lực vẫn là một dạng yếu kém như thế.
- Khốn kiếp mà.
Tiểu Phàm hét lớn một tiếng, tay đấm mạnh lên thân cây bên cạnh.
Bang!, thân cây không ngờ lập tức gãy gục, vụn gỗ văng thẳng ra sau. Chim chóc vì bị kinh động mà bay loạn lên cùng với những tiếng kêu hoảng hốt.
Hắn kinh ngạc, nhìn thân cây gãy đôi, rồi lại nhìn bàn tay mình…
- Cái quái gì vừa xảy ra vậy?
Miệng hắn lẩm nhẩm.
"Ma kinh chủ tu thân thể, tu luyện chính là trở thành Bàn Cổ."
Tiểu Phàm đột ngột nhớ lại câu đầu tiên của công pháp Ma kinh.
- Tu luyện thân thể? Đúng rồi! Là tu luyện thân thể! Ha ha ha… Là luyện thể…
Hắn lại cười…
- Thì ra là như thế, ta không hề yếu nhược, ta là luyện thể giả, đâu phải luyện khí giả đâu…
Hắn vui sướng vô cùng khi nhận ra quá trình tu luyện cực khổ của bản thân không hề bị lãng phí.
Tiểu Phàm cười cười, đứng dậy, hai mắt nhắm lại, huy ra một quyền…
Phách!, tiếng gió nổi lên, y phục vì bị dồn nén mà tạo ra một âm thanh vô cùng dứt khoát, khiến người nghe cảm nhận được uy lực ẩn trong một quyền ấy.
Hắn mở mắt ra, miệng nở như hoa, nói:
- Thảm nào…
Vừa rồi khi tung ra một quyền ấy, Tiểu Phàm phải nhắm mắt lại chính là để cảm nhận nội thể. Lúc hắn xuất ra quyền đó, Thần Ma lực từ trong trung tâm trái tim, một cách thần tốc, tự động chạy theo đường kinh mạch mà tới chỗ quyền đầu, bao phủ lấy toàn bộ gân cốt, kinh mạch của cánh tay. Càng gần quyền đầu (nắm đấm) Thần Ma lực càng dày đặc, ở xa thì nhạt bớt dần đi, nhưng tuyệt nhiên không có một tia nào thoát hẳn ra ngoài da thịt hắn. Việc nhận ra cách hoạt động của Thần Ma lực đã giúp Tiểu Phàm hiểu vì sao khi hắn truyền Thần Ma lực ra ngoài, chúng lại yếu nhược tới vậy. Bởi vì, căn bản Thần Ma lực vốn không phải để truyền ra ngoài giống như chân khí của người khác! Chúng hoạt động chính là ở trong nội thể, trong từng tế bào và chỉ trong tế bào mà thôi, tuyệt đối không phải ở bên ngoài.
“Đinh…”, trong đầu Tiểu Phàm bỗng nhiên vang lên một âm thanh tựa như chuông gió ngân vang.
Tiểu Phàm thấy lạ, liền ngồi xuống, cố gắng bình ổn trạng thái để tiến vào sâu trong tâm khảm, tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Trong ý thức hải của hắn lúc này xuất hiện một thân ảnh, chính là Tiểu Phàm ở dạng thức linh hồn…
(Ý thức hải nghĩa là biển ý thức, theo quan niệm của Đạo gia – một trường phái triết học nổi tiếng của phương Đông thì trong mỗi con người chúng ta đều tồn tại một thế giới khác, gọi là thế giới của linh hồn – thế giới của ý thức. Linh hồn chính là ý thức hải, mà ý thức hải lại chứa đựng linh hồn. Trong ý thức hải, diễn biến của tâm lí được diễn ra và linh hồn chính là thứ điều khiển ý thức, chi phối tính cách của con người. Có thể hiểu đơn giản ý thức hải chính là nơi chứa đựng linh hồn, lưu giữ tâm trí, trí nhớ, tiềm thức,… nói chung là tất cả các hoạt động liên quan đến khái niệm tinh thần của con người).
Trước mặt hắn lúc này có một cuốn sách màu đen, chính là Ma kinh trong tâm tưởng của Tiểu Phàm. Phạm Nhất Tiêu nói là truyền Ma kinh cho hắn cũng tức là nói tới cuốn sách này. Ông ta đã chuyển văn tự của Ma kinh vào trong ý thức hải của hắn rồi để nó dưới dạng một cuốn sách, sau đó khóa cuốn sách ấy lại bằng toàn bộ sức mạnh còn lại của mình, chỉ để cho một mình Tiểu Phàm có thể trông thấy nó mà thôi. Đây chính là cách Nhất Tiêu giúp Tiểu Phàm bảo vệ Ma kinh khỏi kẻ khác dòm ngó.
Ma kinh nằm ở đây vốn khôn có gì lạ, nhưng có một thứ khác khiến Tiểu Phàm quan tâm. Đó là một tinh thể màu đen đang không ngừng rung động xuất hiện bên cạnh cuốn Ma kinh.
"Đinh..", tinh thể lại tiếp tục kêu lên những tiếng ngân trong trẻo.
Tiểu Phàm nghi hoặc đưa tay sờ vào tinh thể ấy…
- Tiểu tử cứng đầu, lâu rồi không gặp.
Phạm Nhất Tiêu không biết từ đâu xuất hiện!
- Người…
Tiểu Phàm "há mồm trợn mắt" nhìn thân ảnh người vừa xuất hiện.
- Không cần phải ngạc nhiên… đây không phải là bản thể của ta. Có lẽ khi ngươi khiến cho viên tinh thể này xuất hiện cũng chính là ta đã chết rồi. Đây chỉ là tàn hồn mà ta đưa vào trong ý thưc hải của ngươi thôi. Mục đích của nó chính là truyền lại cho ngươi những bí kĩ mà bản thân ta đã tự lãnh ngộ được khi tu luyện Ma kinh. Mỗi khi ngươi đột phá được một mốc quan trọng của Ma kinh, một phần tàn hồn của ta sẽ lại xuất hiện để truyền dạy cho ngươi một bí kĩ mới…
- Vậy…
Tiểu Phàm đang định mở lời thì "Phạm Nhất Tiêu" đã nói:
- Đừng nói gì cả, hãy lắng nghe ta nói. Thời gian duy trì của tàn hồn không được lâu đâu, ta chỉ có thể chỉ cho ngươi một lần mà thôi…
Hai người bắt đầu nói chuyện với nhau. Tiểu Phàm bắt đầu làm theo những gì mà "Phạm Nhất Tiêu" chỉ bảo…
Khoảng sau một tuần trà (gần một tiếng đồng hồ), Phạm Nhất Tiêu hỏi:
- Ngươi đã nhớ hết chưa?
- Dạ rồi.
Tiểu Phàm ngoan ngoãn gật đầu đáp.
- Ừm, ngộ tính của ngươi rất cao nên việc ghi nhớ có lẽ là không quá khó. Nhưng mà hãy nhớ lời ta dặn, bí kĩ này gây ra gánh nặng rất lớn lên cơ thể ngươi, cho nên nếu không phải bất đắc dĩ thì không được sử dụng, hơn nữa một khi sử dụng thì phải chắc chắn thành công đánh bại hoàn toàn đối thủ. Nếu như thất bại, chỉ sợ khi ấy ngươi sẽ vong mạng đó.
Phạm Nhất Tiêu dặn dò.
- Dạ
Tiểu Phàm đáp
Nhất Tiêu tiếp:
- Còn về bộ Thái Tổ Trường Quyền* ta chỉ cho ngươi tuy rằng là quyền thuật căn bản, cũng không phải bí kĩ gì, ngược lại còn được lưu truyền rất nhiều trong dân gian, nhưng bên trong nó ẩn chứa rất nhiều huyền cơ. Hơn nữa theo như ta biết, thiên hạ quyền pháp, mười phần thì có ba là bắt nguốn từ bộ quyền pháp này. Ngươi phải thường xuyên chăm chỉ luyện tập. Ngoài ra, tuy là một bộ quyền pháp căn bản nhưng với sức mạnh của luyện thể giả thì không hề đơn giản chút nào đâu. Nó sẽ là cách để ngươi thi triển sức mạnh của mình. Biết chưa?
- Dạ
- Ừm… vậy là tốt rồi. Thời gian duy trì tàn hồn này cũng đã hết rồi. Hẹn gặp lại ngươi sau, tiểu tử cứng đầu…
Đoạn, Phạm Nhất Tiêu cười cười, dần biến mất cùng với viên hắc tinh thể.
Tiểu Phàm ngậm ngùi nhìn thân ảnh vừa biến mất…
- Sư phụ, con nhất định trả thù cho người…
Hắn biến mất khỏi ý thức hải…
- HẾT CHƯƠNG 12 –
------------------------------------------------------------------------------------
1) Thái Tổ Trường Quyền: Là một bộ quyền pháp của Thiếu Lâm tự, do Triệu Khuông Dẫn – hoàng đế sáng lập Tống Triều sáng tạo ra khi thủa thiếu thời ông học võ tại Thiếu Lâm. Bạn đọc muốn biết rõ hơn, thì tìm trên Google nhá.