- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 1210
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 1210
Lang Dụ Văn nhìn Phan Phượng Niên chật vật không chịu nổi, còn có đám vệ sĩ nhà họ Phan r3n rỉ đầy đất, chợt thấy có chút hoảng hốt.
Từ khi rời khỏi Giang Đông, bao nhiêu năm rồi, ông ta đều mơ ước trở về báo thù.
Một màn trước mắt này đã từng xuất hiện trong giấc mơ của ông ta bao nhiêu lần rồi.
Nhưng ông ta biết đây chỉ là mơ, theo thời gian đổi dời, ông ta càng ngày càng không ôm hy vọng với việc quay về Giang Đông.
Không nghĩ tới hôm nay, thế mà giấc mộng này lại biến thành sự thật.
Lang Dụ Văn quay đầu nhìn thoáng qua Lý Dục Thần.
Gần hai mươi năm trôi dạt khắp nơi, ăn nhờ ở đậu, ông ta vốn dĩ càng ngày càng tuyệt vọng, cho rằng sẽ thất vọng cả đời. Không nghĩ tới từ khi người trẻ tuổi này xuất hiện, chỉ trong khoảng thời gian nửa năm ngắn ngủi, ông ta đã trở về Giang Đông, dẫm đạp một trong số những đầu sỏ năm đó – nhà họ Phan dưới chân.
Ông ta luôn cảm thấy rất may mắn về lựa chọn lúc trước của mình.
Ông ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lý Dục Thần, giữa hai người không nói mấy câu, Lý Dục Thần chỉ bắn một phát súng vào huyệt thái dương, dùng tay kẹp lấy viên đạn, sau đó nói cho ông ta biết có thể giúp ông ta lấy lại toàn bộ Giang Đông.
Vào thời khắc ấy, trong lòng Lang Dụ Văn đã dấy lên hy vọng. Ông ta đã thất bại hoàn toàn ở Giang Đông, không phải thất bại trên buôn bán. Bàn về tài năng, bàn về mưu lược, ông ta giỏi hơn đám hào môn kia không biết bao nhiêu lần. Mà ở trên tầm nhìn và thế cục, ông ta càng đứng trên đỉnh, bỏ xa đám lão già cứng nhắc bảo thủ của các thế gia kia lại đằng sau.
Năm đó một tay ông ta đã sáng lập ra đế quốc thương nghiệp, quả thực là một sự đả kích với thế lực truyền thống. Những thứ mà ông ta dự đoán năm đó, cho dù là hình thức thương nghiệp hay là cải tiến kỹ thuật đều có thể thực hiện được vào thời đại bây giờ, sự phát triển của thời đại này đã chứng minh vô số lần rằng ông ta đúng.
Thế nhưng ông ta lại thua.
Chỉ thua ở viên đạn kia.
Những hào môn thế gia kia có thế lực và lực lượng cường đại đáng sợ, ép người khổng lồ trong thương nghiệp mới cất bước như ông ta đến đường cùng.
Điều ông ta sợ hãi cũng là viên đạn kia.
Bởi vì điều này nên ông ta biết, cho dù mình nghĩ ra ý tưởng thương nghiệp hoàn mỹ cỡ nào, đều sẽ tan thành mây khói ở trước mặt viên đạn kia. Hoặc là tử vong, hoặc là làm không công cho người khác, biến thành công cụ kiếm tiền trong tay người khác.
Cho nên khi Lý Dục Thần dễ dàng dùng ngón tay kẹp lấy viên đạn, ông ta biết đây là cơ hội tốt nhất của mình, có lẽ cũng sẽ là cơ hội cuối cùng.
Ông ta cược.
Trút xuống toàn bộ thể xác tinh thần vào tập đoàn Kinh Lý, vì để thực hiện kế hoạch đánh cược ba năm này.
Nhưng cho dù thế nào ông ta cũng không thể ngờ được, bây giờ mới chỉ có nửa năm, Lý Dục Thần đã dẫn ông ta trở về Giang Đông, cứ đánh vào nhà họ Phan như vậy.
Loại phương thức này càng thêm cấp tiến, càng thêm trực tiếp, cũng càng thêm sảng khoái hơn những gì ông ta tưởng tượng.
Nhìn dáng vẻ chật vật đáng thương của Phan Phượng Niên, trong lòng Lang Dụ Văn bỗng nhiên thông suốt, thật sự muốn hô to một tiếng: Thoải mái!
“Phan Phượng Niên, ông không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày hôm nay đúng không?”