- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 304
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 304
Những lời đó, anh ta nhìn mặt chị Mai nói ra.
Chị Mai được khen vui như nở hoa, bảo sẽ cho cậu Trần cùng mình đi làm tóc.
Ông chủ Vương ngồi sau quầy cười hì hì, nhưng nụ cười đó trông kiểu nào cũng thấy không được tự nhiên.
Sư phụ Vinh cầm cái muôi đứng trước cửa bếp, Tiểu Dương bên cạnh cầm con dao thái chơi vui ngất trời.
Lý Dục Thần vội vàng ngăn chị Mai lại, nói cậu Trần tới đây hôm nay chủ yếu là để nếm thử tay nghề của sư phụ Vinh.
Có lẽ là muốn cắt đứt ý tưởng dẫn cậu Trần đi làm tóc kia nên hôm nay sư phụ Vinh khá là cố gắng.
Một đĩa sườn xào đã chinh phục cái miệng khó chiều của cậu Trần, anh ta vừa ăn vừa khen ngon.
Mà món thứ hai chính là hải sâm nướng hành được bưng lên, cậu ấm họ Trần đã ngồi không yên, trực tiếp thốt lên: “Má ơi”.
“Cái vị này, cảm giác còn hơn cả thủ đô!”
“Sư phụ Vinh, tay nghề này không thua kém gì đầu bếp khách sạn lớn ở thủ đô đâu!”
Sư phụ Vinh cười nói: “Năm đó sư phụ tôi chính là bếp trưởng của Đệ Nhất Lâu ở thủ đô”.
Trần Văn Học hoảng hốt, liên tục nói: “Thất lễ, thất lễ!”
Sau quầy, ông chủ Vương cười hì hì nói: “Cũng chỉ là lầu một thôi mà, lầu thứ hai con chưa lên được nữa là”.
Sư phụ Vinh đáp lại: “Cả lầu một ông còn không vào được!”
Hai người đang đấu võ mồm thì Đinh Hương đi mua đồ cho bà chủ đã quay trở lại.
Trần Văn Học vừa trông thấy Đinh Hương thì lại giật nảy mình.
Đinh Hương khác với chị Mai, trên người chị Mai có ba loại khí chất là tiên khí, phong trần và giang hồ, là một người tài giỏi và hiếm thấy.
Còn trên người Đinh Hương chỉ có tiên khí, không hề có chút khói bụi trần gian nào, nên có thể gọi là tiên nữ.
Lúc rời đi, Trần Văn Học cứ lưu luyến mãi không thôi, đứng bên ngoài quán nhìn mặt tiền ọp ẹp bé xíu, bảng hiệu đơn sơ thì chậc lưỡi than thở:
“Cái quán nhỏ như thế, lại có đủ cả mỹ thực và mỹ nữ!”
Đi trên đường, Trần Văn Học đã nhận được lời cảnh cáo đầy nghiêm túc từ Lý Dục Thần.
“Mỹ thực thì có thể thưởng thức, nhưng mỹ nữ thì không được đụng vào, nhất là Đinh Hương. Dám có suy nghĩ sai trái nào với cô ấy thì thôi đừng làm bạn nữa”.
Trần Văn Học nhớ tới biểu hiện đáng sợ của Lý Dục Thần ở trường đấu chó, nhất thời run rẩy.
“Hiểu, hiểu, người ta là tiên nữ, còn anh là thần!”
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn đổi lời, hỏi: “Này, anh chỉ bảo không được đụng vào Đinh Hương thôi, thế tức là đụng vào chị Mai thì được hả?”
Lý Dục Thần cười: “Nếu có gan thì cứ thử xem”.
Trần Văn Học nghĩ nghĩ nói: “Bỏ đi, tôi thấy sư phụ Vinh với ông chủ Vương kia cũng không phải người hiền lành gì, tôi vẫn nên giữ lại chút lộc ăn, để ăn món sư phụ Vinh nấu coi bộ lời hơn”.
Lý Dục Thần cười ha hả.