- Trang chủ
- Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
- Chương 126
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Lý Dục Thần
Chương 126
Nhưng ngẫm lại, Sáu Sẹo dù sao cũng là một tay xã hội đen cộm cán, điều đó ai cũng biết.
Còn cậu Lý ở trước mặt đây chỉ đột nhiên xuất hiện, trước đây cũng chưa từng có ai nghe nói trong nhà họ Lâm có con rể họ Lý bao giờ.
Thái Vĩ Dân hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Tam.
Hoàng Tam vô cùng hoang mang, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Người là do anh ta dẫn đến, nếu như lại là kẻ giả mạo khiến cho anh Thái tổn thất mấy triệu bạc thì những ngày tốt đẹp của anh ta cũng sẽ kết thúc.
Lý Dục Thần đột nhiên hỏi: “Tôi có thể đánh cược cho chính mình không?”
“Đương nhiên có thể”, Thái Vĩ Dân có chút kinh ngạc nói: “Cậu muốn cược bao nhiêu?”
“Ở đây tôi có một triệu, vậy đánh cược một triệu đi. Mã Sơn, lấy tiền”.
Mã Sơn đứng dậy cầm túi tiền đi đến chỗ Thái Vĩ Dân và trút hết số tiền ra.
Thái Vĩ Dân cũng không thèm nhìn, chỉ nói: “Có ai đánh cược nữa không? Nếu không có ai thì tôi đóng bàn”.
“Đợi đã, trò chơi thú vị như vậy sao có thể thiếu tôi chứ!”
Lại có hai người bước vào cửa, một già một trẻ.
Ông già trạc ngoài sáu mươi, thần sắc minh mẫn, dáng đi mạnh mẽ, phong cách quý phái.
Người trẻ tuổi thì đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất nhã nhặn thanh tao.
Lý Dục Thần ngạc nhiên, người vừa đến là người anh gặp lúc nãy ở bên ngoài, hơn nữa còn mượn sáu trăm ngàn, người đó chính là Trần Văn Học.
Trần Văn Học vừa vào, ông chủ Chu của Vụ Châu đã cười lớn.
“Cậu Trần, cậu mà không quay lại, chúng tôi sẽ tưởng cậu chạy rồi đấy”.
“Cái hẹn của tổng giám đốc Chu, sao tôi chạy được chứ”.
Trần Văn Học đi đến ngồi xuống bên cạnh Lý Dục Thần.
“Tôi cược anh Lý đây thắng, trên bàn thiếu bao nhiêu, tôi sẽ bù bấy nhiêu, hai bên bỏ vốn ngang nhau”.
Sau đó, nghiêng đầu nói với Lý Dục Thần:
“Sao, tôi đến kịp chứ?”
Mọi người đều kinh ngạc.
Không phải vì anh ta bỏ ra nhiều, mà là vì anh ta nói câu này với Lý Dục Thần.
“Cậu Trần, cậu quen người này sao?”, Thái Vĩ Dân hỏi.
“Quen chứ!”, Trần Văn Học gật đầu.
Ông chủ Chu của Vụ Châu đập lên bàn một cái: “Vậy còn cược cái gì chứ, cậu Trần quen biết vậy chắc chắn là thân phận thật rồi. Sáu Sẹo, anh chơi mọi người sao?”
Sáu Sẹo cũng sốt ruột: “Không thể nào! Tên này lúc chiều rõ ràng còn đi theo đám đàn bà chơi ở quán mạt chược của tôi, chơi bẩn suýt nữa còn bị tôi tóm được”.
“Con mẹ nó anh ngu thật, cậu Trần ở Thân Châu có thân phận gì, cậu ấy có thể quen một tên khốn bám váy đàn bà sao?”. Ông chủ Chu không vui nói: “Sáu Sẹo, mau móc hai con mắt bỏ quách đi!”
Lý Dục Thần không ngờ thân phận Trần Học Văn lại cao quý như vậy, người ở đây đều coi trọng anh ta.