- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 533: Một chén rượu
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
La Nhật Húc tràn đầy mong chờ, mắt phát sáng, vội vàng chờ Hàn Mạc nói ra biện pháp, nhưng Hàn Mạc lại một bộ muốn nói lại thôi, sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở dài, thấp giọng nói:
- Phụng Ti đại nhân, tại hạ là người Khánh, nhúng tay vào chuyện lớn của Phong Quốc các ngài, nếu bị người ta biết, hậu quả… Hậu quả không thể tưởng tượng được!
Hắn dừng một chút, lắc đầu nói:
- Thôi thôi, không phải tại hạ không muốn nói, thật sự… thật sự không dám nói, nếu có rắc rối, làm phiền Phụng Ti đại nhân, muôn lần chết cũng khó tha thứ tội của tôi!
La Nhật Húc lộ ra vẻ thất vọng, nhưng cơ hội như thế, hắn sao đồng ý dễ dàng bỏ qua.
Tuy rằng hắn là Phụng Ti Thánh Đàn, nhưng trong Thánh Đàn, chẳng qua chỉ phụ trách mua hàng hóa và an bài đồ ăn, nói trắng ra chỉ là công tác phụ trách hậu cần, có cơ hội tham ô chút nước luộc, nhưng trong tay không có thực quyền.
Nhưng nếu thật sự có thể lấy được Xà Thần từ trong tay kẻ gọi "đạo tặc" kia, đó là lập công lớn, tới lúc đó thăng nhiệm làm Thánh Ti Thánh Đàn cũng không phải không có khả năng.
Bên người Đại Tế Ti, có hai Đại Thánh Ti, quyền thế lớn hơn Phụng Ti rất nhiều.
- Ngươi cứ nói đừng ngại.
La Nhật Húc thấp giọng nói:
- Dù có rắc rối, mỗ cũng bảo vệ ngươi vô sự!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút mới nói:
- Phụng Ti đại nhân, việc này quan trọng, nếu thật sự có bất ngờ, lúc truy cứu, thật khó nhận tội.
Thấy vẻ mặt La Nhận Húc nóng vội, hắn mới nhẹ giọng thở dài:
- Phụng Ti đại nhân, không bằng như vậy, hôm nay tôi trở về suy nghĩ lại, nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, vừa có thể khiến Phụng Ti đại nhân lập công lớn, lại không đến mức phát sinh bất ngờ… !
La Nhật Húc hơi nhíu mày, nếu Hàn Mạc nói như vậy, hắn cũng không thể tiếp tục truy hỏi, chỉ có thể nói:
- Như vậy cũng tốt, hết thảy còn phải làm phiền ngươi!
Hàn mạc thấy khuôn mặt La Nhật Húc có vẻ uể oải, mỉm cười nói:
- Phụng Ti đại nhân yên tâm, từ trước tới nay ngài rất chiếu cố hiệu buôn chúng tôi, lần này nếu có thể giúp sức nhỏ vì Phụng Ti đại nhân, đó là chuyện cầu còn không được. Lần này nhất định phải nghĩ ra một biện pháp, để Phụng Ti đại nhân lập công lớn.
La Nhật Húc nghe vậy, sắc mặt tốt hơn không ít, cười nói:
- Ngươi yên tâm, nếu thật sự có thể lấy lại Xà Thần, mỗ sẽ không bạc đãi ngươi!
Sau đó không lâu, La Nhật Húc đưa Hàn Mạc rời khỏi thành, Hàn Mạc cưỡi ngựa trở lại hiệu buôn Quan thị, lúc đó đã là hoàng hôn.
Sáng sớm hôm nay, Hàn Mạc liền nhận được mấy thứ Hồng Tụ cần để điều chế dược liệu từ Quan Mộ, Hồng Tụ lại chuẩn bị xong hết thảy công cụ, lúc này mới đóng cửa sổ, một mình chế dược vật trong phòng, Quan Mộ lại ra lệnh, không để bất cứ kẻ nào quấy nhiễu.
Hàn Mạc trở lại hiệu buôn, thấy cửa phòng khép hờ, biết Hồng Tụ đã chế dược xong, đẩy nhẹ cửa vào, xoay tay đóng lại, thấy Hồng Tụ sớm chờ ở bên trong.
Thấy Hàn Mạc tiến vào, Hồng Tụ lấy một bình sứ nhỏ đưa qua.
Hàn Mạc biết, trong bình sứ chính là loại dược phẩm mình muốn, hài lòng gật đầu, đối với việc Hồng Tụ hoàn thành nhiệm vụ chế dược nhanh như vậy, hắn tương đối vừa lòng.
Thu bình sứ vào trong ống tay áo, Hàn Mạc ngồi xuống ghế, cửa sổ đống chặt, lại đang lúc hoàng hôn, trong phòng thật sự hơi tối.
- Công hiệu của thuốc mạnh hay không?
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, mới nhẹ giọng hỏi:
- Nếu cho vào nước trà hoặc trong thức ăn khác, công hiệu của thuốc có bị hỏng hay không?
Hồng Tụ lắc đầu, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng cũng rất chắc chắn:
- Không!
Hàn Mạc khẽ gật đầu, vuốt cằm, như thoáng suy nghĩ.
Hồng Tụ trầm ngâm một chút, cuối cùng hỏi:
- Có cần… ty chức hạ độc hay không?
Nàng xuất thân từ Lại viên hắc ám, làm việc chính là theo dõi ám sát phá hỏng, bản lĩnh âm thầm hạ độc được dày công tôi luyện.
Hàn Mạc lắc đầu, đúng lúc này truyền đến tiếng đập cửa, giọng nói Dương Liên truyền vào:
- Tiểu Thủy, Đại chưởng quỹ mời ngươi qua!
Hàn Mạc rời cửa đi vào phòng Quan Mộ, đã thấy trong phòng sớm chuẩn bị rượu ngon và thức ăn. Đại chưởng quỹ Quan Mộ đang ngồi cạnh bàn chờ, thấy Hàn Mạc tiến vào, gọi Hàn Mạc ngồi xuống, cười nói:
- Từ khi ngươi tới, còn chưa vui vẻ uống với ngươi mấy chén, tới tới tới, hôm nay ta bỏ ra rượu ngon ta quý trọng lâu nay!
Hàn Mạc ngồi đối diện Quan Mộ, Quan Mộ tự mình rót rượu cho Hàn Mạc. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Vốn tưởng rằng Quan Mộ có chuyện muốn hỏi, chẳng qua Quan Mộ không đề cập tới chuyện khác, chỉ cười giới thiệu thức ăn hôm nay, đây đều là món ngon đặc sản Phong Quốc, sắc hương vị đều đủ.
Không có chuyện khác, Hàn Mạc cũng không khách khí, nâng chén cạn chén, thả cửa uống rượu với Quan Mộ.
Uống được một nửa, chưa tận hứng, đã thấy Dương Liên vội vàng tới:
- Đại chưởng quỹ, La Nhật đại nhân tới rồi!
Quan Mộ nhíu mày, Hàn Mạc ngơ ngác một chút, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười.
- Tiểu Thủy, ngươi ăn trước, lão phu đi một chút sẽ trở lại!
Quan Mộ đứng dậy, chắp tay, đi ra cửa.
Hàn Mạc cũng lập tức đứng dậy, tìm một chén rượu bên cạnh, bày ra bàn, sau đó rót đầy rượu ngon, lập tức lấy dược phẩm Hồng Tụ vừa mới phối chế ra, mở nút, thật cẩn thận đổ một chút vào trong chén rượu, lúc này mới thu hồi bình thuốc, giơ tay nâng chén rượu lắc nhẹ nhàng, khiến dược phẩm hoàn toàn hòa tan trong rượu.
Hắn ghét sát chén rượu ngửi ngửi, không có vị khác thường, chén rượu trong suốt không có gì khác thường, lúc này mới bày chén rượu một bên, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ.
Giống như Hàn Mạc dự đoán, sau một lát, Quan Mộ và La Nhật Húc sóng vai tiến vào, vừa thấy Hàn Mạc, ánh mắt La Nhật Húc lập tức sáng lên, chủ động chắp tay:
- Mỗ quấy rầy hai người dùng cơm, thất lễ thất lễ!
Hàn Mạc biết rõ trong lòng, lời mình nói với La Nhật Húc ở trong Thánh Đàn hôm nay, chắc chắn khiến La Nhật Húc nóng lòng khó kìm nổi, người này chắc chắn không nhịn được nỗi khổ chờ đợi, cho nên mới tự mình tiến tới, chẳng qua là muốn biết nên làm như nào đón Xà Thần từ tay Chu Tiểu Ngôn về sớm một chút.
Hàn Mạc đứng dậy, chắp tay đáp lễ nói:
- Phụng Ti đại nhân đã dùng cơm chiều chưa? Không bằng cùng nhau ngồi xuống uống mấy chén?
La Nhật Húc cầu còn không được, vội nói:
- Vậy cầu còn không được!
Quan Mộ cũng cười nói:
- Có thể mời Phụng Ti đại nhân uống mấy chén, thật sự là việc vinh hạnh, mời ngồi!
- Phụng Ti đại nhân ngồi đây!
Hàn Mạc kéo ghế ra, mời La Nhật Húc ngồi xuống:
- Vừa rồi nghe Phụng Ti đại nhân tiến tới, tại hạ quyết định chắc chắn phải mời Phụng Ti đại nhân uống hai chén, ngài xem, rượu ngon này tại hạ đã rót cho Phụng Ti đại nhân rồi!
Trước mặt La Nhật Húc, đúng là chén rượu đã bị Hàn Mạc bỏ thuốc vào.
- Làm phiền làm phiền!
Trong lòng La Nhật Húc có chuyện cầu Hàn Mạc, cho nên có vẻ rất khách khí:
- Ngươi mới đến, mỗ hẳn là tận tình người chủ, chỉ có điều sự vụ bận rộn, không rảnh được. Hôm nay vừa lúc mượn hoa hiến phật, mượn rượu của Đại chưởng quỹ ở đây, đón gió tẩy trần cho ngươi!
Hàn Mạc ra vẻ cảm kích, nâng chén rượu lên, lập tức nói:
- Phụng Ti đại nhân ưu đãi như vậy, tại hạ suốt đời khó quên!
Hai người chạm chén uống cạn, thần sắc La Nhật Húc liền mất tự nhiên.
Tuy rằng hắn cực kỳ muốn biết biện pháp của Hàn Mạc, nhưng tới lúc này rồi lại không biết mở miệng như thế nào, huống chi Quan Mộ ở ngay bên cạnh, hắn cũng biết không tiện hỏi Hàn Mạc.
Hàn Mạc lại rót rượu cho La Nhật Húc, liên tục mời uống, không hề nhắc tới chuyện khác, điều này khiến La Nhật Húc không biết nên nói thế nào, ánh mắt úp mở, vài lần muốn hỏi cuối cùng nhịn lại.
Bất tri bất giác liền uống vài chén, La Nhật Húc lộ ra vẻ say rượu, cuối cùng nương theo cảm giác say nói:
- Đại chưởng quỹ, ngài và mỗ kết giao mấy năm, là bằng hữu của mỗ, lời nói hôm nay, nếu sau này mỗ thành công, việc kinh doanh của hiệu buôn các ngươi, chắc chắn càng thêm thịnh vượng!
Hắn vươn một bàn tay, xòe năm ngón, nói theo men say:
- Ở Phong Quốc hiện giờ, không chỉ có một hiệu buôn của ngươi, tính toán có năm sáu hiệu buôn lớn cùng cướp đoạt mối buôn bán với các ngươi… Một khi mỗ có quyền, chắc chắn suy nghĩ giúp các ngươi loại trừ bọn họ, đối thủ ít, việc kinh doanh của hiệu buôn Quan thị các ngươi sẽ càng tốt hơn!
Lời hắn nói tương đối trực tiếp.
Không chỉ bởi cảm giác say dâng lên, hay bởi vì vội vàng muốn Hàn Mạc nói ra biện pháp đón Xà Thần về, hắn quả thật đưa ra hứa hẹn nào đó với hiệu buôn Quan thị rất rõ ràng.
Quan Mộ lập tức lộ ra vẻ cảm kích nói:
- Phụng Ti đại nhân ân nặng như thế, lão phu thật sự không biết báo đáp thế nào… !
La Nhật Húc khoát tay, liếc Hàn Mạc một cái, mới khẽ thở dài:
- Trước đừng tạ ơn, sau khi chuyện này thành lại tạ ơn mỗ cũng không muộn.
Hắn lắc đầu cười khổ nói:
- Tuy mỗ có lòng, nhưng… nếu muốn có một ngày như vậy, cũng không phải chuyện dễ dàng. Hiện giờ mỗ chỉ là một gã Phụng Ti… không sợ ngươi chê cười, hiện giờ cũng chỉ có thể chọn mua một số hàng hóa từ hiệu buôn giúp các ngươi… Trong tay không có quyền, thật khó làm việc!
- Phụng Ti đại nhân cẩn trọng, lại tận tâm phụng dưỡng Đại Tế Ti, ngày khác nhất định sẽ thăng chức.
Quan Mộ mỉm cười nói:
- Điểm này, xưa nay lão phu tin tưởng không hoài nghi!
- Năm nay mỗ bốn mươi bốn, đảm nhiệm Phụng Ti đã sáu năm… Nếu muốn có thành tựu, không lập được công lớn, là tuyệt đối không được.
La Nhật Húc nói tới đây, rốt cục nhìn qua Hàn Mạc.
Hàn Mạc biết, đến lúc này, nếu không trấn an trái tim rối loạn của La Nhật Húc một chút, chỉ sợ người này sẽ sinh ra bất mãn rất lớn. Hắn thản nhiên cười thấp giọng nói:
- Phụng Ti đại nhân, ngày mai… nhất định có tin lành!
La Nhật Húc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mạc, trầm ngâm một chút, cuối cùng đứng dậy chắp tay:
- Một khi đã như vậy, sắc trời đã tối, mỗ về thành trước. Ngày mai… chờ ở cửa thành!
Quan Mộ cũng đứng dậy nói:
- Lão phu tiễn Phụng Ti đại nhân!
La Nhật Húc không nói nhiều, Quan Một đích thân đưa hắn rời đi. Khi Quan Mộ trở về, Hàn Mạc chỉ vào chén rượu La Nhật Húc đã uống, bình tĩnh nói:
- Chén rượu này… tôi đã cho thuốc!
Quan Mộ cũng không lộ ra vẻ giật mình, dường như đã sớm đoán từ trước, ngồi xuống, chỉ hỏi:
- Có độc không?
- Sẽ không chết người!
- Có phải… ngươi chuẩn bị ra tay hay không?
Vẻ mặt Quan Mộ nghiêm nghị lên, chăm chú nhìn Hàn Mạc nói.
Hàn Mạc hơi vuốt cằm:
- Vốn muốn đợi hai ngày, nhưng hôm nay La Nhật Húc tìm tới cửa, vừa lúc có cơ hội để hắn uống chén rượu này… Cho nên hành động sớm, ngày mai sẽ ra tay!
Quan Mộ trầm ngâm một chút, mới thấp giọng nói:
- Nếu không có vẹn toàn, nhất thiết đừng hành động thiếu suy nghĩ!
Hàn Mạc nâng chén rượu lên, uống một ngụm, mới thản nhiên cười nói:
- Trong thiên hạ này, vốn không có kế sách vẹn toàn. Chẳng qua… tôi đã sắp xếp toàn bộ hành động vài lần, có tám phần nắm chắc!
- Tám phần?
Quan Mộ hơi nhíu mày, lập tức cầm bầu rượu, rót cho Hàn Mạc, nâng chén nói:
- Nếu ngươi đã hạ quyết định, lão phu cũng không nói gì thêm, chỉ mong ngươi hết thảy thuận lợi!
Hàn Mạc cũng nâng chén rượu lên, nhìn ông lão trước mắt này, chân thành nói:
- Đa tạ!