- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 514: Hồ Minh Nguyệt
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
Hàn Mạc bị đại đao đặt trên cổ, nhưng vẻ mặt không có chút thay đổi, chỉ có đứng bên Thiết Khuê, trên môi thậm chí còn mang theo vẻ mỉm cười, thản nhiên nói:
-Thiết tiêu đầu, ngươi... đây ý tứ gì?
Thiết Khuê thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
-Trước khi qua quan ải, ta đã nói rất rõ, không được dính dáng đến chuyện của nước Nam Phong. Ngươi phá hỏng quy củ, thiếu chút nữa giết chết mọi người!
Hàn Mạc trong mắt hiện ra hàn ý, nhìn thẳng Thiết Khuê, thản nhiên nói:
- Ta... Không rõ ngươi đang nói cái gì!
- Ngươi dám phủ nhận đêm nay ngươi không đi ra ngoài?
Thiết Khuê cười lạnh nói:
- Sauk hi mọi người ngủ, chính mắt ta nhìn thấy ngươi rời phòng ở, ngươi... đi đâu? Chẳng lẽ ngươi dám nói, chuyện đêm nay, không có quan hệ với ngươi?
Hàn Mạc lạnh lùng nói
- Thiết tiêu đầu, đao ngươi kề cổ ta, muốn giết ta, hay là muốn đem ta giao cho Phong quốc?
Thiết Khuê nhíu mày, cuối cùng thu hồi đao, lạnh lùng nói:
- Mọi người đi xa, đều chỉ là vì mấy lượng bạc nuôi gia đình sống tạm qua ngày, trong nhà đều có cha mẹ già con nhỏ, nếu là bởi vì ngươi, đem mọi người lâm vào hiểm hoàn cảnh, Thiết Khuê ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua của ngươi.
Dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Ngươi là ai, muốn làm gì, ta không có hứng thú biết đến, nếu không có chuyện này, ta cũng sẽ không quản. Nhưng hiện giờ ngươi thiếu chút nữa hại chết mọi người, cho nên... ngươi phải nói cho ta biết, ngươi lần này tiến đến nước Phong đến tột cùng muốn làm cái gì? Ta phải biết rằng, ngươi làm chuyện gì, có thể hay không khiến mọi người gặp nguy hiểm!
Hàn Mạc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Thiết Khuê, đôi mắt tràn đầy vẻ kiên định, xem ý tứ của hắn, dường như không có được đáp án, hôm nay sẽ không từ bỏ ý đồ!
Hàn Mạc lúc này thật ra đã sinh hảo cảm với Thiết Khuê, người này lấy đại cục làm trọng, tính nguyên tắc rất cao, nhưng cũng là một hảo hán tử.
- Thiết tiêu đầu, ngươi không cần lo lắng!
Hàn Mạc thở dài
- Ngươi chỉ sợ là nhìn lầm rồi, ta không đi ra ngoài, hơn nữa cũng tuyệt đối không làm liên lụy mọi người.
Thiết Khuê nhíu mày, đôi mắt hiện lên hào quang mang lạnh lẽo.
Hàn Mạc chăm chú nhìn Thiết Khuê, thấp giọng nói:
-"Ngày mai chúng ta sẽ đến nơi, từ đây đến lúc đó, ta tin tưởng... sẽ không có chuyện gì phát sinh, Thiết tiêu đầu cũng sẽ rất thuận lợi mà hoàn thành trách nhiệm hộ vệ!
Thiết Khuê hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhớ kỹ lời ngươi nói , nếu là lại có việc gì, chớ trách ta đao hạ vô tình, chết một người chung quy so với liên lụy tất cả mọi người sẽ tốt hơn!
Hàn Mạc thản nhiên cười, đột nhiên hỏi nói:
- Thiết tiêu đầu, ngươi có phải là từ trong quân đi ra?
Thiết Khuê sắc mặt trầm xuống, dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Hàn Mạc, lạnh giọng hỏi:
- Vì sao hỏi như vậy?
-Tinh thần tập thể của ngươi rất cao!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
-Giữ gìn lợi ích tập thể, điểm này, là từ trong quân đội huấn luyện ra!
Thiết Khuê trong mắt hiện ra vẻ phức tạp, vẻ mặt quái dị, cũng không nói nhiều, thu đao vào vỏ, nhanh chóng rời khỏi.
Hắn vừa mới vừa rời đi, Hồng Tụ giống như âm hồn bên cạnh đi ra, nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.
Hàn Mạc nhìn nàng, bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn hỏi cái gì?
Hồng Tụ mặt không chút thay đổi, chỉ có điều hạ giọng nói:
- Đại nhân, người... không nên vì một nữ nhân mà rút dây động rừng!
- Ngươi cho rằng ta là vì sắc đẹp?
Hàn Mạc mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội:
- Ngươi xem ta như một người háo sắc sao?
Hồng Tụ thấy Hàn Mạc làm ra vẻ vô tội nhìn chằm chằm mình, quay đầu đi, không nói lời nào.
- Ta chỉ là muốn hỏi một ít tin tức thôi!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Thành Thần Sơn phong tỏa tin tức thánh vật mất tích, chuyện này người biết rất ít, cho nên... chúng ta phải muốn có được tin tức, là việc vô cùng khó khăn. Nhưng tin tức này sau khi để lộ ra ngoài, thành Sơn thành sẽ trở nên hỗn loạn, đối với chúng ta mà nói, tự nhiên là có không ít ưu đãi . Đục nước béo cò... luôn là một biện pháp tốt!
Hồng Tụ nhíu mày, cũng không nói thêm nữa.
Một đêm này, trong tháp mãi cho đến khi sáng đều hỗn loạn không chịu nổi, đã chết một gã Vệ kỳ bản, hai gã Hồng đầun nhân bị cứu đi, đại đa số người nguyện ý tin tưởng Hồng đầu nhân nghĩ cách cứu viện.
Phong dũng sĩ tất nhiên là lục soát tìm Hồng đầu nhân đã trốn thoát, một mặt phái người về phía trước bẩm báo, mà Thương đội tự nhiên không muốn ở lại nơi nhiều thị phi này, mới tờ mờ sáng, Thương đội liền đứng dậy thu dọn hành lý vội vàng ra đi.
Trải qua việc đêm qua, Thiết Khuê đối với Hàn Mạc là chân chính có đề phòng, hắn xác định việc đêm qua cùng Hàn Mạc có liên quan, sợ tiểu tử này ở trên đường lại gây rắc rối, cho nên thường quan sát mọi động thái của Hàn Mạc, tuy nhiên trên đường kế tiếp, Hàn Mạc giống như trước biểu hiện giống nhau, bình tĩnh tự nhiên, ngẫu nhiên nhìn thấy Thiết Khuê nhìn qua, Hàn Mạc thậm chí còn hướng về phía Thiết Khuê cười một cái.
Tới lúc giữa trưa, cũng là vừa ra khỏi rừng rậm um tùm, tiến vào đến một thung lũng, hai bên vẫn như cũ là rừng tươi núi lớn, mà thung lung này, chim hót líu lo, bên sườn thung lũng, lại xuất hiện một con sông, nước sông trong suốt, bên cạnh thậm chí không hề ít động vật uống nước, nhìn thấy Thương đội đi qua, động vật liền hướng bốn phía chạy đi.
Tâm tình của mọi người trong Thương đội đều tốt lên, đã có người kêu lên:
- Đây là sông Hắc Xà, dọc theo này sông đi xuống, rất nhanh liền có thể đi đến nơi mậu dịch được rồi. A di đà phật, rốt cục tới rồi!
Bờ sông cỏ xanh tươi tốt, hoa nở rộ, Thương đội theo bờ sông đi qua, thung lũng vắng vẻ khiến tăng thêm không ít sinh khí.
- Đã tới trại Ngọc Tuyền rồi!
Trầm lão tam có lòng báo đáp Hàn Mạc, dọc theo đường đi rất cung kính:
- Thủy đại sự, phía trước không đến hai mươi dặm, đó là trại Ngọc Tuyền, mậu dịch ngay tại ven hồ Minh Nguyệt!
- Hồ Minh Nguyệt?
Hàn Mạc nhắc lại, cười nói:
- Tên này thật sự là rất hay, có thể hình dung đến một nơi cực đẹp.
Trầm lão tam gật đầu nói:
- Hồ Minh Nguyệt là hồ nước lớn nhất quận Nam, chiếm mấy chục dặm. Phía đông là trại Ngọc Tuyền, phía tây là trại Xích Thủy, hai trại đó là lấy hồ Minh Nguyệt làm giới hạn!
Thương đội dọc theo sông Hắc Xà một mạch đi tiếp, dọc theo đường đi chim hót líu lo, bên cạnh cây trong rừng, còn thường xuyên có thể nghe được khỉ kêu vượn hú, điều này làm cho Hàn Mạc luôn sinh ra một loại ảo giác, nghĩ đến chính mình sau này bảo hộ khu rừng.
Núi này, nước này, đẹp đến mức tận cùng, làm cho người ta tạm thời quên mất rất nhiều sự phiền lòng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Không ít tiểu nhị đều đi lấy nước ở sông Hắc Xà, Trầm lão tam vì Hàn Mạc cũng giả bộ lấy gói to, cầm lại đến đưa cho Hàn Mạc,
- Thủy đại sự, nước này rất ngọt lành, ta nghe người Phong Quốc nói, nước sông có thể chữa bệnh, ngươi nếm thử!
Hàn Mạc tiếp nhận túi nước, uống một ngụm, quả thật là ngọt lành ngon miệng, khen:
- Xem ra bảo vật Phong Quốc thật sự là không ít, không nói đến kỳ hoa dị thảo này, chính là nước Phong Quốc, cũng là khó cầu a!
Thương đội dọc theo sông Hắc Xà lại được rồi một lâu ngày thần, đi ra thung lũng, lại xuyên qua một cánh rừng không lớn, Hàn Mạc bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng lên.
Thiết Khuê tâm tình dường như cũng tốt hơn, giục ngựa tiến lên, chỉ về phía trước
- Nơi đó đó là hồ Minh Nguyệt!
Giữa núi, xuất hiện một cái hồ thật lớn, cực kỳ khổng lồ, giống như gương bình phô màu trắng ở bên trong núi, hồ Minh Nguyệt đem bầu trời đầy mây trắng chiếu rọi lên trên mặt hồ, thủy thiên một màu, quả nhiên là tuyệt vời. Đó là trời sáng tạo ra một bức tranh thiên nhiên không gì sánh kịp, non sông tươi đẹp, u nhã dị thường, hồ Minh Nguyệt rộng lớn, trong lúc nhất thời đúng là khiến người khác mơ mộng.
Bên bờ hồ Minh Nguyệt làm rất nhiều phòng xá đẹp, phần lớn là trúc mộc chế ra, lộ ra một không khí thuần phác, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Hàn Mạc giục ngựa tiến lên đi, đi bên Thiết Khuê , hỏi:
- Mậu dịch ở trong này sao?
Thiết Khuê chỉ vào một mảnh phòng xá phía đông hồ Minh Nguyệt nói:
- Ngươi hãy nhìn chỗ tứ hợp viện.
Hàn Mạc theo ngón tay hắn nhìn lại, quả nhiên thấy bên trong phòng trúc mộc có một tứ hợp viện, theo sườn núi đi xuống, tứ hợp viện kia giống như hạc giữa bầy gà, ở giữa phòng xá có vẻ rất là đặc biệt, thậm chí có thể nhìn thấy, tứ hợp viện phía trước, có một loạt phòng xá bằng trúc, và tứ hợp viện hiển nhiên là gắn bó một chỗ, tại phòng ốc phía trước, người đến người đi, là xứ sở tập trung người.
- Xem ra kinh doanh không tồi!
Trầm lão tam tiến lên đây cười nói:
- Mậu dịch phía trước nhiều người như vậy, thì rất nhiều khách hàng. Hàng hóa của chúng ta, người Phong Quốc rất thích... Chỉ sợ quan mộ đại chưởng quỹ đang lo hàng hóa không đưa đến kịp.
Hàn Mạc dừng ở tứ hợp viện, cảm thấy mậu dịch Quan Thị tài lực hùng hậu, có thể tạo một nơi như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán: "Nếu trong tay của ta có một đế quốc buôn bán khổng lồ như vậy, thật là một sự kiện tốt đẹp a!"
Mậu dịch Quan Thị có khắp Trung Nguyên , Hàn Mạc hiện tại thật sự là hâm mộ chủ nhân mậu dịch Quan Thị, có thể có được đế quốc buôn bán khổng lồ như vậy, thế nhân chỉ có thể có cực kỳ hâm mộ!
Thiết Khuê vung tay lên, Thương đội theo sườn núi xuống dưới, đi xuống hồ Minh Nguyệt.
Người nước Phong hiển nhiên hết sức bảo hộ Minh Nguyệt, hồ nước trong suốt, đi qua bên cạnh, thậm chí có thể nhìn rõ ràng đến từng con cá du động trong nước, hơn nữa xung quanh hồ Minh Nguyệt hồ, gieo trồng rất nhiều thanh trúc, thanh trúc lớp lớp dựng thẳng lên, giống như một bức tường bảo hộ bên cạnh hồ Minh Nguyệt hồ, gió thổi qua, hương thơm từng trận, đó là hơi thở thuần túy của thiên nhiên, tiến vào trong lỗ mũi, thấm vào ruột gan, mỗi người đều thoải mái trong lòng.
Thương đội đến, lập tức khiến cho nhóm cư dân ven hồ chú ý, đi qua chỗ này, người ở đây không ngờ đều chủ động đem cánh tay phải hoành ở trước ngực thi lễ, trên mặt mang theo nét cười giản dị, hơn nữa lại tránh ra một bên, nhường đường cho Thương đội đi trước.
Thiết Khuê vẻ mặt nghiêm nghị, ngồi trên lưng ngựa, dọc theo đường đi cũng đưa tay cánh tay đặt ở trước ngực, nhập gia tùy tục, đáp lễ với đám người, mặt khác tiêu sư và bọn tiểu nhị đi theo Thiết Khuê cũng đều đáp lễ. Hàn Mạc thấy mọi người như vậy, tự nhiên cũng không thể bỏ qua.
Không khí hòa hợp khiến Hàn Mạc sinh ra một loại cảm giác đã tới được thế ngoại đào nguyên!