- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 460: Chuyện cũ tái hiện
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
Tú công chúa xuất thần nhìn thanh dao găm kia, trong nhất thời Hàn Mạc cũng không dám quấy rầy, hắn có thể cảm giác được, dường như lúc này Tú công chúa đang đắm chìm trong thế giới của mình, vẻ mặt dường như đang nhớ lại một số chuyện cũ, cặp môi thơm xinh đẹp kia xuất hiện một đường cong nho nhỏ, dường như đang mỉm cười.
Không thể nghi ngờ, thanh dao găm này mang Tú công chúa tiến vào hồi ức, bởi vậy Hàn Mạc cảm thấy tò mò đối với thanh dao găm trước mắt này, hắn rất muốn biết, thanh dao găm này chứa đựng hồi ức như nào của Tú công chúa.
Nhưng hắn cũng hiểu được, chuyện như này nếu Tú công chúa không muốn nói với mình, bản thân mình không nên hỏi thì tốt, tuy rằng giữa hai người hơi mờ ám, nhưng dù sao cũng là thân phận công chúa thần tử, làm một thần tử, cũng không thể đi hỏi thăm bí mật trong lòng công chúa.
Trong rừng hôn ám, mang theo hơi lạnh, vài chiếc lá rụng bập bềnh trong không khí, rơi lên tay Hàn Mạc.
Hàn Mạc đưa tay khẽ vuốt lá rơi, hơi ngẩng đầu lập tức giật mình kinh hãi, chỉ thấy trên gốc cây đại thụ bên cạnh, không ngờ có một con báo săn màu đen nằm đó.
Con báo săn kia lặng yên không một tiếng động, nếu không phải Hàn Mạc vừa ngẩng đầu, thậm chí cũng không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Mọi người nói báo là thợ săn giỏi nhất, lời ấy không gạt người, con báo săn màu đen kia nằm giữa chạc cây, dường như toàn bộ thân thể là một phần của thân cây, may mắn thị lực Hàn Mạc cực tốt, cũng may mắn hắn liếc thấy đôi mắt xanh thẳm của báo săn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đôi mắt xanh thẳm kia đang chăm chú trên người Hàn Mạc, há miệng đầy răng nanh, thân thể nó chậm rãi đứng lên, lông cứng màu đen trên người dường như cũng dựng lên.
Hàn Mạc chậm rãi rút bội đao bên hông ra, mắt hắn phát hiện Tú công chúa vẫn si ngốc mà nhìn dao găm như cũ, không hề phát hiện tình huống nguy hiểm.
- Công chúa!
Hàn Mạc kêu lên không thể thấp hơn, hắn muốn nhắc nhở Tú công chúa có nguy hiểm xuất hiện, chẳng qua Tú công chúa rơi vào hồi ức không hề nghe thấy tiếng gọi của Hàn Mạc.
Một tiếng gầm nhẹ, con báo săn kia đã xác định mục tiêu, không chút do dự nhảy xuống từ trên cây, tốc độ nó như điện, đó là ưu thế lớn nhất của báo săn, Hàn Mạc chỉ thấy trước mắt tối sầm, hai chân trước của báo săn đã nhắm thẳng yết hầu hắn.
Nếu như bị móng vuốt của báo săn lướt qua, cổ họng chắc chắn sẽ nát, Hàn Mạc không chút do dự kêu lên:
- Công chúa cẩn thận!
Đại đao trong tay đã bổ qua.
Bội đao của hắn là đao tốt thượng đẳng, chế bằng tinh cương, vô cùng sắc bén.
Một tiếng kêu ngao, báo săn bị bổ trúng một đao, trước hông bị bổ ra một vết thương, thân thể lập tức quăng qua một bên. Hàn Mạc còn chưa tỉnh táo lại, hắn liền nghe được tiếng gió phía sau người, khóe mắt nhìn thoáng qua, không biết từ khi nào không ngờ phía sau cũng có một con báo khác, lúc này đã nhào về phía Tú công chúa như tia chớp.
Hàn Mạc chấn động, lúc này quay đầu lại muốn đối mặt với báo săn phía sau đã tuyệt đối không kịp, mành chỉ treo chuông, không chút do dự, cả người lập tức nhào qua người Tú công chúa, một tay đẩy Tú công chúa xuống đất, bản thân thay thế Tú công chúa vặn vẹo thân mình, liền cảm thấy gió mạnh xẹt qua bên người, cảm thấy đầu vai đau đớn một hồi, báo săn kia cào trúng đầu vai mình, giáp vai rớt ra, da thịt bị thương.
May mắn hắn đã xoay người, chỉ bị thương đầu vai, nếu chậm một chút, thân thể không lách nhanh, chỉ sợ cổ mình đã bị báo săn cào nát.
Trong nháy mắt bị đẩy xuống, cuối cùng Tú công chúa phục hồi tinh thần, tay phải nhẹ nhàng chống xuống đất, toàn bộ thân thể xoay chuyển quỷ dị, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Lúc này nàng mới phản ứng, nháy mắt trước bản thân vừa thoát chết. Võ công nàng cao tới đâu, nhưng rơi vào trong hồi ức, lòng không tập trung, cho dù một con báo săn cũng hoàn toàn có thể dồn nàng vào chỗ chết.
Hàn Mạc đã xoay người xuống ngựa, tay cầm đại đao, lúc này đã quên võ công Tú công chúa hơn xa hắn, bảo vệ trước người Tú công chúa hỏi:
- Công chúa, ngài không sao chứ?
Tú công chúa đứng phía sau Hàn Mạc, nhìn Hàn Mạc bảo vệ trước người mình, lại nhìn vết thương đầu vai Hàn Mạc, trên mặt lộ ra thần sắc cực kì quái dị.
Hai con tuấn mã nhìn thấy báo săn đã hồn bay phách lạc, cũng không để ý chủ nhân, vung chân mà chạy. Hai con báo săn kia một bị thương một vồ hụt, cực kỳ tức giận, đều tự nhào qua một con tuấn mã.
Lần này, chúng nó biển hiện ra lực công kích của báo săn, đều nháy mắt cắn yết hầu, cắn chết tuấn mã. Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm trang, nắm chặt bội đao, bảo vệ Tú công chúa phía sau người, quan sát bốn phía.
Hắn không thể xác định, bốn phía còn có mãnh thú có tính công kích khác hay không, cho nên phải cẩn thận.
Rất nhanh hai con tuấn mã thành vong hồn dưới miệng báo, trong không khí tràn ngập mùi máu, hai con báo bột trái một phải, ánh mắt xanh thẳm lại chăm chú trên người Hàn Mạc.
Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Công chúa, loại báo đen này rất lợi hại, ngài cần phải cẩn thận… !
Hắn nắm chặt đại đao, vẻ mặt lạnh lùng khác thường.
Vừa rồi bảo vệ Tú công chúa chu toàn, lúc này tỉnh táo lại hắn cũng biết, Tú công chúa là cao thủ võ đạo, hai người kết hợp, chặn đánh hai con báo săn này cũng không phải việc gì khó.
Nhưng có một điểm khiến hắn rất thiếu tự tin, hắn vẫn cho rằng vũ kỹ của Tú công chúa rất lợi hại, đó là do hắn nhìn ra từ thân pháp Tú công chúa ngẫu nhiên lộ ra, nhưng không cách nào xác thực Tú công chúa có phải cao thủ võ đạo thật hay không, bởi vì từ sau khi nhận biết Tú công chúa, hắn chưa bao giờ thấy Tú công chúa thi triển vũ kỹ, càng quan trọng hơn, các loại tình báo bên ngoài cũng không thể chứng minh Tú công chúa quả thật là một cao thủ vũ kỹ.
Tuy rằng thân pháp Tú công chúa quỷ dị, nhưng cũng không thể chứng minh vũ kỹ của Tú công chúa thật sự rất mạnh.
Tú công chúa ở sâu trong hoàng cung, đối với người ngoài mà nói là một vị thành viên hoàng tộc cực kỳ thần bí, hơn nữa nàng quản nội khố, lại là Thính trưởng Đông Hoa Thính, đủ loại dấu hiệu cho thấy nàng sâu không lường được.
Chuyện thần bí, sẽ khiến người ta sinh ra kính sợ!
Có lẽ thân phận thần bí của Tú công chúa khiến người ta sinh ra kính sợ nàng, hoặc có lẽ bản thân nàng chỉ là một cô gái yếu ớt, vũ kỹ cực mạnh cũng chỉ là suy đoán của người ngoài mà thôi.
Trước khi chưa thật sự thấy Tú công chúa ra tay, Hàn Mạc không thể xác định Tú công chúa có được võ công rất mạnh hay không, lại không thể thể chắc chắn nàng quả thật là một vị cao thủ võ đạo.
Cho nên hắn chỉ có thể cố gắng bảo vệ người phụ nữ này chu toàn.
Cuối cùng ánh mắt Tú công chúa chuyển từ đầu vai Hàn Mạc qua hai con báo săn, lập tức khóe miệng cực kỳ xinh đẹp kia lộ ra một tia khinh thường.
Nàng đi ra từ phía sau Hàn Mạc, lững thững đi về phía dao găm cắm trên đại thụ.
Tú công chúa vừa động, báo săn lập tức có động tác, con báo săn bên phải nhảy hai cái liền bổ nhào vào Tú công chúa, Hàn Mạc cũng nắm chặt đại đao, phi thân tới hét lớn một tiếng, đại đao trong tay bổ về phía con báo săn kia.
Báo săn bị Hàn Mạc cản đường, thú tính đại phát, phát ra tiếng gầm trầm thấp, nhìn thấy đại đao Hàn Mạc bổ tới cũng hơi kiêng kị, tránh qua bên cạnh, cái đuôi giống như roi sắt thuận thế quét lại.
Hàn Mạc cũng không sợ hãi, thân thể lui về phía sau, đại đao trong tay đón cái đuôi giống như roi sắt của báo săn, ánh đao xẹt qua, không ngờ đuôi báo bị thanh đao sắc bén của Hàn Mạc cắt thành hai đoạn, một nửa cái đuôi bay ra ngoài.
Con báo kia hiển nhiên vô cùng đau đớn, rống lên một tiếng, thân thể vẫn cực kỳ nhanh nhẹn, quay người nhào về phía Hàn Mạc.
Hàn Mạc đang muốn đón đánh, lại nghe một tiếng rống trầm thấp sau lưng, một con báo săn khác nhào tới từ phía sau, nháy mắt xảy ra thế trước sau giáp kích.
Hàn Mạc kêu khổ trong lòng, hắn cực kỳ hiểu năng lực của loại báo đen này, đây là cao thủ đi săn chân chính, lúc trước ở Rừng Đen Đông Hải, Hàn Mạc phải cẩn thận nhất chính là báo đen trong Rừng Đen.
Báo đen hung hãn không sợ chết, hơn nữa lực công kích rất mạnh, báo chính là chiến thần trong loài thú, cho dù thợ săn kinh nghiệm lão luyện, cũng thà rằng gặp phải sư tử cũng không muốn gặp phải báo đen.
Bởi vì lực phản ứng, tốc độ cùng sự hung tàn của báo đen đều mạnh hơn vài phần so với dã thũ hung mãnh cùng loại, cũng bởi vậy, Hàn Mạc mới xưng tiểu đội đặc chủng mình huấn luyện từ nhỏ là "Hắc Báo"!
Nếu một mình đối mặt với một con báo đen, Hàn Mạc còn tự tin có thể thủ thắng, nhưng lúc này phải đối mặt hai con báo đen trước sau giáp kích, tình thế này cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này muốn tránh cũng không kịp, hơn nữa cũng không thể do dự, nếu không hậu quả càng xấu, cho nên hắn chỉ có thể xông về phía trước, muốn dùng đao bổ báo đen trước mắt, tránh khỏi công kích phía sau.
Hiện giờ phải toàn lực ứng phó, hơn nữa phải có đủ may mắn, nếu không hậu quả ai cũng không đoán trước được.
- Đối phó phía trước!
Giọng Tú công chúa vang lên bên tai:
- Phía sau giao cho ta.
Khi giọng nói kia rơi vào tai, Hàn Mạc liền cảm thấy có bóng người chợt lóe bên cạnh, trong lòng biết Tú công chúa đón đánh báo đen phía sau, tinh thần lập tức phấn chấn, hét lớn một tiếng không hề sợ hãi nhào tới báo đen, đại đao trong tay bổ qua như gió thu cuốn hết lá vàng.
Thế tới của báo đen cực mạnh, một đao này của Hàn Mạc cũng cực quyết đoán, nháy mắt liền chạm nhau, chẳng qua móng vuốt báo đen có sắc bén nữa cũng không phải đối thủ của cương đao, cho nên ánh đao lướt qua, lại chặt bỏ một chân trước của báo đen.
Tuy rằng bị chém một chân, nhưng thế xông tới của báo đen không ngừng, một móng vuốt khác đã chộp tới mặt Hàn Mạc, trong nháy mắt thân thể Hàn Mạc ngả về phía sau giống như hình cung, nháy mắt trập trung lực ở cánh tay trái đầu vai bị thương, nắm đấm sắt đã đánh trúng bụng báo đen. Lực một quyền này của hắn vô cùng lớn, đó là có lòng muốn một quyền giải quyết chiến đấu. Báo đen trúng một quyền này, toàn bộ thân thể bay lên, sau đó rơi thật mạnh xuống giống như tảng đó, "phốc" một tiếng, toàn bộ thân thể hoàn toàn nện lên mặt đất, thân thể co giật, muốn đứng lên một lần nữa nhưng đã không thể.
Hàn Mạc cũng không do dự, nhanh chân tiến tới, tay trái nắm lấy tai báo đen, dùng sức nhấc lên, tay phải lấy đao hung hăng chặt vào cổ báo đen, đao nhanh lực đủ, lần này ngay cả cột sống của báo đen cũng bị bổ, máu tươi lập tức tuôn ra, mùi máu nồng đậm.
Khi hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tú công chúa đã tháo nón che xuống, mái tóc xếp thành búi trên đầu, mấy túm tóc đen nhẹ bay ở thái dương và trán, phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ kia, quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần.
Một con báo săn khác nằm bên cạnh chân nàng, vẫn không nhúc nhích cũng không có hơi thở, mà Tú công chúa tay trái cầm một thanh dao găm, đúng là dao găm tràn đầy rỉ sắt cắm trên đại thụ kia, lúc này trên dao găm còn mang theo vết máu đang nhỏ xuống.
Hàn Mạc khiếp sợ không thôi, hắn thật sự không ngờ, Tú công chúa chỉ dựa vào một con dao găm rỉ sắt, có thể giải quyết một con báo đen vô cùng hung hãn trong nháy mắt.
Võ công của người phụ nữ này quả nhiên khủng bố như dự đoán.
Thân mặc áo tơi, búi tóc của người đã lấy chồng, tóc đen tung bay, mặt ngọc xinh đẹp, trong tay lại nắm một dao găm máu, thi thể một con dã thủ nằm bên người, thân lại ở trong rừng rậm âm u, bức họa này ở trong mắt Hàn Mạc vừa quỷ dị, lại vừa xinh đẹp khác thường.
Đó là một loại vẻ đẹp khác loại rung động lòng người.
Tú công chúa lau khô vết máu trên dao găm, bàn tay vung vảy, dao găm kia hóa thành một tia sáng, một lần nữa tiến vào trong thân cây.
Trên mặt nàng một mảnh nhu tình, bước nhẹn nhàng chậm rãi đi đến trước người Hàn Mạc, đôi mắt ngập nước nhìn Hàn Mạc, sau một lát nàng mới vươn đôi tay ngọc nhẹ nhàng đặt lên mặt Hàn Mạc nói một câu khiến Hàn Mạc không hiểu ra sao cả.
- Hai mươi năm trước, cũng như thế này!