- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 452: Xâu xé con mồi Tư Đồ Tĩnh
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
Hoàng đế tiếp nhận đơn kiện, xem qua, rồi nói:
-Những tội trạng viết trên này, bộ Lại đã có phái người tới, điều tra rõ ràng?
Lại bộ Thượng thư Tô Quan Nhai bước ra khỏi hàng:
-Khởi bẩm Thánh thượng! Tư Đồ Tĩnh ở quận Nghi Xuân tiếng tăm rất xấu, thực có chuyện cấu kết với thân sĩ địa phương. Trước đây có quan hệ rất thân tình với Hạ gia nên bây giờ dân chúng Nghi Xuân ai nấy đều biết rằng Hạ gia mưu đồ tạo phản, nhưng Tư Đồ Tĩnh không hề biết, tội không thể tha thứ.
Lập tức có mấy người bước ra khỏi hàng buộc tội Tư Đồ Tĩnh, một mực cho rằng Tư Đồ Tĩnh với Hạ gia là cùng một giuộc, là tàn dư của Hạ gia còn sót lại, phải xử tử.
Những người này phần lớn đều là quan viên Tiêu gia và Tô gia, hai bên lúc này có chút ăn ý, đều muốn trị tội Tư Đồ Tĩnh.
Tiêu gia đương nhiên không cần phải nói. Tư Đồ Tĩnh phản bội Hạ gia, trong 13 tội danh của Hạ gia thì y dính 1 tội, nên bốn phía xúm vào bới lông tìm vết, khép y vào tội danh đồng lõa với Hạ gia. Tiêu gia tất nhiên phải nhân cơ hội này giết chết tên phản đồ này.
Trong mắt Tô gia, Tư Đồ Tĩnh và Hạ gia có cấu kết là sự thật. Hiện giờ Hạ gia bị diệt, Tư Đồ Tĩnh vẫn còn ngồi yên trên ghế Quận thủ, thì hoặc là bị Tiêu gia thu phục, hoặc là bị chính Hàn gia thụ phục. Bất kể hai nhà này, ai thu nạp Tư Đồ Tĩnh thì đều là bất lợi cho Tô gia. Cho nên Tô gia cũng kiên quyết đem y mà xử lý triệt để.
Tiêu Tô hai người cùng xuất chiêu Tư Đồ Tĩnh chết là không thể nghi ngờ.
Quần thần to nhỏ nghị luận. Hàn Huyền Đạo vẫn ung dung bình thản, trên mặt không có chút dao động. Ngược lại, Phạm Vân Ngạo từ hàng bên kia hướng về phía Hàn Huyền Đạo liếc mắt một cái.
Hàn Mạc lúc này cũng không đứng ở hàng cuối nữa. Hắn giờ là Hộ quân tham lĩnh của Ngự lâm quân, nên đứng ở giữa bên hàng quan võ.
Hoàng đế ngồi ở trên ngai vàng, vẻ mặt bình tĩnh nói:
-Nói như thế, Tư Đồ Tĩnh đã phụ lòng tín nhiệm của trẫm?
Ngài hướng ánh mắt về phía giữa triều đường, nhìn một lúc, rồi lên tiếng:
-Hàn Mạc đâu?
Hàn Mạc vội vàng bước ra khỏi hàng, quỳ xuống, cung kính:
-Có vi thần!
Hoàng đế nhìn Hàn Mạc hỏi:
-Lần này giúp nạn dân thiên tai, khanh từ đầu đến cuối có mặt Nghi Xuân. Tư Đồ Tĩnh có tội hay không, khanh biết chứ?
Hàn Mạc đầu ong ong. Hắn không ngờ Hoàng thượng ngay trước mặt bá quan văn võ, lại cố ý tìm mình hỏi câu này. Trong lòng hắn hiểu rõ hắn có thể bảo vệ Tư Đồ Tĩnh hay không cũng không chắc. Dù sao Tư Đồ Tĩnh cũng đang ở tình thế vô cùng hiểm nghèo. Người muốn giết hắn nhiều vô kể.
Các đại thế gia đều có tính toán riêng. Tiêu Tô hai nhà phải xử bằng được Tư Đồ Tĩnh là chuyện có thể tiên đoán. Về phần Phạm – Hàn – Hồ ba nhà, cũng mỗi người một tâm tư.
-Thần cũng nghe đôi chút, cũng biết đôi chút.
Hàn Mạc cẩn trọng cân nhắc từng lời. Trên triều, chỉ cần một câu nói sai, sẽ trở thành nhược điểm cho người khác tấn công ngay lập tức.
Hoàng đế "ồ" lên một tiếng:
-Vậy khanh thấy Tư Đồ Tĩnh có tội hay không?
-Có tội!
Hàn Mạc lâp tức đáp.
-Nhưng, không phải tội chết. Thậm chí có thể nói lần này Tư Đồ Tĩnh công lớn hơn tội.
Tô Quan Nhai vẫn tỉnh rụi như không nghe thấy gì cả, nhưng đã có một viên ngự sử lớn tiếng:
-Hàn Mạc, ngươi là muốn giải vây cho Tư Đồ Tĩnh sao? Tư Đồ Tĩnh tội không thể thoát, ngươi định bao che cho y, là có ý gì?
Hàn Mạc cười nhạt một tiếng, hắn đã được chứng kiến loại trách mắng giống như ở chợ bán thức ăn trên triều đình này rồi, nên chỉ lạnh lùng nói:
- Vị đại nhân này, Thánh thượng đang hỏi ta việc ở Nghi Xuân, ta cũng đang thuật lại với Thánh thượng, ngài đột nhiên nói xen vào, muốn trách cứ ta hay là muốn ngăn cản Thánh thượng hỏi việc nước?
Ngự sử kia sửng sốt, vốn tranh chấp trên triều đình là một thông lệ của triều đình nước Yến, cho tới nay cũng đều như vậy, hắn không cảm thấy có gì không ổn, nhưng lúc này Hàn Mạc chỉ trích lại hắn, nói ngắn gọn nhưng tội danh lại rất nặng.
Dù sao Hoàng đế cũng là Hoàng đế!
Cướp lời Hoàng đế, tuy rằng trong triều xuất hiện thường xuyên, chẳng qua là vì không ai chỉ trích ra, nếu thật sự bắt đầu tính toán chuyện này, đó là rất bất kính, chuyện tình có thể lớn có thể nhỏ.
Khóe miệng Hoàng đế mỉm cười, chỉ có điều vẻ mặt vẫn rất lãnh đạm.
Cuối cùng Ngự sử kia nghẹn lời, không dám nói tiếp. Hắn sợ nếu nói thêm hai câu nữa, thế lực khác sẽ mượn cơ hội là khó dễ, không chừng sẽ dính phải tội danh lớn khi quân phạm thượng.
Hoàng đế hỏi:
- Công lao lớn hơn, lời này ngươi… là có ý gì?
Hàn Mạc cung kính nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, giống như các vị đại nhân bộ Lại đã điều tra, lúc Tư Đồ Tĩnh nhậm chức ở Nghi Xuân, quả thật rất thân cận với kẻ giàu nông thôn… Giống như mới rồi Hạ gia bị bình định vì mưu phản, Tư Đồ Tĩnh quả thật có giao tình với bọn chúng.
Hắn dừng một chút lại nói:
- Chẳng qua vi thần cảm thấy, thân là quan lại một phương, cũng nên duy trì quan hệ tốt đẹp với dân chúng địa phương… Nếu không muốn tạo phúc cho dân chúng một phương, chỉ sợ rất khó khăn. Nếu thật sự muốn làm được việc, bị dân chúng địa phương quấy nhiễu… sẽ không dễ làm!
Hoàng đế vuốt râu khẽ gật đầu liếc Tiêu Thái sư một cái, chỉ thấy vẻ mặt Thái sư già nhìn qua mệt mỏi khác thường, bởi vì vừa đứng dậy dâng tấu, thân hình lúc này cũng lảo đảo không ngừng.
- Thân thể Thái sư không tốt, hay là ngồi xuống trước đi!
Hoàng đế thản nhiên nói.
Tiêu thái sư chắp tay:
- Tạ ơn Thánh thượng!
Hắn chậm rãi lui về ngồi xuống ghế dựa, liếc Hàn Mạc một cái lại hỏi:
- Hàn Mạc, ngươi nói quan viên địa phương nên gắn bó với dân chúng địa phương, lời này lão phu cảm thấy không phải không có lý. Nếu có thể mưu cầu hạnh phúc cho dân chúng, giao lưu với dân chúng nhiều hơn tự nhiên là chuyện tốt. Chỉ có điều theo lão phu biết, Tư Đồ Tĩnh kết giao rất mật thiết với Hạ gia, dường như còn âm thầm giúp Hạ gia làm không ít chuyện, đường đường là mệnh quan triều đình, lại nghe theo thân sĩ địa phương sai phái, chỉ sợ không thể nào biện minh nổi.
Hàn Mạc lập tức nói:
- Khởi bẩm Thái sư, việc này ta đã nghe nói qua, nhưng ta nghĩ các vị đại nhân Đại Lý Tự và Hình bộ tới Nghi Xuân lần này cũng đều nghe nói qua… Chỉ là theo hạ quan được biết, Tư Đồ Tĩnh âm thầm làm việc cho Hạ gia, điều đó đều được lưu truyền ở chợ. Lúc Tô Khắc Ung Tô Thị lang còn sống, cũng từng suất lĩnh các vị đại nhân Lại bộ tra rõ chứng cớ phạm tội của Tư Đồ Tĩnh… Chỉ có điều…
Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Quan Nhai nói:
- Dường như các vị đại nhân Lại bộ cũng không thể tìm được chứng cớ phạm tội của Tư Đồ Tĩnh… !
Lập tức có vài tên quan viên Lại bộ cúi đầu, lúc ở Nghi Xuân, Hàn Mạc chiếu cố bọn họ rất nhiều, quan trọng nhất là…, theo như lời Hàn Mạc, bọn họ quả thật không thể tìm được chứng cớ phạm tội của Tư Đồ Tĩnh, muốn lấy ra chứng cớ cũng không thể.
Chứng cứ phạm tội của Tư Đồ Tĩnh đã sớm tiêu hủy, thư phòng Hạ Học Chi cũng bị lửa thiêu trụi, cho nên muốn tiền được bằng chứng buộc tội Tư Đồ Tĩnh thật sự rất khó khăn.
Trên triều đình tranh luận tội của Tư Đồ Tĩnh, thực tế là muốn tiến hành phân chia thế lực quận Nghi Xuân một lần nữa, dây dưa rất lớn, chỉ có diệt trừ Tư Đồ Tĩnh, một số gia tộc mới có thể để cho thế lực bản thân tới thay thế.
Hoàng đế nhìn về phía Tô Quan Nhai hỏi:
- Tô ái khanh, Lại bộ có tra ra chứng cớ xác thực?
Thần sắc Tô Quan Nhai vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, cũng không có chứng cớ xác thực!
- Ừ!
Hoàng đế khẽ gật đầu:
- Làm quan một phương, có một số lời đồn đả kích cũng là bình thường… Dù sao làm việc vì triều đình, đắc tội một số người, cũng khó tránh khỏi gặp phải phiền toái. Nếu bởi vì một số lời đồn mà trừng phạt quan lớn một phương, việc này sẽ khiến trái tim đám thần tử giá lạnh… Quan trọng kinh không biết chỗ khó xử của quan địa phương, cũng phải thông cảm cho nhau một chút.
Ngài lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Tư Đồ Tĩnh này từng được trẫm phái đi Nghi Xuân, cũng có chút tài cán. Hiện giờ hắn tố giác Hạ tộc mưu phản, xử lý sự vụ sau tai họa ngăn nắp gọn gàng..., cũng là một nhân tài!
Văn võ bá quan nhất thời đều không lên tiếng, đó là một chủ đề cực kỳ mẫn cảm, muốn nói phải thật cẩn thận, chẳng qua mọi người đều nghe ra ý tứ của hoàng đế, dường như cũng không muốn Tư Đồ Tĩnh xuống đài.
Hàn Huyền Đạo rốt cục bước ra khỏi hàng:
- Thánh thượng anh minh, nếu vì một vài lời đồn đại nhảm mà trị tội quan lại một phương, nếu lan truyền ra ngoài chỉ sợ có ảnh hưởng lớn tới thanh danh của triều đình ra, lại khiến quan viên địa phương các nơi sợ hãi trong lòng, bất lợi với xã tắc!
Tiêu thái sư ho khan hai tiếng, mới chậm rãi nói:
- Hạ tộc âm thầm thu thuế nặng trang bị binh khí, thân đứng đầu một phương, Tư Đồ Tĩnh không hề phát hiện, cũng có tội sơ xuất, việc này… cũng tránh không được!
Hoàng đế nhíu mày, lập tức vuốt cằm nói:
- Tội sơ suất, hạ chỉ phạt hai năm bổng lộc, vị trí Quận thủ này… !
Hoàng đế cũng không nói lập tức, dường như đang suy xét.
Ánh mắt các quan viên đều hướng về Hoàng đế, chờ hắn quyết định. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hoàng đế ngẫm nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Vị trí Quận thủ, tạm thời bãi miễn… Tuy nhiên thế cục Nghi Xuân hiện giờ chưa ổn, trước tiên do Tư Đồ Tĩnh tạm thời giữ chức, nếu trong một năm thống trị thái bình, công tích lớn lao, liền khôi phục chức vụ ban đầu, nếu không… vị trí kia sẽ đổi người khác!
Quần thần đều nhìn nhau, vẻ mặt không ai giống ai.
Hoàng đế không đợi những người khác nói chuyện, đã nói:
- Hàn Mạc, hiện giờ ngươi lập công lớn ở Nghi Xuân, ngươi muốn thưởng gì cứ nói cho trẫm!
Nói xong, ngài mỉm cười nhìn Hàn Mạc.
Tinh thần của quần thần lập tức chuyển từ vấn đề Tư Đồ Tĩnh tới người Hàn Mạc.
Gần đây, vô số quan viện nghị luận, dựa theo lẽ thường, hiện giờ Hàn Mạc rất được Hoàng đế coi trọng, một bước lên mây ở Báo đột doanh, lần này Ngạc Thanh Lôn tạ thế, Hàn Mạc lại vạch trần vụ án Hạ tộc mưu phản, không có bất ngờ gì xảy ra, chức vị Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh tự nhiên thuộc về Hàn Mạc.
Nhưng mọi người lại không thể không nghĩ, hiện giờ thực lực Hàn gia tăng mạnh, nếu để Hàn Mạc trở thành Chỉ huy sứ Báo đột doanh, như vậy chẳng phải Hàn gia như hổ thêm cánh? Chẳng lẽ Hoàng đế nguyện ý nhìn Hàn gia lớn mạnh lên như vậy?
Cho nên mỗi người đều tập trung tinh thần, muốn xem cuối cùng Hoàng đế xử lý vấn đề này như nào.
Tiêu thái sư ngồi trên ghế, mắt hơi nhắm lại, trong đôi mắt lóe ra một ánh sáng ác nghiệt, đám thần tử đã tập trung sự chú ý lên người Hàn Mạc, vấn đề Tư Đồ Tĩnh lại bị Hoàng đế lấp liếm cho qua, lão cười lạnh trong lòng, vị hoàng đế này quả thật ngày càng có thủ đoạn.
Xem ra Hoàng đế mượn tang sự của Ngạc Thanh Lôn bãi triều một lần, đã vắt hết óc nhiều ngày suy nghĩ ra đối sách hôm nay.
Tiêu thái sư không phải thằng ngốc, lão biết tâm tư của Hoàng đế.
Hoàng đế bảo vệ Tư Đồ Tĩnh, nhìn như là tín nhiệm thần tử, trên thực tế là phá hỏng cơ hội tranh đoạt thế lực Nghi Xuân của các thế gia khác, ít nhất thế lực của các thế gia khác không dính dáng tới vị trí Quận thủ này.
Vốn là một cuộc tranh giành quyền lực kịch liệt, lại bị Hoàng đế hời hợt biến thành vô hình.