- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 440: Bảo bối của nước Nam Phong
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
Trong viện của Bích di nương rất u tĩnh. Hàn Mạc đi vào trong phòng, hai ả nha hoàn vội đứng lên thi lễ. Hàn Mạc nhẹ nhàng xua tay ra hiệu các nàng cứ tiếp tục nghỉ ngơi.
Hắn đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng kéo bức rèm trước cửa, trong phòng có mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu.
Đi chậm rãi đến bên giường, nhìn Bích di nương đang ngủ say, khuôn mặt đã gầy đi nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn mang vẻ cao quý không mảy may vì bệnh tật mà trở nên vẻ lôi thôi, tiều tụy.
Trong phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ có ngọn đèn dầu leo lét cháy.
Nhìn Bích di nương sắc mặt nhợt nhạt. Hàn Mạc hiểu rõ thần sắn kiểu này thì bệnh tình Bích di nương đã như đèn cạn dầu. Đúng như Hàn phu nhân vừa nói nếu như Huyền Cơ hòa thượng không ra tay trợ giúp thì chỉ sợ bây giờ đã ngọc nát hươg tan.
Đối với Bích di nương tình cảm của Hàn Mạc cực kỳ phức tạp.
Hắn vừa khâm phục, kính trọng, thậm chí có chút thương xót người phụ nữ này, theo một góc độ nào đó, tận sâu thẳm tâm hồn hắn, trước một phu nhân đẹp đẽ như thế, cũng có chút tình cảm lạ.
Đó là sự rối rắm trong lòng hắn.
Không như những người khác, hắn không tin người phụ nữ này sẽ ngọc nát hương tan. Nhưng ngoại trừ hai vị dược liệu hiếm có của Phong quốc thì không còn phương pháp nào giải cứu.
Hắn thật sự thất vọng.
Hàn Mạc ở trong một gian phòng tĩnh lặng, gặp Huyền Cơ đại sư. Lão hòa thượng vẫn giữ nét bình tĩnh như thường ngày, như không có thứ tình cảm nào có thể ảnh hưởng đến.
Vui mừng, u sầu, bi thương!
Bình thản.
Hai ngươi ngồi đối diện nhau. Lão hòa thượng thần thái tinh tường nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái mới nói:
-Ngươi đã nhìn qua người bệnh?
Hàn Mạc gật đầu hỏi:
- Đại sư, ngài nói cho ta biết bệnh này… có thể cứu được hay không?
-Cứu cũng như không cứu!
Huyền Cơ chậm rãi nói:
-Việc này không phải là thiên cơ, chẳng qua bây giờ tình hình đúng là như thế!
Hàn Mạc cung kính nói:
- Vãn bối không hiểu ý của đại sư, đại sư có thể giải thích?
Huyền Cơ đại sư bình tĩnh giải thích:
- Hàn thí chủ, ngươi nên biết nàng ấy đã phải chứng bệnh rất quái lạ. Lục phủ ngũ tạng khí huyết không thông, cho đến nay đã tổn thương khá nặng, nói cách khác, ngũ tạng không còn có công hiệu gì, mỗi ngày một suy kiệt. Đó là gốc căn bản của cơ thể. Gốc có vấn đề, thì cơ thể sẽ dần héo mòn.
Hàn Mạc khẽ gật đầu. Kiếp trước hắn chuyên nghề y, đối với các cơ năng của cơ thể và kiến thức y học phổ thông cũng khá tinh thông. Huống chi hắn là quân y, đối với các khí quan trong cơ thể, các dạng công năng cũng tiến hành nghiên cứu nghiêm túc.
Ngũ tạng con người, dựa theo cách nói cổ xưa thì là nhân thể ngũ hành. Ngũ hành là gốc, một khi có thương tích, chẳng khác nào phá hủy nhân thể, nhân thể mất dần khả năng hoạt động bình thường.
Giống như Bích di nương ngũ tạng đã bị thương, khí huyết ngưng trệ, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là một kỳ tích!
- Hiện tại mỗi ngày ta đều lấy kim châm khơi thông khí huyết ngũ tạng của người bệnh!
Huyền Cơ bình tĩnh nói:
- Nhưng mà như quy luật của vạn vật rốt cuộc chính là lẽ tuần hoàn tự nhiên, hiện giờ cưỡng ép khai thông tuy có thể kéo dài mạng sống nhưng ngũ tạng lại càng tổn thương nghiêm trọng.
Hàn Mạc vẻ mặt buồn bã. Hắn biết, dùng kim châm vào huyệt đạo cưỡng ép khơi thông khí huyết đó cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu không chỉ e rằng Bích di nương đã sớm ngọc nát hương tan. Nhưng cũng chính vì vậy mà ngũ tạng của bà lại bị tổn thương nghiêm trọng hơn!
Hàn Mạc nhẹ giọng nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Đại sư, theo ý kiến của tiền bối di nương của ta còn có thể chống đỡ được đến bao lâu?
Huyền Cơ ngẫm nghĩ một lúc mới chậm rãi nói:
- Bần tăng mới vừa nói… bệnh này…có cứu cũng như không cứu!
Hàn Mạc gật đầu
- Không thể cứu được bởi vì đã đến giai đoạn trọng bệnh, các phương pháp thông thường không thể chữa được.
Huyền Cơ chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Cái này gọi là cứu được nhưng cực kỳ khó. Thật ra có thể tìm đường sống trong chỗ chết đó là phải có được hai vị kỳ dược!
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói: - Bát giác chi, Hắc phúc xà vương đảm!
Huyền Cơ lộ vẻ kinh ngạc:
- Ngươi cũng biết sao?
- Vãn bối có vài cuốn y thư. Trong một cuốn có nhắc đến chứng bệnh này. Chứng bệnh của Di nương cũng giống chứng bệnh có trong y thư, trong đó có đưa ra phương pháp chữa đó là dùng rễ của cây hồi và gan con Hắc xà vương, ngoài ra không có một phương pháp nào khác!
Huyền Cơ ngạc nhiên:
- Hàn thí chủ củng hiểu y thuật?
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Chỉ là biết qua mà thôi, so với y thuật của tiền bối chỉ là múa rìu qua mắt thợ.
Y học thật sự sâu sắc huyền bí Hàn Mạc tuyệt đối không giấm nói mình hiểu y thuật!
Huyền Cơ bình tĩnh hỏi:
- Không sai! Chỉ cần có hai loại dược liệu đó… Có lẽ ngươi cũng biết hai loại dược liệu đó tồn tại ở nơi nào?
Hàn Mạc nói:
- Không dấu gì đại sư, ba tháng trước, tại hạ có phái người đi tới Nam Phong tìm hai loại dược liệu này, nhưng tới giờ phút này vẫn chưa thấy họ trở về!
Huyền Cơ vốn trên mặt không có phản ứng gì, lúc này cũng nhíu mày trầm ngâm rồi nói:
-Ngươi nếu đã hiểu về nước Nam Phong cũng nên hiểu muốn có hai vị dược liệu kia thì còn khố hơn lên trời!
- Vãn bối xem trong y thư có nói, hai vị dược liệu kia tồn tại gần trại Ngọc Tuyền thuộc Nam quận. Nhưng không ghi tỉ mỉ cho nên vãn bối mới phái người đi tìm.
Hàn Mạc thấy Huyền Cơ nhíu mày cảm thấy có chút gì đó không ổn cẩn thận hỏi:
- Nếu như trong y thư kia nói thì hẳn không ít người ở Phong Quốc biết, hai người hắn đi hỏi thăm hoặc mua, hoặc tìm có thể mang về luôn!
- Hai người?
Huyền Cơ thở dài:
- A di đà phật. Hàn thí chủ, Nam quận chính là một trong ba quận lớn nhất Phong quốc. Còn Ngọc Tuyền trại lại là một trong bốn trại của Nam quận. Phạm vi ít nhất cũng tới trăm dặm, hai bên là rừng rậm, là nơi cực kỳ nguy hiểm. Có thể tới Ngọc Tuyền trại cũng là chuyện cực kỳ khó khăn!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Vãn bối cũng biết qua địa lý của nước Nam Phong, nhưng…
Huyền Cơ đại sư nói:
- Bần tăng biết, Hàn thí chủ lần này phái hai người đi, tất nhiên là người mà ngươi rất tin tưởng, hơn nữa hẳn phải rất có bản lĩnh. Chỉ có điều có lẽ Hàn thí chủ không biết trại Ngọc Tuyền trại là một trong tám trại của ba quận hiểm ác nhất vùng, cũng là thánh địa của người Nam Phong. Tù trưởng nước Nam Phong cũng cư trú tại trại Ngọc Tuyền. Hai loại dược liệu kia cũng chẳng phải kỳ hoa dị thảo bình thường.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Còn nhờ đại sư chỉ giáo!
Huyền Cơ chăm chú nhìn Hàn Mạc:
- Hắc phúc xà vương đảm tất nhiên phải lấy từ trong cơ thể của Hắc phúc xà vương. Hàn thí chủ cũng biết Hắc phúc xà vương được coi là thần linh của Phong quốc, được nuôi dưỡng ở trại Ngọc Tuyền!
Hàn Mạc trầm xuống, lúc ấy hắn cảm thấy mình lo lắng cho bệnh tình của Bích di nương đã có chút lơ là.
Về phần rễ của cây hồi, là thức ăn của tù trưởng Phong quốc. Các thầy tế dâng lên, trước mặt mọi người, tù trưởng ăn vào để xác định cơ thể ngài là đức thánh.
Huyền Cơ đại sư thở dài:
- Hai đồ vật này, muốn lấy được chẳng khác nào lên trời hái sao.
Hàn Mạc trên mặt hiện ra vẻ lo lắng. Trong y thư chỉ ghi hai vị dược liệu này ở quận Nam. Với Hàn Mạc mà nói ở Phong quốc kỳ hoa dị thảo rất nhiều, cho dù hai vị dược liệu kia là thứ quá quý báu, nhưng nếu Chu Tiểu Ngôn và Hàn Thanh hai người đồng thời hành động có lẽ sẽ thành công trở về!
Cũng bởi vì lúc ấy Hàn Mạc đang ngĩ hai vị dược liệu khó có thể tìm được nên mới phái hai trợ thủ đắc lực nhất chứ không tùy tiện phái vài người đến Phong quốc.
Nhưng hắn không ngờ, hai vị dược liệu kia không những rất quý báu mà còn là bảo vật của nước Nam Phong.
Hàn Mạc nhắm mắt lại, chỉ trong thời khắc ngắn ngủi đó, tâm trạng của hắn biến động rất nhiều. Nếu sự tình đúng như lời của Huyền Cơ đại sư thì bọn Chu Tiểu Ngôn hai người lành ít dữ nhiều.
Đến giờ phút này Hàn Mạc muốn hai người đi là vì hai người này rất quan trọng trong đám thủ hạ của hắn. Nhưng giờ đây chỉ vì sơ sẩy mà khiến hai người đó có thể vong mạng ở Phong quốc thì có hối cũng không kịp.
Huyền Cơ đại sư dường như cũng nhận ra tâm trạng của hắn liền nói:
-A di đà phật, Hàn thí chủ rất nhiều chuyện đều là đã định trước, ngươi cũng không phải suy nghĩ nhiều!
Hàn Mạc nói:
- Vậy Di nương còn có thể chống đỡ được đến bao lâu?
Huyền Cơ đại sư nói:
- Nếu không có hai vị dược liệu kia, chỉ dựa vào y thuật của bần tăng nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được mười lăm ngày!
Hàn Mạc thở dài. Hắn biết lời Huyền Cơ đại sư nói thật sự là qúa khiêm tốn. Việc có thể kéo dài sinh mạng của Di nương đến bây giờ thì tài năng của Huyền Cơ đã rất phi thường.
Rời khỏi phòng của Huyền Cơ, Hàn Mạc tâm trạng sa sút. Trăng sáng sao thưa. Đã nửa đêm.
Trên đường quay về đầu óc hắn có chút hỗn loạn, hiện giờ đừng nói Bích di nương mà ngay cả Chu Tiểu Ngôn và Hàn Thanh tính mạng cũng chưa chắc đã bảo đảm. Điều này làm hắn phiền muộn và tự tách bản thân.
Trở lại phòng, nhẹ nhàng mở cửa ra chợt nghe một thanh âm:
-Rốt cục ngươi cũng trở về!
Thanh âm này đột ngột vang lên khiến Hàn Mạc giật mình kinh hãi. Nhưng hắn kịp nhận ra kẻ vừa nói là ai! Đêm hôm khuya khoắt chờ mình trong phòng như loài quỷ mỵ đó chỉ có thể là "sư huynh thần kinh" Bạch Dạ Lang.
Hôm nay y tới đúng lúc mình trở về.
Hàn Mạc thuận tay đóng cửa lại, cũng không đốt đèn. Dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ hắn đi đến bên bàn ngồi xuống. Đối diện với hắn một bóng đen bất động như tượng, chính là Bạch Dạ Lang.
Hàn Mạc hỏi:
- Ngươi chờ ta?
Bạch Dạ Lang nói:
- Đoàn xe vào thành là ta đã biết ngươi đã trở lại. Thoạt nhìn ngươi dường như tinh thần có vẻ không được tốt?
- Ngươi đang lo lắng cho ta?
Bạch Dạ Lang cười khinh thường:
- Ta chỉ quan tâm tối nay ngươi có thể hay không truyền thụ cho ta bộ Cách đấu thuật cuối cùng.
Hắn đã theo Hàn Mạc học xong "khai thiên lập địa âm dương đại cách đấu thuật" mười một bộ. Cách đấu thuật tổng cộng có mười hai bộ. Hiện giờ còn bộ cuối cùng chưa học được.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Tối nay không được, ta đang rất mệt!
- Nếu vậy đêm mai ta lại đến!
Bạch Dạ Lang không nói hai lời, đứng dâyy đi liền. Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Ngươi chờ một chút!
Bạch Dạ Lang ngồi xuống hỏi:
- Có thể dạy sao?
Hàn Mạc thở dài:
- Chẳng nhẽ giữa ta và ngươi chỉ có thể bàn luận võ công sao? Xấu tốt cũng là huynh đệ, kết nối tình cảm chăng phải là tốt hơn sao?
Bạch Dạ Lang thanh âm cứng rắn:
- Ta không thích nói chuyện tình cảm!
Dừng lại một chút hắn nói tiếp:
- Dường như ngươi đang có tâm sự?
Hàn Mạc liếc Bạch Dạ Lang. mặc dù tối mịt nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng trên mặt Bạch Dạ Lang lộ ra vẻ tò mò. Hắn chỉ sợ vị "sư huynh thần kinh" này nổi lên lòng hiếu kỳ.
Hàn Mạc cố ý thở dài. Tiếng thở dài này dường như từ trong lòng đi ra.
Bạch Dạ Lang hỏi:
- Ngươi có chuyện gì sao?
Quả nhiên Bạch Dạ Lang đã nổi tính hiếu kỳ. Điều này làm cho Hàn Mạc khuây khỏa phần nào:
- Đúng vậy. Thôi để ta nói cho ngươi nghe,ngươi cũng không thể giúp được gì. Quá khó
Bạc Dạ Lang hừ lạnh một tiếng không nói nhiều liền đứng dậy, thân hình như quỷ mỵ dường như muốn đi khỏi ngay. Hàn Mạc ung dung thản nhiên khinh thường cười dài một tiếng.
Đúng như Hàn Mạc đoán, Bạch Dạ Lang như loài quỷ mỵ quay trở lại gay, thanh âm có vẻ không được thoải mái:
- Ngươi đừng coi thường ta. Với Bạch Dạ Lang này trong thiên hạ không có việc gì khó cả!
- Chỉ sợ ngươi không có ý chí.
Hàn Mạc thản nhiên buông một câu rồi cười lớn.