- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 409: Đại lão gia hoảng loạn
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
Canh tư vừa điểm, Hạ Học Chi bị tiếng đập cửa đánh thức.
Hôm qua uy hiếp Lăng thái giám và Tư Đồ Tĩnh gửi tấu chương lên truyền đình, nội dung mặc dù có vẻ là khách quan nhưng đại khái ý tứ thì cũng tương tự như nhau.
Tô Khắc Ung sợ tội tự sát. Hàn Mạc mất tích. Tai lương khan hiếm.
Ba chuyện, dùng dạng tấu chương đặc biệt nhất của triều đình, làm thành hai bản tấu, cho ngựa tốt phi nước đại 800 dặm cấp tốc về triều đưa tin.
Hạ Học Chi hiểu được, hai bản tấu này một khi đến tay nội các, nhất định sẽ có nhiều trò hay để xem. Ít nhất Tô gia và Hàn gia sẽ đề nghị dốc toàn lực điều tra.
Tuy nhiên y cũng đoan chắc Tiêu thái sư và em của mình là Hình bộ Thượng thư sẽ có kế sách đối phó, bọn họ cũng sẽ nhất định lợi dụng cơ hội đó mà tấn công Tô gia một cách sắc bén.
Tô Khắc Ung là đích thân Tô Quan Nhai tiến cử, giờ lại hóa ra "sợ tội tự sát", chẳng khác nào là một đốm lửa nhỏ, nếu xử lý không tốt, rất có khả năng sẽ biết thành một ngọn lửa to, đốt cháy cả Tô gia cũng không chừng.
Ít nhất Hạ gia cũng sẽ có kế hoạch âm thầm phao tin, quan dân Tịch Xuân đúng là đã quá bất mãn với Tô Khắc Ung, thậm chí, đã căm hận y tận xương tủy, điều này nhất định sẽ liên lụy đến uy vọng của Tô gia.
Tô Quan Nhai phái Tô Khắc Ung đến đây, là một thất bại của hắn.
Dễ nhận thấy Tô Quan Nhai đã quá xem thường Hạ Học Chi, hoặc cũng không phải là do bản thân hắn đi sai một nước cờ, chỉ đơn giản hắn không biết đằng sau Hạ Học Chi có môn hạ là người của phái Quỷ Cốc. Mọi suy tính của hắn, bị Từ Du phát giác một cách đơn giản.
Hạ Học Chi đứng dậy chỉnh đốn xiêm y, đã là canh tư, vào lúc này dám đến quấy rối mình, chỉ có thể là việc cực kỳ quan trọng. Cho nên tức tốc ra mở cửa, người ngoài cửa là Tư Đồ Tĩnh, mặt trắng bệch như xác chết.
Đường đường là Quận thủ đại nhân canh tư đến đập cửa, Hạ Học Chi lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
-Đến thư phòng của ta!
Hạ Học Chi cũng không nhiều lời, chắp hai tay sau lưng, bước nhanh về phía thư phòng. Tư Đồ Tĩnh mặt tái nhợt bám theo, như một con chó đi theo chủ nhân vậy.
Thư phòng ở ngay cạnh đó, Hạ Học Chi đi vào, đứng bên cửa sổ, thổi lên một tiếng, ngay lập tức, bốn phía bóng người chớp động, giống như âm hồn, nấp kín bốn góc.
Đó đương nhiên là Ảnh tử vệ của Hạ gia. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lúc này trong vách tường bốn phía, đều có cao thủ sát khí đầy mình sẵn sàng thủ hộ.
-Xảy ra chuyện gì?
Hạ Học Chi xoay người lại, sắc mặt âm trầm nhìn Tư Đồ Tĩnh không chớp.
Tư Đồ Tĩnh ánh mắt cực kỳ hoảng loạn, tiến lên chắp tay, hạ giọng nói:
-Đại lão gia, Hàn Mạc đã trở lại.
Hạ Học Chi nhất thời chưa hiểu chuyện gì, hoặc giả trong đầu lúc này không có ý niệm ấy, nên ngớ ngẩn lặp lại:
-Cái gì? Ai trở lại?
-Hàn Mạc!
Tư Đồ Tĩnh khổ sở nói:
-Hàn Mạc đã trở lại!
Hạ Học Chi nghe rõ mà vẫn không hiểu, hai mắt ngưng lại, không thể tin vào tai mình, đột nhiên thân hình mềm như cá chạch, từ từ quỵ xuống. Tư Đồ Tĩnh nhanh nhẹn đỡ lấy người y, dìu đến bên ghế, đưa tay xoa ngực y, nghe Hạ Học Chi hộc lên một tiếng, trán đầm đìa mồ hôi.
Hàn Mạc còn sống?
Làm sao có thể như thế được?
Hạ Học Chi ngơ ngơ ngác ngác, miệng như cứng lại, toàn thân bất động, Tư Đồ Tĩnh cũng ngơ ngác đứng bên cạnh, chẳng khác nào một cây gỗ.
Im lặng. Mãi sau, Tư Đồ Tĩnh đành tiến lên, thấp giọng nói:
-Đại lão gia, bây giờ làm sao? Người làm gì đi chứ? Lúc này, chúng ta không thể để mất tinh thần.
Toàn bộ cơ đồ của Tư Đồ Tĩnh vốn phụ thuộc vào Hạ gia, vào Hạ Học Chi, nên y tuyệt đối không muốn nhìn Hạ Học Chi gục ngã, Đại lão gia gục ngã cũng chẳng khác nào chính y gục ngã.
Trong trận đấu này, không hề nghi ngờ, kẻ thua sẽ phải nhận kết cục cực kỳ bi thảm.
Hạ Học Chi bất lực dơ tay lên:
-Cho ta chén nước…
Tư Đồ Tĩnh vội vàng rót nước, mang lại, Hạ Học Chi uống một hơi, lúc này, mới thả chén ra, thở hổn hển, mắt nhắm nghiền, giờ y mới thực sự ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hàn Mạc trở lại, vậy Từ Du đã gặp chuyện gì?
Y dĩ nhiên không thể tin Từ Du bại trong tay tiểu tử này, nhưng nếu không phải như vậy, thì Hàn Mạc làm sao trở về được? Từ Du hiện đang ở đâu?
Xảo đoạt thiên công Bát quái vây, cho dù là người thông minh cỡ nào cũng không thể tìm thấy lối ra trong vòng mười ngày. Nhưng Hàn Mạc mất tích chỉ hai ngày ngắn ngủn đã thoát khỏi bát quái vây.
Hai ngày, Hàn Mạc đã làm như thế nào?
Hạ Học Chi cảm thấy đầu mình ong ong, một mớ bòng bong, gần như không thể nghĩ được gì, thậm chí, cũng không biết kế tiếp nên làm gì?
Mấy năm qua, từ khi có Từ Du đứng đằng sau bày mưu tính kế, y đối với Từ Du cực kỳ coi trọng, gần như tất cả kế hoạch đều là do Từ Du bày ra, y chỉ phải thực hiện.
Cho đến nay, hết thảy đều thuận lợi.
Nhưng cũng vì thế, Đại lão gia trở nên ỷ lại, chuyện gì cũng nhất nhất chờ Từ Du cho ý kiến, Hạ Học Chi tuy là chủ, nhưng gần như không hề đưa ra quyết sách gì.
Cho đến lúc này, vào thời điểm mấu chốt, sau lưng y lại không còn chỗ dựa, Từ Du không có tung tích, chẳng khác nào một con người thiếu đi bộ não, nên nhất thời không thể nghĩ ra được biện pháp nào để đối phó Hàn Mạc.
Y trong lòng hiểu rõ, Hàn Mạc nếu đã trở lại, thì không có khả năng giống như trước nữa.
Chính mình đã dồn hắn vào chỗ chết, hắn tìm được đường sống từ cõi chết, dĩ nhiên, sẽ tập trung toàn lực phản kích, trong tay hắn có gần hai ngàn Ngự Lâm quân, còn có một đám các lại viên Tây Hoa Thính… mình… liệu ứng phó nổi không?
Nếu có Từ Du bên cạnh, Hạ Học Chi có thể giữ được điềm tĩnh, y sẽ cảm thấy đây là đất của mình, của Hạ gia, một tiểu tử chẳng có gì là khó đối phó cả.
Nhưng hiện giờ không có Từ Du, y không biết làm sao, huống chi tin tức Hàn Mạc trở về cũng như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng vào đầu y, cứ như một giấc mộng.
Y nắm chặt hai tay, nhắc nhở chính mình không được bấn loạn, thời điểm này, càng loạn, càng lâm vào nguy hiểm, chỉ có điều ngay cả việc đó cũng không giúp đầu óc y trở nên thông suốt hơn.
Tư Đồ Tĩnh ngạc nhiên nhìn Hạ Học Chi, đôi mắt của y bình thường lóe hào quang, nhưng giờ thất thần mệt mỏi, điều này khiến cho tinh thần của Tư Đồ Tĩnh càng suy sụp.
Chỗ dựa vững chắc nhất của y chính là Đại lão gia, nếu chỗ dựa của mình bất ổn, thì tiền đồ của mình cũng bị liên lụy.
-Đại lão gia, chúng ta… chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tư Đồ Tĩnh dè dặt hỏi.
Hạ Học Chi hít sâu một hơi, hỏi:
-Hắn trở về khi nào?
-Việc này…
Tư Đồ Tĩnh có chút do dự:
-Cụ thể trở về lúc nào thì hạ quan cũng không rõ, hẳn là … đầu hôm…
Hạ Học Chi nhìn Tư Đồ Tĩnh, mắng:
-Không biết? Hắn về khi nào ngươi cũng không biết, vậy ngươi làm cái gì?
Tư Đồ Tĩnh sửng sốt.
Tuy rằng y phụ thuộc vào Hạ Học Chi, nhưng vẫn là người đứng đầu quận Nghi Xuân, đường đường là Quận thủ, cho nên Hạ Học Chi ngày thường đối đãi với y cũng rất phải phép.
Nói bằng cái giọng trách mắng như thế, đúng là chưa bao giờ xảy ra.
Tư Đồ Tĩnh trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng hiểu được, lúc này chỉ có thể dựa vào Hạ gia, cho nên luôn miệng nói:
-Là hạ quan vô năng, hạ quan vô năng, Đại lão gia mắng đúng.
Hạ Học Chi dường như cũng biết mình thất thố, khoát tay áo:
-Tư Đồ huynh, ngồi xuống nói chuyện.
Tư Đồ Tĩnh ngồi xuống bên cạnh, Hạ Học Chi hỏi:
-Hắn đã làm gì? Ngự lâm quân có động tĩnh gì không?
Tư Đồ Tĩnh tự nhủ: "Ngươi chỉ nghe nói Hàn Mạc trở về đã thất kinh như vậy, nếu biết hắn đã làm gì chẳng phải cũng đã bị hù cho chết giấc". Nhưng bề ngoài thì vẫn kính cẩn:
-Đại lão gia, Hàn Mạc và Ngự lâm quân đã…
Hạ Học Chi nhíu mày:
-Bọn họ đã làm gì?
-Hạ quan nghe nói vừa qua giờ tý, Ngự lâm quân đã hành động, từ nhà kho của huyện và Hồng gia điều ra ba bốn trăm Ngự lâm quân chia theo nhiều đường hành động mau lẹ, bọn họ đã mang đi mười quan viên trong ngục, hơn nữa, hơn nữa, ta nghe nói, các viên quan này đều cam tâm đeo gông vào cổ, ký tên nhận tội
-Hắn… hắn thật to gian.
Hạ Học Chi đấm mạnh vào cổ mộc án bên cạnh, mấy chén trà trên án rơi xuống, choang, vỡ tung tóe.
Tư Đồ Tĩnh khiếp đảm không dám mở miệng.
-Hạ Miễn!
Hạ Học Chi rốt cuộc nhớ đến trong tay mình còn có cây đao:
-Hạ Miễn trong tay còn có thuộc hạ, có lang phù, từ Tân Nghĩa Thành mang đến tám trăm Thành vệ quân, liên thủ với quân coi giữ thành Tịch Xuân, cũng hơn ba nghìn người, cớ chi Ngự lâm quân của Hàn Mạc có thể làm càn?
Nhưng y cũng rất nhanh tỉnh ngộ:
-Hàn Mạc cho dù dám làm, cũng phải có chứng cớ, nếu không có chứng cớ mà dám đem Ngự lâm quân dính vào, thì đó là tạo phản. Hàn Mạc không có cái gan đó đâu.
Y đứng dậy, suy tư:
-Không sai, Hàn Mạc không có chứng cớ, hắn không dám ra tay. Ta còn có Thành vệ quân, ba nghìn quân, chỉ cần lang phù ở trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể điều động họ. Tư Đồ huynh, việc này không nên chậm trễ, ngươi đến ngay huyện nha bảo Hạ Miễn, dựa vào lang phù, tập hợp Thành vệ quân, ta xem Hàn Mạc rốt cuộc có dám động tay hay không? Đúng rồi, Hàn Mạc nếu dám điều động Ngự lâm quân, xem có thể điều được bao nhiêu quân, chỉ cần kho lương có chút sơ hở, liền cho thiêu cháy, xem Ngự lâm quân xử trí ra sao?
Y càng nói càng hưng phấn, tay nắm chặt, nói:
-Kho lương bị mất, lập tức mở cổng thành, báo cho nạn dân, hơn mười nạn dân cùng sống chết với Ngự lâm quân, dân chúng rối loạn, chính là do Ngự lâm quân hộ lương bất lực, Hàn Mạc đến lúc đó, chết là cái chắc.
Tư Đồ Tĩnh vẻ mặt quái dị nhìn Hạ Học Chi.
Y thật không ngờ Từ Du có tầm quan trọng đến thế. Y cảm thấy bình thường Đại lão gia lúc nào cũng giữ được bình tĩnh, hôm nay thế nào lại bị kích động đến kinh ngạc, trước và nay, cứ như là hai người khác nhau vậy.
-Đại lão gia….
Tư Đồ Tĩnh bất đắc dĩ lên tiếng:
-Hạ Miễn… Hạ Miễn xảy ra chuyện rồi…
Đôi mắt ti hí của Hạ Học Chi dướn lên:
-Ngươi nói vậy là sao?
-Hạ quan nghe nói, Hàn Mạc tự mình mang theo gần bốn mươi Ngự lâm quân đi tới huyện nha
Tư Đồ Tĩnh khóe mắt co giật:
-Sau đó… Hạ Miễn bị trói đi ra, hơn nữa, trước mắt mọi người, Hạ Miễn thừa nhận hắn đã gạt Chư Cát Dân để cướp lang phù…
Nói tới đây, toàn thân Tư Đồ Tĩnh cũng mềm như sợi bún, khiếp đảm cùng cực.