- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 297: Phát hiện gian tế
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
Hàn Mạc dẫn Tiết Thiệu và Tiêu Mộc bí mật tiến về phía đoàn xe, chỉ nhìn thấy bên kia có bốn năm tên tay cầm đao vây quanh bốn phía, lại còn có ba cung thủ tay giương cung nhắm về phía chiếc xe đi đầu trong đoàn xe, một tên phu xe và một tên lực công đang đỏ mặt tía tai giằng co, không ai nhường ai.
Tiết Thiệu cầm đao tiến lên quát :
- Hai người đang tranh chấp gì thế?
Tên phu xe lập tức chỉ vào tên lực công nói:
- Đại nhân, hắn…hắn không phải là người trong đoàn xe, hắn vu khống tiểu nhân, hắn nói tiểu nhân là gian tế…cầu xin đại nhân làm chủ cho tiểu nhân.
Tên lực công kia cũng vội nói:
- Đại nhân, tiểu nhân mới là người của đoàn xe này, một chiếc xe nãy giờ vẫn không thấy có phu xe, không biết có phải là bị hại rồi, kẻ lừa đảo này vừa đến và nói hắn là phu xe. Xin đại nhân minh giám, tên này nhất định là người xấu!
Tiết Thiệu nhíu mày, rồi hỏi phu xe khác :
- Các ngươi biết ai là giả chứ?
Các phu xe lân cận đều ngơ ngác nhìn nhau, không dám trả lời.
Gần mấy ngàn phu xe và lực công, trước đây vốn không ở cùng một chỗ, đến khi chiêu binh được điều động đến đây, đi rất vội vàng, những người quen biết nhau không nhiều lắm, cho đến lúc cùng làm việc, lại hai đến ba người phụ trách một chiếc xe.
Phu xe và lực công trợ thủ cùng phụ trách một xe, trên đường đi tự nhiên sẽ quen biết nhau, nhưng những phu xe lân cận chưa chắc có thể hiểu rõ nội tình, hơn nữa cả ngày chỉ biết đánh xe, vận chuyển lương thực, chào hỏi thông thường vẫn chỉ là những người xa lạ, xe này không quen biết xe kia là chuyện rất bình thường, cho nên bỗng nhiên có người tranh chấp, nhất thời rất khó xác định ai là thật ai là giả.
Tiết Thiệu nắm chặt chuôi đao, trầm giọng nói:
- Ngươi có gan đánh lén, có thể coi là một nam tử hán, cứ úp úp mở mở như thế chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn muốn dùng kế khích tướng để đối phương tự lòi đuôi ra, chỉ cần đối phương có phản ứng mãnh liệt, sự thật sẽ được tra ra. nhưng hắn không nghĩ tới, đối phương đã muốn làm do thám thì tính nhẫn nại rất lớn, có thể trơ mắt nhìn bạn của mình bị tiêu diệt cũng không lộ mặt, càng phải ở lại diễn trò, càng không có khả năng chủ động ra mặt mà muốn tìm cơ hội đào thoát.
Tiếu Mộc nói khẽ với Hàn Mạc:
- Đại nhân… thà rằng giết nhầm một nghìn chứ không thể bỏ sót một người, chẳng bằng đem hai người này…!
Tay cầm đao ấn xuống thành hình, muốn hai người này phải chết, tuy nhiên sẽ phải giết một người vô tội, nhưng cũng có thể diệt trừ được một tên gian tế.
Nếu Hàn Mạc không tìm ra biện pháp hay, để lâu có nhiều người biết được không hay lắm. Hàn Mạc buộc phải chọn một cách tối ưu nhất.
Nhưng nhất thời trước mắt bao người, phải giết một người vô tội, khiến Hàn Mạc có chút do dự.
Hắn cũng biết rằng, muốn làm đại sự, phải dùng thủ đoạn độc ác là không thể tránh khỏi. Nhưng lúc này trong mắt vô số phu xe, nếu như giết chết hai người này, nhất định phải giết một phu xe. Nói cách khác, một người vô tội sẽ bị giết trước bao nhiêu người. Nếu dùng cách bất đắc dĩ này có lẽ sẽ gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Tất nhiên sẽ làm cho những người phu xe có ấn tượng xấu đối với Ngự lâm quân, chỉ sợ từ hậu quả này kéo theo hậu quả khác cũng nên. Điều quan trọng nhất chính là sau này nếu có người trà trộn vào, những người phu xe này biết, nhưng vì sợ liên luỵ, chắc chắn sẽ không tố giác nữa.
Hàn Mạc thoáng trầm ngâm. Hai người này vẫn không ngừng tranh cãi, hắn tiến lên phía trước, cách hai người khoảng ba bốn bước, tập trung đề phòng, tránh tên gian tế trong đó đánh lén, mỉm cười nói:
- Như vậy đi, các ngươi đưa hai tay ra để ta xem xem!
Tên phu xe sửng sốt, lập tức đưa hai tay ra, còn tên lực công kia có chút nghi hoặc nhưng cũng đưa tay ra.
Hàn Mạc lướt qua tay của hai người, lập tức chỉ vào phu xe nói:
- Ngươi là gian tế, còn dám xảo biện sao?
Tên phu xe sửng sốt, lập tức kêu lên :
- Đại nhân, tiểu nhân.. tiểu nhân oan uổng quá!
Hàn Mạc lướt từ tay lên nắm lấy cổ tên phu xe quát:
- Câm mồm !
Tên phu xe sắc mặt trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm, thấy tay phải của Hàn Mạc đã nhanh như gió chộp tới tên lực công. Sự việc xảy ra quá đột ngột, vả lại tốc độ rất nhanh, tên lực công chưa kịp phản ứng gì, tay phải của Hàn Mạc đã chụp vào cổ họng hắn.
Tên lực công khẽ quát một tiếng, bên sườn loé lên, kịp tránh được một đòn, ai mà biết được thân pháp của Hàn Mạc xuất quỷ nhập thần, trong lúc tên lực công né được một đòn, thân thể Hàn Mạc cũng đã đi vòng quanh phi thẳng vào đùi phải, tung một cước. Chỉ nghe thấy một tiếng "hự". Cú đá đúng vào hông, tên đó rú lên một tiếng đau đớn, thân thể lay động, cảm giác tê dại từ lòng bàn chân lên đến tận hông rồi đổ ập xuống.
Hàn Mạc không đợi tên này có cơ hội tự sát, tay phải đã như con độc xà vươn ra, chộp vào hàm dưới tên lực công hướng lên trên kéo quai hàm, cằm tên này lập tức bị trật khớp, một viên thuốc nhỏ màu lục bay vào trong miệng. Hàn Mạc giơ tay bắt được, bên ngoài viên thuốc nhỏ còn bọc một lớp giấy dầu. Hắn là người thạo nghề trong ti dược, tự nhiên hiểu được, đến lúc nguy cấp, chỉ cần cắn vỡ lớp giấy dầu này, những độc tính trong thuốc sẽ tan ra, ngấm vào miệng. Loại thuốc này là kịch độc dược, vào miệng chắc chắn sẽ mất mạng.
Trong ánh mắt thăm dò của tên lực công hiện lên vẻ hoảng sợ, gã thật không ngờ trong nháy mắt Hàn Mạc đã nhận ra thân phận của gã, lại càng không ngờ con người trông nho nhã trẻ tuổi này ra tay thật quyết đoán, gọn gàng sạch sẽ không để lại một chút bùn đất.
Hàn Mạc giơ tay đẩy mạnh, liền có hai gã binh lính tiến lên, ấn tên mật thám ngã xuống đất, có người mang tới sợi dây thừng, trói chặt tên này lại.
Tên phu xe kia trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới định thần lại, trán toát mồ hôi lạnh. Hàn Mạc tiến lại vỗ vỗ vào đầu vai gã, mỉm cười nói:
- Không phải sợ hãi, ngươi là người của ta, lúc nãy đã làm ngươi chịu oan ức rồi.
Tên phu xe vội nói:
- Tiểu nhân không… không dám, đại nhân…đại nhân..!
Gã rất kinh ngạc, nhất thời cũng không thốt thành lời, chẳng phải vừa nãy Hàn đại nhân nói mình là gian tế sao, tại sao lại ra tay với tên lực công kia? Hàn đại nhân làm thế nào để biết được tên lực công kia là gian tế?
Tiếu Mộc và Tiết Thiệu đã tiến lên, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau. Tiết Thiệu hỏi:
- Đại nhân, ngài…ngài làm thế nào để biết được tên tiểu tử kia là gian tế ? chuyện này… chuỵên này thật thật thần kì.!
Hàn Mạc mỉm cười nói :
- Thực ra cũng không có chuyện gì khó.
Hắn ra lệnh cho tên gian tế mở hai tay ra, bảo tên phu xe cũng mở tay ra, lúc này mới cười nói:
- Chư vị nhìn kỹ xem !
Tiết Thiệu và Tiếu Mộc chăm chú nhìn kỹ, các tướng sĩ đứng bên cạnh cũng mở to mắt quan sát, nhưng chỉ là bốn bàn tay mà thôi, ngơ ngác nhìn nhau, đều không nhìn ra được nguyên cớ.
Hàn Mạc thấy trên mặt mọi người đầy vẻ ngơ ngác, thản nhiên cười, rồi giải thích
- Mọi người xem tay của hai người. Bàn tay trái của phu xe huynh đệ vết chai rất dày, tay phải trông đẹp hơn… đó là đặc điểm của phu xe. Người phu xe đều dùng tay trái kéo dây cương, tay phải vung roi, tay trái quanh năm suốt tháng bị dây cương cọ sát, vết chai sẽ rất dày, tay phải cầm roi đương nhiên là đẹp hơn tay kia ít nhiều, cho nên hắn là phu xe, đó điểm không thể nghi ngờ.
Rồi hắn chỉ vào tên gian tế đang giãy giụa trên mặt đất nói:
- Tên kia lại không như thế, tay trái rất nhẵn nhụi, tay phải lại đầy vết chai, đó là tay của người đã luyện qua đao công. Việc luyện đao khiến để lại những dấu vết như thế. Nếu như thật sự làm việc tốn sức thì hai bàn tay nhất định sẽ có vết chai dày. Nếu không hắn làm việc thường dùng tay phải, tay trái thường không dùng đến.
Hàn Mạc giải thích như vậy, mọi người lại đến so sánh bàn tay hai người, quả nhiên giống như lời của Hàn Mạc nói. Vết chai ở bàn tay trái của phu xe dày hơn tay phải, mà tay của tên gian tế lại ngược lại, lập tức tỉnh ngộ, không khỏi khâm phục Hàn Mạc.
Tiết Thiệu thở dài nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Đại nhân, ta tuy lớn tuổi, nhưng kinh nghiệm sống lại không bằng ngài, ngài thấy rõ điều mà ta nhìn không ra.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Tiết Hộ quân uý khiêm nhường rồi, có câu nói ba người cùng đi, ắt có người là thầy của ta, mỗi người đều có sở trường riêng, mỗi người cũng có cách thức riêng,
Hàn Mạc cơ trí, lại khiêm nhường tiết lễ, mọi người ai nấy chứng kiến đều có phần tôn kính hắn.
Hàn Mạc nhìn tay gian tế, hạ giọng nói:
-Những người này trà trộn đến đây, mặc y phục của chúng ta, nói vậy, là họ đã âm thầm ám sát không ít huynh đệ của chúng ta rồi.
Hắn khẽ thở dài, nói:
-Tiết Hộ quân úy, phiền huynh mang ít huynh đệ đến các nhà trọ, lục soát một phen, đem thi thể của các huỵnh đệ đã bị sát hại đến đây, xem trong đăng ký thân phận của họ như thế nào, sau khi quay về kinh, ta sẽ thỉnh Thánh thượng hạ chỉ trọng thưởng người nhà, bù đắp mất mát này.
Tiết Thiệu đáp một tiếng, lập tức dẫn binh sĩ trở lại trấn.
Hàn Mạc lại tiếp:
-Các tướng sĩ được thay phiên mời lên trấn nghỉ ngơi, nhưng không nên phân tán, ít nhất mười người một phòng, chật chội chút vậy. Mấu chốt là hỗ trợ nhau ứng chiến. Đề phòng kẻ thù lại thừa dịp đột nhập.
Lại sai Tiếu Mộc đem thi thể đám thích khách mai táng, sợ đến mai trời sáng người trên trấn phát hiện ra sẽ gây không ít phiền toái.
Chờ việc thay quân ổn thỏa đâu đấy, Hàn Mạc lúc này mới gọi tên gian tế còn sống kia đến, nói:
-Ta là Hàn Mạc, là Thính trưởng Tây hoa thính của nước Yến. Bị mang đến Tây hoa thính khảo cung, ngươi nhất định sẽ phải mở miệng. Ta không biết ngươi muốn đến đó một lần cho biết, hay ngay tại đây cung khai? Ai đã phái các ngươi tới đây? Ta thấy cần phải nhắc nhở ngươi rằng vào Tây hoa thính… thật sự… không dễ chịu chút nào.
Tên mật thám kia lúc này bị trói chặt, không thể động đậy, phía sau có hai gã cầm đao đứng sát, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống chặt phăng đầu hắn.
Hàn Mạc dùng tay nâng cằm gã đó lên, nhìn thẳng vào y, đôi mắt sắc bén lạnh như dao.
-Ta thà chết cũng không khai.
Người nó cố gắng mở miệng:
-Ngươi muốn giết cứ giết!
Hàn Mạc thản nhiên:
-Xem ra ngươi đúng là con người sắt đá. Ngươi nếu là người ngoại quốc, vì đất nước của ngươi mà làm việc này, thâm nhập vào đây phóng hỏa, ta thật nể phục. Nhưng nếu ngươi là người cùng một nước, lại âm mưu phóng hỏa, thiêu hủy lương thực cứu tế cho đồng bào bị thiên tai, ta hỏi ngươi, có còn nhân tính không?
Tên gian tế trầm ngâm một chút, rồi nói:
-Không cần nhiều lời, đã bị ngươi bắt, ta cũng không muốn sống, ngươi cứ giết ta đi.
Hàn Mạc nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào mặt:
-Có đôi khi chết cũng không phải muốn là được!
Hắn gọi một tay giáo úy kỵ binh, lệnh:
-Mang theo vài người, lo việc giám sát hắn. Nếu để hắn biến mất hoặc chết, cứ quân pháp trị tội.
Tên giáo úy đáp một tiếng rồi cho người khiêng gã gian tế vào xe, canh chừng cẩn thận.
Miêu Võ được thay phiên trực, về trấn nghỉ, lúc này mới quay lại, nói:
-Hàn huynh đệ, đêm nay nếu không phải huynh đệ phát hiện ta gian kế, bị bọn chúng trà trộn vào, hậu quả thật khôn lường. Nếu là xen lẫn vào trong đoàn xe, ngầm phóng hỏa, chúng ta tuyệt đối không lường tới.
Hàn Mạc mỉm cười:
-Cũng đột nhiên đệ nghĩ ra thôi!
Miêu Võ hãy còn chút kỳ quái:
-Hàn huynh đệ, đến bây giờ ta vẫn chưa rõ, đệ làm thế nào để phát hiện ra gian kế này. Ta tuy rằng nghĩ tới điều đó, nhưng bằng chiêu thức này thì quả thật, chưa từng nghĩ được…