- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 230: Hoa Khánh phu nhân
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
Mãng Đột Lặc nhăn trán cau mày, quan sát Hàn Mạc vài lần, chậm rãi bước tới, giơ nắm đấm thép lên, nói:
- Ngươi có chuyện muốn nói với ta? Nói sai rồi, ta sẽ dùng nắm đấm để tiếp ngươi.
Gã không phải thằng ngốc, Hàn Mạc đột nhiên nhúng tay vào, gã cũng đoán ra rất có khả năng như người đời hay nói "giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha".
Thấy dáng vẻ nho nhã của Hàn Mạc thấp hơn gã nửa thân người, Mẵng Đột Lặc tất nhiên không hề sợ hãi.
Hàn Mạc ngay cả nón tre cũng không cởi xuống, chỉ duỗi tay ra, nhẹ nhàng đấm vào thiết quyền của Mãng Đột Lặc, nhìn qua thì thấy giống như hai người bạn cũ lâu ngày không gặp nhau đấm nhẹ tay biểu thị sự thân thiết.
Mãng Đột Lặc biến sắc, mắng:
- Tránh ra!
Gã vung tay một cái, định đánh bay quyền của Hàn Mạc, ai ngờ Hàn Mạc khéo léo sử dụng Nã cầm thuật trong Cách đấu thuật, chụp ngay cổ tay của Mãng Đột Lặc, lập tức gã bị khống chế.
Mãng Đột Lặc muốn thu quyền về, nhưng không ngờ tay gã giống như bị vòng Kim cô trói lại, không kéo ra được, mắt gã xẹt lên vẻ kinh dị, không nói năng gì, tay kia đấm thẳng vào ngực Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhếch mép cười lạnh, tay còn lại phóng ra như rắn, nhẹ nhàng bắt được quyền đó của Mãng Đột Lặc, trong chốc lát, hai tay của Mãng Đột Lặc đều bị Hàn Mạc tóm gọn.
Bùi Anh Hầu đứng bên cạnh thấy Hàn Mạc dễ dàng chế ngự được Mãng Đột Lặc, hắn bất giác gật đầu tán thưởng.
Hắn đương nhiên có thể nhìn rõ, chiêu thức của hắc nhân thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng cần phải rất tinh ý đoán được cách ra chiêu mà ra tay đúng lúc, cái hay ở chỗ là Hàn Mạc dùng phương cách đơn giản nhất để làm được điều khó khăn nhất.
Chỉ cần thiếu một trong ba yếu tố: chiêu thức, tốc độ, kình lực, chỉ cần thiếu một trong ba yếu tố đó thì sẽ không dễ dàng khống chế hai tay của Mãng Đột Lặc như thế.
Những thương nhân bán thuốc đều nhìn sang bên này, thấy Hàn Mạc bắt gọn tay của Mãng Đột Lặc một cách linh hoạt đều lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt bọn họ, Mãng Đột Lạc là kẻ mạnh nhất, mà lại bị chế ngự dễ dàng như vậy, xem ra tiểu tử đội nón tre này không phải nhân vật tầm thường.
Mãng Đột Lặc mất mặt trước mặt mọi người, sa sầm mặt mũi, lập tức hét lên một tiếng trầm hùng, tập trung vận lực, hai tay vùng ra, gã muốn đọ sức với Hàn Mạc.
Chỉ có điều gã làm sao biết được, Hàn Mạc từ khi sáu tuổi đã bắt đầu luyện môn võ độc môn của Hàn gia "Trường sinh kinh", có được sức mạnh mà người thường tuyệt đối không thể sánh được, thế nên tuy gã nghẹn đến đỏ mặt, hai cánh tay vẫn giống như bị đông cứng không thể động đậy, còn Hàn Mạc thì vẫn đứng im thản nhiên như mây gió, tâm định khí nhàn, toát ra vẻ cao thâm khó dò.
…
Bùi Anh Hầu nhẹ nhàng nhấc nón tre, nhìn vị phu nhân áo tím, chỉ thấy quý phụ đó đang khoanh tay trước ngực dáng đứng thanh cao như hoa cúc quý trong đồng viên, lẳng lặng nhìn Hàn Mạc.
Trong mắt Bùi Anh Hầu chợt hiện lên vẻ kỳ quặc, chân mày hơi chau lại.
Kỳ thực trong lòng hắn không cho rằng ra tay lúc này là chuyện tốt, tuy có che mặt, nhưng Hoa thính làm việc, từ trước đến này lấy cẩn trọng làm tôn chỉ, chưa đến thời khắc thích hợp, cố gắng không lộ hành tung.
Cách làm của Hàn Mạc lúc này, rõ ràng đã vi phạm nguyên tắc này.
Nhưng Hàn Mạc đã làm như thế rồi, thân làm thuộc hạ, Bùi Anh Hầu không thể nói gì nhiều, suy cho cùng Hàn Mạc ra tay, cũng coi như là hiệp nghĩa tương trợ.
- Những người trẻ tuổi thật dễ dàng bị kích động.
Trong thâm tâm Bùi Anh Hầu nghĩ như thế, chỉ có điều hắn mơ mồ cảm giác việc Hàn Mạc ra tay có lẽ không chỉ đơn giản do bị kích động như thế.
Tuy Hàn Mạc nhậm chức Thính trưởng Tây hoa Thính chưa lâu, nhưng dựa theo cung cách làm việc của hắn từ trước đến nay, vị thính trưởng trẻ tuổi này bề ngoài nhìn rất ôn hòa, kỳ thực rất âm trầm, cẩn thận, nên cái kiểu nghĩa hiệp rút đao tương trợ trên giang hồ dường như không phải bản tính của hắn.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, thì nghe thấy Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Mãng Đột Lặc, chịu thua chưa?
Mãng Đột Lặc dốc toàn lực cũng không thể làm lay động được Hàn Mạc, mặt mũi càng lộ vẻ kinh sợ, lại thấy Hàn Mạc có ý khiêu khích, nào muốn thừa nhận thua, gã lại hét to lên lần nữa, nhấc chân lên định đá vào bụng Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhoẻn miệng cười khinh, không thèm tránh, tay phải buông ra tung một chưởng trúng ngay khớp gối của Mãng Đột Lặc khiến gã cảm thấy đầu gối như bị chém đứt, la lên một tiếng, hai tay ôm lấy đầu gối, chân còn lại nhảy dựng cả lên.
- Chịu thua chưa?
Hàn Mạc thản nhiên hỏi:
Mạng Đột Lặc nghiến răng đau đớn trả lời:
- Coi như ngươi lợi hại, hôm nay… ta đánh không lại ngươi!
Gã lại nói với đám thương nhân:
- Còn… còn không đến đỡ ta?
Lập tức có hai tên bán thuốc chạy đến đỡ Mãng Đột Lặc, Mãng Đột Lạc trừng mắt nhìn Hàn Mạc, nói:
- Lần sau gặp lại, ta sẽ không tha cho ngươi!
Sau đó chủ tớ dìu nhau vội vàng bỏ đi.
- Xem ra người Phong quốc cũng không chỉ toàn lũ ngu xuẩn, bọn họ đều biết tiến thoái đúng lúc!
Hàn Mạc nhìn bóng dáng đám người Mãng Đột Lặc, thản nhiên nói.
Hàn Mạc cởi nón tre, miệng cười tươi, nhẹ nhàng nói với Bùi Anh Hầu:
- Chúng ta đi!
Nhưng quý phụ áo tím đã kịp lượn đến, nhẹ nhàng cúi người, dịu dàng nói:
- Cám ơn ngài ra tay giúp đỡ, thần thiếp cảm kích vô cùng!
Hàn Mạc duỗi tay, lấy cái ô làm bằng giấy dầu trong tay Bùi Anh Hầu, khẽ khom lưng, ra vẻ thân sỹ đáp lại:
- Hôm nay có mưa, rất thích hợp uống trà, phu nhân cứ ở lại thưởng thức trà nhé!
Tuy hắn không thể nhìn rõ dung nhan của quý phụ này, nhưng nhìn vào vóc dáng đẫy đà, uyển chuyển cũng dễ dàng biết được đây là một phụ nữ từng trải việc đời, cho nên Hàn Mạc mới xưng là "phu nhân".
Quý phụ áo tím dịu dàng nói:
- Lại không biết thiếp có vinh hạnh mời công tử một tách trà để tạ ơn không?
Hàn Mạc khẽ cười nói:
- Chỉ làm phiền phu nhân mà thôi, tại hạ còn có việc, cáo từ!
Hắn không nói gì thêm, chắp tay cáo biệt, lập tức lách qua bên cạnh quý phụ áo tím, Bùi Anh Hầu lập tức đi theo, hai người một trước một sau đi xuống cầu thang.
- Công tử có thể cho thiếp biết tên, ngày sau thiếp còn báo đáp?
Quý phụ áo tím lại hỏi.
Hàn Mạc không quay đầu lại, vừa đi vừa nói:
- Có đôi khi, người ta gặp nhau phải xem duyên phận, nếu thật sự có duyên, phu nhân nhất định có dịp báo đáp ta!.
Đi đến trước cửa, hắn mở ô ra, cùng với Bùi Anh Hầu lần lượt rời khỏi quán trà.
Quý phụ áo tím thấy sau cánh cửa đã không còn người, nhẹ nhàng tháo khăn che mặt ra, hiện ra một dung nhan cực kỳ xinh đẹp, lông mày như núi biếc, đôi mắt tựa suối trong, làm da nõn nà, tuy bộ dạng thướt tha tỏ rất dày dạn từng trải nhưng làn da không hề có dấu tích của thời gian, vẫn mịn màng như da em bé, trắng mịn từ bên trong, điểm thêm một chút phấn hồng, thật sự xinh đẹp vô cùng, nhưng ấn tượng nhất là, toàn thân quý phụ toát lên vẻ đoan trang quý phái, nhưng trong ánh mắt lại phảng phất mang theo chút lẳng lơ đàng điếm.
Quý phụ này giống như cây đào chín mọng, dáng vẻ đầy đặn mê người, cộng thêm khí chất thùy mị, khắp thiên hạ quả thật không có mấy ai có thể so bì.
- Phu nhân…!
Nha hoàn đứng bên cạnh khẽ gọi, quý phụ áo tím mới quay lại, đặt khăn che mặt xuống, lặng lẽ thở dài, đi vào bên trong.
…
…
Trời rả rích giống như trận mưa xuân như không có ý muốn dừng lại, mưa không lớn nhưng rất dày, nhẹ nhàng rớt xuống mặt ô, tạo thành những thanh âm lộp bộp, nước mưa giống như những sợi tơ tằm chân trâu trượt theo mặt ô rơi xuống, trông đẹp mắt vô cùng.
Hai người đi dọc theo con phố, băng qua cánh cổng Hầu Lâm Hí viên, chậm rãi đi về phía đầu con phố, trên đường không có mấy người, thoạt nhìn có chút im ắng.
- Ngươi rất ngạc nhiên tại sao ta lại xen vào việc người khác đúng không?
Hàn Mạc đột nhiên hỏi, có pha chút tiếng cười.
Bùi Anh Hầu cung kính nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Đại nhân tự có chủ ý!
- Ta không phải vì quá tốt bụng đâu, càng không phải vì rẻ tuổi háo thắng.
Hàn Mạc cười nói:
- Ta chỉ là thấy có một chút việc, giống như ngươi hay nói, lúc bình thường lại nhìn thấy điều bất thường!
- A?
Bùi Anh Hoàng buột miệng nghi vấn.
- Người Phong quốc rất ngu xuẩn đúng không?
Hàn Mạc hỏi câu quái lạ.
Bùi Anh Hầu lắc đầu:
- Đương nhiên họ không ngu, tuy họ là man dân, không hiểu lễ giáo, nhưng sự giảo hoạt của bọn họ thì không thua kém người dân các nước khác, nếu không họ đã không giữ nổi quốc gia của mình.
Hàn Mạc cười nói:
- Không sai, người Phong quốc không ngu, họ có thể đại diện cho người Phong quốc từ Nam Phong đến đây kinh doanh, càng không phải hạng xuẩn ngốc, đám người này lẽ nào ngu đến mức giữa ban ngày ban mặt lại đùa cợt một quý phụ? Bọn họ lẽ nào không biết rằng đám quan to quý tộc ở thành Yến Kinh nhiều vô số, người phụ nữ đó nói không chừng là thê thiếp của một quý tộc nào đó, trong lúc chưa hiểu rõ tình hình, chỉ vài tên bán thuốc Nam Phong có thể dám gan to như thế không? Đám quan viên quý tộc trong thành Yến Kinh sẽ giẫm chết họ như giẫm mấy con kiến, nhiều không kể, bọn họ không lẽ không biết đạo lý này!
Bùi Anh Hầu tươi cười, hắn hiểu rõ thính trưởng trẻ tuổi này của hắn, tuyệt đối không phải kẻ ra tay một cách tùy tiện.
- Khí phách của dân Phong quốc ta có nghe qua rồi, so với với ba quốc gia ở Trung Nguyên, dân Phong quốc kỳ thực không sợ chết, lại càng có phần dã man hơn… nhưng ta chỉ vừa ra tay mà bọn họ đã nuốt hận bỏ chạy, đây thật sự không phải tính cách của dân Phong quốc, chưa thấy máu đã bỏ chạy, ta rất ngạc nhiên tại sao lá gan của đám người này lại nhỏ như thế.
Hàn Mạc nhoẻn miệng cười khó hiểu:
- Cho nên ta nghĩ đi nghĩ lại, tình huống này xuất hiện, lời giải thích hợp lý nhất chính là bọn họ đang diễn kịch quá đạt trước mặt ta.
Bùi Anh Hầu cũng không có kinh ngạc, chỉ bình tĩnh hỏi lại:
- Ý của đại nhân là, những người Nam Phong đó đang làm thuê cho quý phụ, cố ý diễn trò cho ngài xem.
Hàn Mạc quay sang nhìn Bùi Anh Hầu, cười nói:
- Hình như ngươi cũng đoán ra rồi!
- Bọn họ tại sao lại làm vậy?
Hàn Mạc thong dong nói:
- Có lẽ quý phụ đó rất có hứng thú với ta, muốn mượn cách này tiếp cận ta, hoặc là vì muốn quan sát ta, cũng có thể có nguyên nhân khác!
- Đại nhân biết rõ là mưu kế bọn họ sắp đặt, tại sao vẫn ra tay?
Hàn Mạc cười nói:
- Rất đơn giản, ta muốn xem thử rốt cục bọn họ muốn làm cái gì, ta muốn xem màn kịch này có thật là diễn cho ta xem không, nên mới ra tay để xác định.
- Thì ra là thế!
- Người phụ nữ này, dường như rất thú vị.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:
- Đôi mắt của nàng… rất đẹp
Bùi Anh Hầu khẽ nhíu mày, hỏi lại:
- Đại nhân có biết nàng là ai không?
- Ngươi biết à?
Bùi Anh Hầu gật đầu.
- Đó chính là Hoa Khánh phu nhân!