- Trang chủ
- Quyền Thần
- Chương 190: Trò trả đũa bỉ ổi
.navbar-toggle span { background: #fff; margin: 3px auto; }
Tác giả: Sa Mạc
Bách phế đãi hưng!*
*Trăm năm tàn lụi sẽ ngừng lại để bắt đầu một ngày hưng thịnh
Sau khi Hàn Mạc rời hồ sương khói, hắn dùng bốn chữ này hình dung hoàn cảnh Tây hoa thính hiện tại, hơn nữa hắn cảm thấy cũng chỉ bốn từ đó là thích hợp nhất.
Yếu nhân? Mười ba người!
Tuy mười ba người này rất trung thành, hơn nữa đều có tài năng xuất chúng và kinh nghiệm dạn dày, nhưng số lượng quá ít, trừ ra bốn chủ sự, vậy số người có thể làm nhiệm vụ bên ngoài chỉ còn chín người.
Muốn tiền? Tây hoa thính muốn có cơm để ăn nơi để ngủ đều tự mình kiếm lấy, rồi còn phải chăm lo mấy trăm gia quyến mẹ góa con côi, lại càng thiếu tiền hơn bao giờ hết.
Quyền lực? Bây giờ tứ xử đều trong trạng thái bị tê liệt, bộ nhất xử, ngân tiễn ti, khí giới ti, huấn luyện ti, được tề ti, cơ hồ đều ngưng hoạt động, càng không nói các xử khác, tất cả quyền hạn đều bị Đông hoa thính đoạt đi.
Hiện tại, Hàn Mạc cảm nhận sâu sắc triều thần các quan vì sao có vẻ hoan hỉ khi người khác gặp họa, hoàn cảnh của hắn thực đúng không binh không quyền, dù năm đó uy danh lẫy lừng thế nào đi chăng nữa, bây giờ cũng đã suy tàn đến nỗi mọi người khinh thường nhìn nửa con mắt.
Nhưng ngày hôm nay mục sở thị Tây hoa thính, hắn vẫn cảm nhận được bầu không khí ở đây tàn mà không lụi, tận đáy vực sâu vẫn còn những con người khí phách chất ngất, tận trung tận hiếu.
Tuy chỉ có hơn mười người, nhưng họ vẫn như trước kiên trì, hơn nữa tuyệt đối tuân thủ những quy định ngặt nghèo của Tây hoa thính.
Đây nhất định là nha môn đáng giá nhất để cho người ta phải nghiêng mình nể phục.
…
…
Chiếu theo tài lực hiện tại của Hàn Mạc, duy trì Tây hoa thính không phải chuyện khó. Nhưng Tây hoa thính là nha môn của triều đình, tự mình ban bổng lộc, mình dẫu thành ý, nhưng chuwac chắc người khác đã đồng ý. Nếu gia tộc khác biết, nhất định sẽ báo lên triều đình, nhất định sẽ liên lụy Hàn gia, những người đó nhất định sẽ hỏi:
- Ngươi là Hàn gia thần tử, lại xuất tiền bạc cho nha môn, ý muốn như thế nào?
Cho nên phương pháp giải quyết vấn đề tiền bạc cho Tây hoa thính, nên là tìm bổng lộc nha môn, chuyện đó đương nhiên là do Hộ bộ quản lý.
Hàn Mạc có chút nghi hoặc, vì sao Hàn Huyền Đạo không phát bạc xuống cho Tây hoa thính, dù gì Tây hoa thính cần bạc cũng không cần quá nhiều bạc. Ở nước Yến chi tiêu mấy ngàn vạn lượng một lúc cũng có, hiện giờ Tây hoa thính cần mấy trăm lượng cũng không có.
Việc này chắc chắn có nguyên nhân, về phủ, Hàn Mạc nóng lòng muốn hỏi một phen.
Nếu là gia tộc khác quản lý Hộ bộ, Hàn Mạc không chừng tự chạy đến đòi bạc, nhưng giờ Thượng thư bộ Hộ chính là người của Hàn gia, hiển nhiên hắn không dại gì đi làm khó người nhà.
Cưỡi tuấn mã, cũng không mang theo thuộc hạ Tây hoa thính hộ tống, Hàn Mạc đi một mình trên đường.
Đi qua cửa Tây Thị, nhìn thấy trước mặt một đám người, mỗi người đều cường tráng, trong tay cầm các loại binh khí, đồng côn thiết xoa đao… khoác trên vai, hoặc đặt sau gáy, hay là hai tay cầm, nhìn giống như đám du thử du thực.
Hàn Mạc ngồi trên lưng ngựa, đang muốn đi vào đường phố, lại bị bảy tám lưu manh chặn lại, đường đi.
Đứng trước là một gã nắm trong tay đồng côn, con mắt rất nhỏ, trên mặt thoáng nét giễu cợt, giơ tay chỉ Hàn Mạc, uể oải nói:
- Xuống ngựa cho ta!
Hàn Mạc cười tủm tỉm mà nhìn con mắt ti hí của hắn, hỏi :
- Ngươi nói ta?
- Không nói ngươi thì còn ai?
Đôi mắt nhỏ trừng phía Hàn Mạc:
- Đừng giả bộ trước mặt ông nội, mau xuống ngựa!
Khi hắn nói chuyện, bay tám gã lưu manh đã vây quanh Hàn Mạc.
Hàn Mạc thở dài.
Tình cảnh này thực quen quá, hắn nhớ chính mình trước đây, chẳng phải cũng như bây giờ mang theo một bang huynh đệ ở quận Đông Hải trên đường chặn đánh một đám công tử bột chỉ vì lý do là … nhìn ngứa con mắt?
Chỉ có điều hôm nay vị trí đã thay đổi. Mình trở thành công tử ngứa mắt, còn gã ti hí kia lại đóng vai mình.
Hàn Mạc trước đây thích đánh nhau, một loại niềm vui không diễn tả thành lời, nhưng hắn chơi chán trò này rồi, cho nên nếu không bắt buộc, hoặc không giá trị, hắn nhất định sẽ động thủ.
Nhưng trước mặt mấy gã này bộ dạng hung thần ác sát, hình như là chờ chính mình, muốn chỉnh mình một trận.
Hàn Mạc vẫn tươi cười nhìn gã mắt ti hí, hỏi:
- Vị đại ca này, tiểu đệ có chỗ nào đắc tội sao? Cũng chưa gặp qua đại ca, chẳng phải là hiểu lầm?
- Không có gì hiểu lầm!
Đôi mắt ti hí chớp chớp, nói:
- Tìm chính ngươi, các ông đây nhìn ngươi ngứa mắt, đang muốn giải ngứa một chút!
Hàn Mạc không kìm được cười, lời này y hệt trước đây hắn nói.
Thấy Hàn Mạc không muốn xuống ngựa, mấy gã lưu manh có vẻ không vui, một gã to cao vạm vỡ vươn tay, mắng:
- Mẹ nó, lăn xuống cho ông nội!
Liền muốn đem Hàn Mạc kéo xuống ngựa.
Nhưng hắn chưa chạm vào quần áo Hàn Mạc, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, bởi vì Hàn Mạc trong tay xuất hiện tấm ngân phiếu, nhìn rất dẽ thấy.
Hàn Mạc vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, cầm ngân phiếu đưa ra, hì hì cười nói:
- Các vị đại ca, đây có chút lòng thành, đại ca cầm uống trà, tiểu đệ mới đến, mong các vị giúp đỡ không làm khó tiểu đệ.
Tờ ngân phiếu trong tay Hàn Mạc, nói gì thì nói cũng có ba bốn trăm lượng, số bạc không nhỏ.
Mấy gã du côn ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, cũng có tên nuốt nước bọt ừng ực, có vẻ rất là hưng phấn, mấy gã này ở quanh đây diễu võ dương oai, kiếm được ít tiền, nên trong mắt họ mấy trăm lượng bạc này là số tiền lớn.
Cả bọn nhìn về phía tên mắt nhỏ.
Đôi mắt ti hí cũng đang nhìn chằm chằm vào ngân phiếu trong tay Hàn Mạc, ánh mắt sáng rực, liền có người tiến đến bên tai hắn nói mấy câu, mặt hắn lập tức lộ ra sợ hãi, ánh mắt nhìn về hướng đông, lập tức lộ ra hung ác, cắn răng nói:
- Các huynh đệ, đem tên chó nuôi kéo xuống, đánh chết mẹ hắn!
Lúc gã mắt hí thu ánh mắt từ hướng đông về, Hàn Mạc cũng nhìn theo hướng đó, chỉ thấy ở đó có một quán trà, trong quán, có mấy người lấp ló thò đầu ra nhìn về hướng này.
Gã mắt hí vừa nói xong, đám du côn nắm chặt trong tay cầm vũ khí, mà sắc mặt Hàn Mạc cũng lập tức lạnh như băng xuống.
- Chó nuôi!
Câu chửi chói tai thô tục này vào tai Hàn Mạc, chẳng khác nào chọc máu giận của Hàn Mạc.
Hàn Mạc có thể dễ dàng tha thứ người khác đối với hắn bất kính, nhưng tuyệt đối không cho phép kẻ nào xem thường thân nhân của mình, cho nên tay hắn nắm chặt tay, tuy rằng đánh mấy gã du côn này có thể làm tổn hại đến danh dự của hắn, nhưng một khi máu nóng bị kích thích, cái gì cũng không thể ngăn cản cơn giận của hắn.
Lúc này đám du côn vẫn chưa ý thức được là mình muốn xui xẻo.
Hàn Mạc còn chưa kịp ra tay, chợt nghe một thanh âm lãnh đạm mà mềm mại nói:
- Xin nhường đường!
Đám du côn đều giật mình, lúc này ai dám tiến đến? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Theo tiếng nhìn lại, thấy một người đầu đội đấu lạp, mặc quần áo mầu đỏ từ phía sau đi tới, thân hình thon thả, đi đường, eo thon nhỏ nhẹ nhàng làm dáng rất tự nhiên.
Trên đấu lạp có lụa mỏng che gương mặt của nàng lại, nhưng không giấu được dáng người thướt tha.
Đám du côn trợn mắt há miệng, ánh mắt hau háu như muốn nuốt chửng mỹ nữ. Cô gái chậm rãi lách vào chỗ hẹp của đường mà đi, còn Hàn Mạc lúc này giật mạnh cương, con tuấn mã hí một tiếng dài, giống như tia chớp, hướng quán phía đông chạy đến.
Trong quán trà vài người đang nhìn hướng bên này, vừa nhìn Hàn Mạc cưỡi ngựa phi tới, đều giật mình, đứng sững tại chỗ.
Mắt thấy ngựa sắp va vào quán, rốt cục có người hô lên:
- Bảo vệ thiếu gia!
Có người bay ra phía trước quát:
- Không được lại đây, dừng ngựa lại!
Hàn Mạc sao có thể nghe hắn quát, tuấn mã như điện, giơ trong tay roi ngựa, quất thẳng vào người trước mặt, "chát" một tiếng, roi rời khỏi mặt người nọ, hắn kêu thét lên, ngựa giơ lên hai chân, dẫm lên hắn mà qua, hắn thất kinh hô một tiếng, xoay người lăn sang một bên, trông thảm hại cực kỳ.
Trong quán trà vốn không có vài người, Hàn Mạc cưỡi ngựa chạy đến, vài người này đều lui về phía sau, sắc mặt trắng bạch.
Hàn Mạc lạnh lùng cười, nhìn mấy người kia thản nhiên nói:
- Tiêu thiếu gia, Hạ thiếu gia, thật sự trùng hợp, các người cũng ở đây uống trà sao?
Hai người đó chính là Tiêu Minh Đường và Hạ Tuấn Dật, Hàn Mạc ở Kim Tài phường có gặp qua.
Đám du côn cản đường đi chính mình, hơn nữa Hàn Mạc xuất ra bạc cũng không từ bỏ ý đồ, thì Hàn Mạc đã đoán ra là có người sai khiến, gã mắt hí đánh ánh mắt về quán, sơ ý để lộ ra mấy người đang trốn ở quán trà xem cảnh tượng này.
Hàn Mạc ngày đó ở Kim Tài phường, liếc Hạ Tuấn Dật một cái, khiến cho hắn bất mãn, lúc ấy hắn cầm đồ vật ném Hàn Mạc, nhưng bị Hàn Tân cản lại.
Không thể tưởng hai vị này thù dai như vậy, hôm đó cũng không có gì, vậy mà hôm nay tìm chính mình trả đũa.
Hàn Mạc chắc chắn không biết, hai vị này ngày thường ăn chơi đàng điếm vô công rồi nghề, vì một chút tranh chấp nhỏ ngày ấy với Hàn thị huynh đệ, lúc đó không chiếm được ưu thế, cảm thấy mất mặt mũi, sau đó liền hỏi thăm về thân phận Hàn Mạc, vốn tưởng Hàn Mạc là người hầu của Hàn phủ, có thể dễ dàng giết chết, không ngờ lần này tra ra, lại là Hàn Mạc có thân phận quý tộc chân xác.
Nếu là con cháu trực hệ Hàn gia, hai người bọn họ cũng không dám dễ dàng phái người giết chết Hàn Mạc, dù sao bằng vào trí tuệ hai người bọn họ cũng không nghĩ ra cao mưu quỷ kế để gài bẫy Hàn Mạc. Nếu thật sự giết chết Hàn Mạc, lấy thực lực của Hàn gia, tra ra họ làm là không khó, đến lúc đó Hàn gia liên minh với các gia tộc khác đối phó Tiêu gia, chuyện đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Hàn gia sau trận chiến ở quận Bột Châu, thế lực tăng mạnh, Tiêu gia và Tô gia đang toàn lực lôi kéo, Tiêu Minh Đường cũng hiểu một chút tình hình, tự nhiên không dám xuống tay, nhưng bản tính cố chấp, thù lâu nhớ dai thì không thể bỏ.
Hai người tuy ăn chơi lêu lổng, nhưng cũng biết trong đó thế gia tranh đấu khốc liệt, không dám ra mặt gây xích mích làm liên lụy gia tộc, vì thế tìm hiểu hành tung của Hàn Mạc, ngầm bảo đám lưu manh ở Tây thị khẩu ra mặt làm nhục huấn Hàn Mạc, chỉ cần không đánh chết là được.
Đám du côn giang hồ ở Tây thị khẩu biết hai người này ở kinh thành rất có máu mặt, sao dám đắc tội, liền bằng lòng rat ay.
Cho nên sáng nay, chờ Hàn Mạc đi Tây hoa thính, Tiêu Minh Đường lập tức phái người theo dõi, chờ Hàn Mạc từ Tây hoa thính trở về, sớm có người báo tin, Tiêu Minh Đường và Hạ Tuấn Dật mang theo vài người ra quán trà xem kịch vui.
Ai biết kịch hay chưa kịp xem, lại bị Hàn Mạc trùng đến, làm chính mình kinh hãi.
Đã bị phát hiện, biết không cần thiết trốn tránh nữa, Tiêu Minh Đường ném chén trà trong tay xuống mặt đất vỡ vụn, chỉ vào Hàn Mạc nói:
- Hóa ra tiểu tử ngươi thật sự là Hàn Mạc, ở Kim Tài phường giả thần giả quỷ, muốn lừa chúng ta sao? Nói cho ngươi biết, Yến Kinh có mấy con muỗi ta cũng thể biết, ngươi chỉ là Thính trưởng tây hoa thính chúng ta cũng rõ như lòng bàn tay, loại quan tép riu cũng muốn ra vẻ ta đây với chúng ta sao?
Còn Hạ Tuấn Dật hơi tiến lên một bước, thái độ làm ra vẻ khiêm cung, hơi khom người, trong miệng nói:
- Gặp qua thính trưởng Tây hoa thính đại nhân!
Hắn thanh âm mang đầy châm chọc, vừa nói xong, mọi người đều bật cười ha ha.
Hàn Mạc thở dài, cầm roi ngựa, chỉ vào Hạ Tuấn Dật, giả bộ thương hại nói:
- Thật sự đáng tiếc, các ngươi bị trúng độc sắp chết, còn hồn nhiên không biết, ta chỉ có thể thông cảm với các ngươi.
Mọi người sửng sốt, tiếng cười lớn tắt ngúm, Tiêu Minh Đường và Hạ Tuấn Dật nhìn nhau, chỉ vào Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Trúng độc? tiểu tử, ngươi nằm mơ đi, chúng ta thân thể thực sự tốt, như thế nào trúng độc, ngươi nghĩ làm chúng ta sợ sao?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ta làm sao phải dọa các ngươi, mỗi một giây qua đi, các ngươi càng nhanh chết… đúng rồi, các ngươi thân thể tốt lắm đúng không? Chẳng lẽ không phải hiện ra mình trúng độc? thật là bi kịch!